“Cố Trạch Minh”
Cô xoay người, khuôn mặt ửng hồng.
Người kia dời mắt, miệng lại trả lời: “Thế nào?”
“Em ghét anh, cực kỳ ghét”
Đường Chỉ Nam mím môi.
Cô thừa biết lời này thật sự không có sát thương đối với anh, có khi lại như cái đấm nhẹ vào lồng ngực anh, là đấm yêu!
Cố Trạch Minh buồn bực cười: “Anh biết rồi”
“…”
Thấy anh vẫn không biểu hiện sự bất mãn mà chỉ lẳng lặng cầm máy tính đến sopha làm việc. Đôi mắt Cố Trạch Minh dạo này hình như lại có hơi yếu, anh nheo mắt, đôi mày chợt chau lại giống như đang khó chịu.
Dường như không muốn để cô nhìn thấy nên Cố Trạch Minh vội quay đi. Tiếc là Đường Chỉ Nam sớm đã bị điều đó lọt vào tầm mắt.
“Anh làm sao vậy? Mắt có vấn đề à?”
Cô lo lắng đứng dậy đi theo hướng của anh.
Người kia không đáp, tránh ánh mắt của cô.
“Cố Trạch Minh, đứng yên!”
Quả nhiên anh chẳng nghe lời, miệng còn khẽ cười: “Quan tâm anh sẽ khiến sự ghét bỏ của em giảm xuống đấy”
“Đã trễ rồi, em nghỉ ngơi đi”
Đường Chỉ Nam chua xót.
Rõ ràng cô không nên nói như vậy. Bản thân cô lẳng lặng đi vào phòng tắm.
Đến khi cô lên giường cũng không thấy Cố Trạch Minh trở về phòng. Không biết anh đã sang phòng khác ngủ hay vẫn sẽ trở về, cô lại nằm đợi anh.
Đương nhiên hi vọng anh sẽ về phòng…
Dạo này Cố Trạch Minh không ít công việc, anh vừa xử lí xong đôi mắt lại đình công. Anh xoa nhẹ đôi mắt chân cứ đi qua đi lại vài lần.
Nếu trở về phòng, Đường Chỉ Nam còn thức thì phải làm sao?
“…”
Đợi thêm năm phút nữa rốt cuộc Cố Trạch Minh cũng không thể đợi được. Anh vào phòng không chút tiếng động, chậm rãi lên giường đắp chăn.
Lại nhìn người bên cạnh đang thiếp đi không do dự mà đặt nụ hôn lên môi cô.
“…Khụ”
“…”
Đôi mày anh nheo lại, buồn bực cười rồi lại nằm xuống bên cạnh. Đường Chỉ Nam rõ ràng vẫn chưa ngủ, cô thế mà lại lừa được anh.
“Em thật ra đã ngủ…chỉ là…chỉ là vừa tỉnh thôi”
“…”
Thật muốn chửi thề mà!
Thấy anh không mở miệng, Đường Chỉ Nam cũng chẳng dám nhiều lời.
Căn phòng lạ khiến cô mãi không thể nhắm mắt được, cứ mơ màng một lúc lại mở to mắt nhìn lên trên.
Người bên cạnh nghe tiếng xoay lưng liền nhỏ giọng: “Không ngủ được hửm?”
“Có lẽ em lạ giường”
Anh cầm điện thoại không biết là làm gì, nhưng hơn năm phút, tiếng gõ cửa liền vang lên.
“Trà gừng ấm tôi mang lên rồi ạ”
Đường Chỉ Nam ngớ ngẩn nhìn anh, anh lại thờ ơ xuống giường mở cửa nhận lấy cốc trà ấm nóng kia.
Cố Trạch Minh thở dài: “Mau uống đi, uống rất dễ ngủ”
“…”
Người chồng của cô thật sự quá tốt!
…
Buổi sáng Đường Chỉ Nam còn chưa tỉnh thì hội bạn của Cố Trạch Minh đã tập hợp ở Cố Viên uống trà. Ninh Giang mèo nheo xong việc liền muốn trở về với Khả Khả, còn người mất vợ như Thời Ôn lại ghét bỏ Ninh Giang vô cùng.
“Thời hồ ly, cậu nhìn Cố thiếu gia xem thiếu vợ cũng có đau đớn như cậu đâu?”
“…Liên quan gì đến tôi?”Anh nheo mắt.
Thời Ôn thở dài: “Các cậu thì hiểu chắc? Cậu có từng bị vợ lạnh nhạt bao giờ chưa?”
“…”
Cố Trạch Minh tiễn mấy người còn lại ra cửa, sau lại khó nói nhìn Thời Ôn: “Cậu muốn tìm Dương Tịch?”
“???”
“Cố thiếu gia, cậu có phải biết được gì không?”
Anh ho nhẹ: “Cô ấy ở nhờ nhà vợ tôi, hiện tại chắc vẫn ở đó”
“…”
“…”
Cố Trạch Minh liếc mắt: “Bây giờ cậu có đi tìm Đường Chỉ Nam để trả thù thì cô ấy vẫn đang ngủ trên lầu”
Vừa nói xong câu, bóng dáng của cô liền xuất hiện cùng với cốc trà gừng mới pha. Đường Chỉ Nam nhíu mày nhìn Thời Ôn.
“Cô Đường, cô hận thù gì tôi sao?” Thời Ôn bật cười.
Một tay Cố Trạch Minh đỡ lấy tay cô để cô ngồi cạnh mình, lại lườm Thời Ôn cảnh cáo.
Đường Chỉ Nam xuỳ một tiếng: “Anh Thời, để vợ ấm ức bỏ đi, anh quả là thiên tài”
“Lại nói, may là Cố Trạch Minh nhà tôi không học theo thói xấu của anh, nếu không thì chẳng phải sẽ loạn lên sao?”
Thời Ôn rợn mắt ra hiệu cho anh, nhưng hình như anh lại mỉm cười cổ vũ cô….Không đúng nhỉ!
Anh ta nhẹ giọng: “Cô Đường, tôi làm gì khiến phu nhân nhà tôi ấm ức, cô nói một lời được không?”
“Cái người cũ của anh…Anh thật sự thích ôn chuyện cũ tới vậy à?”
Thời Ôn cười khổ: “Cô ấy thật sự một lời sẽ đuổi được người kia ra ngoài đấy”
“Nhưng có chắc vị trí của cô ấy trong lòng anh cao bằng người kia không thì Dương Tịch không rõ”
“…”
“…”
Cố Trạch Minh vươn vai: “Đã xong rồi? Vậy thì đừng tranh cãi nữa”
Cô không nói thêm, thừa biết Thời Ôn là đàn ông, nếu anh ta hiểu, chắc chắn sẽ đến tìm Dương Tịch. Nhưng nếu anh ta không hiểu chỉ có thể xem như Dương Tịch rước phải người không tốt.
Ninh Giang cùng Thời Ôn rời đi sau đó, có vẻ không muốn ăn cơm cùng với vợ chồng Cố Trạch Minh.
Nhưng từ khi Thời Ôn rời khỏi, cô cũng không nói nửa lời với anh. Anh chỉ thắc mắc, lúc nãy còn nhiều lời lắm mà? Tựa vào anh để mắng Thời Ôn, chỉ có cô mới dám!
“Ăn xong…em sẽ về. Anh không cần tiễn em đâu, phí sửa xe cũng gửi lại anh”
“Muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?” Anh vò vò mảnh giấy trên tay.
Mấy người giúp việc nghe thấy có hơi mỉm cười. Rõ ràng người ta hướng tới phu nhân, phu nhân lại từ chối người ta.
Nhàu nát mảnh giấy ăn, Cố Trạch Minh rầu rĩ buông đũa: “Anh đến công ty, em ăn xong hẵng đi. Dù sao ở cùng anh khiến em không thoải mái, anh sẽ tôn trọng”
“Mắt anh không tốt, phải đi khám sớm đấy.”
“Ừm, anh biết rồi” Cố Trạch Minh cuối đầu bước đi.