Khi bàn xong công việc dường như Cố Trạch Minh rất gấp. Anh lên xe trợ lí rồi rời đi.
Đường Chỉ Nam nhìn theo bóng dáng anh lại có hơi hụt hẫng. Vừa lúc Ninh Giang cùng Châu Khả cũng xong việc, trông thấy cô, Ninh Giang lại cất giọng:
“Cậu ta bận công việc ở công ty, cô đừng quá lo lắng”
Châu Khả nhìn anh ta: “Sao bạn em phải lo lắng?”
“Anh…Khả Khả, sao em cứ bênh cô ấy thế?”
“Anh cảm thấy bản thân bị thiệt thòi”
“…”
Người kia quay đầu nhìn cô: “Rõ ràng tôi mới là bạn trai cô ấy!”
…
Ngày nọ lúc Đường Chỉ Nam lái xe trên đường về nhà lại nhìn thấy cô Dương đi bộ, trên mặt lại có hơi rầu rĩ.
Người này là vợ của một trong những thiếu gia của nhóm Cố Trạch Minh. Cô từng gặp qua, tuy không quá thường xuyên nhưng nói chung vẫn có sự kết nối.
“Chị Dương”
“Trời có chút nóng, chị lên xe đi”
Người kia không từ chối, điềm đạm ngồi vào ghế phụ: “Cảm ơn em”
“Sao chị lại đi một mình?”
“…”
Cô cầm điện thoại muốn xem tin nhắn của Châu Khả gửi đến nhưng lại bị Dương Tịch hiểu lầm. Cô ấy vội lắc đầu:
“Đừng gọi cho Thời Ôn”
Đường Chỉ Nam vội xua tay: “Không có không có, em chỉ là đang xem tin nhắn của bạn”
“Nhưng mà, chị có chuyện gì sao?”
Dương Tịch thở dài.
Qua lời kể của cô ấy, Đường Chỉ Nam biết được Thời Ôn và Dương Tịch kết hôn không tự nguyện, Thời Ôn vẫn còn một cô bạn gái cũ đã không liên lạc hơn hai năm từ khi họ lấy nhau.
Dạo gần đây thì cô gái ấy thường xuyên đến tìm Thời Ôn nhờ giúp đỡ. Đối với địa vị của Dương Tịch trong nhà thì một câu liền có thể đuổi cô ta ra ngoài, nhưng địa vị của cô trong lòng Thời Ôn…Cô thật sự không chắc.
“Haiz, chị Dương, người tên Thời Ôn này thật sự không đáng tin”
“Nhưng mà trước mắt chị muốn đi đâu?”
Dương Tịch lại lắc đầu: “Không biết nữa, làm phiền cứ để chị ở khách sạn gần đây được rồi”
“Không được, hay là về nhà em đi”
“Tuy hơi nhỏ nhưng nếu chị không chê thì vẫn được”
Người kia hơi e ngại lại nghe Đường Chỉ Nam cất giọng: “Yên tâm, em ở một mình, không có Cố Trạch Minh”
Dương Tịch gật đầu không nói gì thêm.
Trước khi tiếp xúc với Đường Chỉ Nam, Dương Tịch còn tưởng sẽ không thể nói chuyện quá ba câu nhưng rốt cuộc vẫn là cô lanh lợi, còn rất biết đối nhân xử thế.
May mắn cả hai cùng một kích cỡ nên Dương Tịch mặc vừa y quần áo của cô.
Nhưng người kia lại ngờ ngợ ra điều gì đó, nhỏ giọng quan sát cô: “Em và Cố thiếu giận nhau hửm?”
“…Không có”
“Chỉ là bọn em có vấn đề riêng thôi”
Dương Tịch mỉm cười: “Giúp chị giữ kín chuyện này nhé”
“Đương nhiên rồi, chị cứ yên tâm đi”
Nhưng từ khi Dương Tịch đến nhà cô trú tạm, cô càng chẳng thấy tâm hơi của Cố Trạch Minh. Anh có khi nào bị lừa đi mất rồi không?
Lại nghĩ người ranh ma như anh, không lừa người ta thì đã là phước đức rồi!
Đường Chỉ Nam trong lúc lái xe lại suy nghĩ đông tây, cô không chú ý đến chiếc xe đang chạy đến. Đường này ra khỏi khu nhà, có chút nhỏ.
Khi hai chiếc xe đụng phải nhau gây ra tiếng động rất lớn.
Đầu cô đập mạnh về trước rồi lại ngả ra sau tạo ra mấy vết thương trên trán. Vừa kịp bình tĩnh, cô lại xuống xe xem người tài xế bên kia.
“Chú ơi, chú có sao không?”
“T-Tôi…”
Người kia nheo mắt: “Đúng là không nên bán xăng cho phụ nữ”
“Xe chú có phải đã bị trầy xước không?”
Bên kia là người đàn ông trung niên, ông không có khuôn mặt dễ chịu nhưng từ khi cô bước đến, ông chưa từng quát mắng.
Người kia họ vài tiếng: “Trán cô bị thương rồi, mau đến viện đi”
“Vậy chú…”
Ông chú xua tay: “Không sao không sao”
Đường Chỉ Nam đen đủi một mình đến bệnh viện. Sợ rằng Dương Tịch ở nhà đợi cô mà lo laán liền gọi.
Chuông đổ rất lâu lại tắt.
Điện thoại Dương Tịch nằm trên giường.
Vừa nghe tiếng bấm chuông, Dương Tịch liền mở cửa: “Cố Trạch Minh? Đến tìm Chỉ Nam à?”
Cố Trạch Minh nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”
“…”
Anh thấy người nọ không muốn trả lời, mắt đảo một vòng: “Vợ tôi đâu?”
“Cậu đợi một lúc, hình như tôi có điện thoại”
Dương Tịch để Cố Trạch Minh vào nhà, còn cô ấy đi vào phòng tìm điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi của Đường Chỉ Nam vừa gọi đến có hơi nhíu mày lo lắng.
Tiếng chuông vang thêm một lần, Dương Tịch nhận máy.
“Chị Dương, em xảy ra chút tai nạn”
“Bây giờ đang ở bệnh viện”
Dương Tịch ra khỏi phòng nhìn anh đang ngồi trên sopha rồi lại nói với cô: “Em có sao không?”
“Khoảnh hơn hai giờ nữa sẽ về, vẫn còn truyền nước biển”
Cô thở dài: “Bệnh Viện ở ngã tư rất gần nhà, chị đừng lo, cứ ngủ trước đi. Khi nào về em sẽ tự mở cửa”
Cúp máy, cô mệt mỏi nhắm mắt một lúc.
Dương Tịch bên này vừa buông điện thoại liền nhanh chóng nói: “Nếu cậu tìm Đường Chỉ Nam thì phải hai giờ nữa cô ấy mới về”
Vừa nghe được chuyện muốn nghe, anh định rời đi nhưng lại bị lời kia giữ chân.
“Em ấy vừa gặp tai nạn, tạm thời vẫn ở bệnh viện ngay ngã tư”
Đôi mày anh khẽ chau, chân lại vội bước đi.
Anh bất giác rung lên.
Tai nạn?
Anh thất thần đến khi đi vào bệnh viện, nhìn thấy Đường Chỉ Nam đang gục đầu đợi truyền nước biển. Khuôn mặt vẫn hồng hào nhưng trán đã được sơ cứu.
Trong lòng anh nhẹ nhàng hơn.