“…Chị, chị làm sao vậy?”
Cô ngơ ngác xua tay.
Khuôn mặt Cố Du đã rầu rĩ.
Cô nhóc sợ nhất chính là nhìn thấy người ta đau lòng. Từ nhỏ Cố Du đã sống rất tình cảm, có lẽ vì thế nên nhìn cô nhóc thì ai cũng muốn che chở.
“Bụi bay vào mắt, chị dụi một lúc liền đỏ, không phải như em nghĩ đâu”
“…”
Cố Trạch Minh tay bỏ túi quần thảnh thơi đi xuống. Nhìn mấy người họ xôn xao, tuy có hơi thắc mắc như lại không dám hỏi thêm, Cố Du liếc anh! Cô nhóc này hôm nay lại liếc anh!
“Anh ấy bắt nạt chị sao?”
“…”
???
Cố Trạch Minh cau mày: “Em có thành kiến với anh hửm?”
Cố Du bĩu môi: “Rõ như vậy à?”
“…”
Đường Chỉ Nam biết Cố Du hiểu lầm, tuy đã giải thích nhưng cô nhóc vẫn nhìn cô như thể: ‘Đừng bao che cho anh ấy nữa’.
Cô mỉm cười: “Đừng cãi nhau, thật sự không có chuyện gì”
Cố Trạch Minh rũ mắt nhìn cô đang bênh vực anh, cảm thấy bản thân còn muốn mèo nheo với cô thêm một chút. Ai mà suy nghĩ được chuyện người cao quý như anh cũng có ngày này.
Đường Chỉ Nam từ lâu đã không được đi công viên giải trí. Cũng không nghĩ sẽ được cùng Cố Trạch Minh đi vào đây với quan hệ vợ chồng.
Cô chẳng biết nói sau cho đúng, nhưng việc đi công viên cùng người mình thích có lẽ là ước mơ lớn nhất của mọi cô gái.
Cố Du vui tươi đứng ở quầy vé nhìn hai người họ: “Anh chị có vào không?”
“…”
Cô liếc nhìn anh rồi lại nhỏ giọng: “Nếu anh không muốn vào thì em cùng Cố Du chơi là được”
Cố Trạch Minh chưa kịp đáp, Dịch Lâm cùng Ái Ái và mấy nhân viên khác lại từ đâu xuất hiện. Nhìn thấy cô họ có hơi mừng rỡ.
“Chị à, chị cũng đến đây chơi sao?”
Cô gật đầu: “Ừm, mấy người bọn em lại lừa sếp Dịch đúng không?”
“…Làm gì có” Ái Ái ngượng ngùng.
Dịch Lâm bất lực cầu cứu: “Đều là sếp, sao chỉ có anh chịu khổ thế?”
Ái Ái bật cười vỗ vai giả vờ như hiểu cho anh ta. Đường Chỉ Nam say mê nói chuyện, sau đó lại nhớ Cố Trạch Minh vẫn còn ở đây, cô quay đầu lại nói:
“Anh có muốn vào không? Nếu không…”
“Tôi vào cùng Cố Du, để hai người đi tôi không yên tâm”
“…”
Nghe vậy, cô cũng không nói gì thêm.
Mấy nhân viên khác đều phân tán mỗi người một nơi, chỉ có Dịch Lâm cùng Ái Ái đi theo cô.
Dịch Lâm đi bên trái cô, Ái Ái lại khoác tay bên phải, chỉ có Cố Du và Cố Trạch Minh ở ngoài rìa. Nhìn anh em nhà họ như bị bỏ rơi.
Lúc đi ngang quầy treo cài tóc, Đường Chỉ Nam có hơi dừng lại. Cô nhìn vào chiếc cài tóc hình chú vịt vàng, có chút mỉm cười.
Dịch Lâm nhanh chóng thanh toán chiếc cài tóc cô vừa nhìn trúng: “Cho em đấy”
“…”
“…”
“…”
Ba người còn lại ngơ ngác tại chỗ. Cố Du lại đánh vào ngực ông anh họ khờ dại của mình. Cố Trạch Minh lại không hề hấn gì, cứ trơ trơ tại chỗ.
Ái Ái thẫn thờ: “Hơ hơ, cài đẹp quá, mua cho bọn em nữa”
“Vậy mỗi người chọn một cái đi”Dịch Lâm vui vẻ né sang một bên.
Ái Ái sợ ràng thêm một chút dầu nữa thì nhà này sẽ cháy mất, nhưng cũng chẳng trách, bọn họ lại xa lạ với nhau quá. Cô ấy chỉ có thể cứu vớt được một chút.
Cố Du kéo Cố Trạch Minh qua một bên xì xào: “Anh có bị ngốc không?”
“Anh không nhìn ra được người kia thích chị dâu à?”
“…”
Cố Trạch Minh thản nhiên: “Thì sao? Cô ấy vẫn là vợ anh”
“Tình trạng ly hôn đang phổ biến, phụ nữ ly hôn vì người đàn ông tốt hơn là hoàn toàn có thể”
“…”
“Nói anh cũng như không, đời này chỉ có chị ấy mới lấy người như anh!”
Nói rồi Cố Du lại kéo Dịch Lâm và Ái Ái đi chơi mấy trò mạo hiểm để lại Cố Trạch Minh và Đường Chỉ Nam có hơi khó hiểu.
Anh quan sát chiếc cài tóc kia rồi lại quan sát nét mặt vui vẻ của cô: “Thích chiếc cài đó lắm sao?”
“Dù sao cũng là được tặng, cái gì được tặng thì phải trân trọng”
Thấy anh không đáp lại đi nhanh chân, cô vội đuổi theo sau lưng.
Đường Chỉ Nam thấy anh hình như lại giận dỗi gì đó, nhưng tính tình người này thay đổi rất nhanh, cô không nắm bắt kịp.
Phải nói đối với cô và anh, công viên giải trí còn chán hơn đọc sách, bọn họ như người già đi lạc vào đám trẻ. Rốt cuộc hai người họ lại trở về nhà sớm hơn dự định, dì Hồng nhìn họ rồi lại ngó dọc ngó nghiêng tìm gì đó.
“Tiểu Du không về hửm?”
Cô lắc đầu: “Vẫn đang say sưa, chơi xong đồng nghiệp của con sẽ đưa Cố Du về”
Cô phụ dì Hồng chưng thuốc bổ, rồi rót một bát mang lên phòng cho Cố Trạch Minh. Thấy anh lén lút bỏ gì đó lên bàn trang điểm của cô, Đường Chỉ Nam có chút tò mò.
“Sao nhìn thấy em lại giật mình? Làm chuyện xấu hửm?”
“…”
Cô đưa anh bát thuốc cho anh, lại nhìn thứ đang nằm trên bàn:
“Cài tóc? Anh mua sao?”
“…Ừm”
Cô ngớ người: “Sao lại mua cài tóc cho em?Em đã có của Dịch Lâm tặng rồi”
Người kia bối rối quay đi.
Anh chỉ nói là thuận tay mua.
Đường Chỉ Nam cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng trong tâm anh sớm đã biết bản thân là đang so đo với tên họ Dịch kia.
Anh thật sự không nhìn nổi tên họ Dịch dịu dàng ân cần với cô, càng không nhìn nổi bản thân thua kém anh ta.
“Em cảm ơn nhé.”