Cố Trạch Minh không còn cố gắng giữ chân cô nữa. Anh cảm thấy bản thân đã đủ khi Đường Chỉ Nam cảm thấy thoải mái với anh.
Khi nghe cô dùng “Cố Trạch Minh nhà tôi” để nói với Thời Ôn, anh thật sự đã rất vui. Anh nghĩ sự quan tâm của anh đối với cô đã khiến Đường Chỉ Nam mềm lòng.
Lúc đến công ty, anh không quá tập trung vào công việc nhưng đôi mắt cứ đau mãi. Đau đến nỗi anh phải nhắm chặt mắt lại. Lúc thư kí vào phòng đã thấy Cố Trạch Minh ngồi nghiên người.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện”
Cố Trạch Minh khịt mũi: “Gọi cho Cố Du, đừng phiền đến Chỉ Nam”
Thư kí gật đầu.
Anh sợ.
Sợ bản thân sẽ mong chờ vào cô.
…
Bác sĩ kiểm tra sơ lượt thì để Cố Trạch Minh ở lại viện quan sát thêm, triệu chứng đau mắt vẫn đang là dịch bệnh của thành phố, thêm cả việc anh hằng ngày đọc tài liệu quá nhiều, ảnh hưởng không ít đến mắt.
Cố Du lo lắng: “ Anh họ, đừng làm em sợ”
“Nhóc nhà em còn biết lo cho anh?”
Cô nhóc bĩu môi: “Đương nhiên”
Được một lúc, Cố Du buồn chán lại nghịch điện thoại.
Cố Du có thói quen sẽ cập nhật cuộc sống hàng ngày lên một app mà cô nhóc thường dùng. Chiếc ảnh ở bệnh viện cùng dòng caption: ‘Anh họ lại phiền lòng tôi rồi~’
Nam Nam:?
Cố Du xinh đẹp đến đây: Chị dâu, chị còn chưa đến sao?
Nam Nam: Hửm? Chuyện gì vậy?
Nghe Cố Du kể, Đường Chỉ Nam buổi tối liền đến bệnh viện, lúc cô đến Cố Du liền chạy đi mua cháo cho Cố Trạch Minh.
Nghe tiếng mở cửa, anh nhíu mày than thở: “Du Du, mắt anh có chút đau. Em đến xem thử đi”
“…” Đường Chỉ Nam vén tóc, hốc mắt hơi khô nhìn anh từ góc phòng.
“Du Du, nhanh chân một chút, muốn anh không thấy đường cả đời à?”
Anh ngước mắt nhìn thấy cô, tâm tư có hơi bối rối lại giả vờ bình tĩnh: “Cố Du gọi em sao? Nhóc con lại phiền em rồi”
Cố Trạch Minh tránh ánh mắt của cô, rót một cốc nước đến sopha ngồi.
“Em xem mắt giúp anh” Cô tiến đến lại thấy Cố Trạch Minh lùi ra xa.
“Không cần, mắt anh bị dịch bệnh, sẽ lây”
Nhưng Đường Chỉ Nam vẫn tiến đến, cô chậm rãi quan sát sau đó lại giùm nước nhỏ mắt giúp anh. Miệng nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Bị như vậy cũng không thèm gọi cho em”
“Anh không sao, nếu thật sự mù sẽ đến tìm em ăn vạ” Người nọ bật cười.
“Đừng nói vậy! Rõ ràng anh rất đau, đừng có giả vờ”
Cố Trạch Minh không nói.
Anh im lặng đến đáng sợ.
Anh thật sự muốn ôm cô, muốn mèo nheo với cô như cách Ninh Giang làm với Châu Khả.
Muốn nói là Nam Nam, mắt anh thật sự rất đau, anh bỗng nhiên rất nhớ em, bỗng nhiên lại sợ không thể nhìn thấy em.
Được Đường Chỉ Nam quan tâm suốt đời chính là ước mơ lớn nhất của anh.
Mắt Cố Trạch Minh bỗng đỏ hoe khiến cô bất giác dừng lại: “Mắt sao lại đỏ hết, em gọi bác sĩ đến nhé”
“Đừng đi” Anh ôm trọn lấy Đường Chỉ Nam.
“Mắt anh đau lắm, Nam Nam ở đây được không?”
Bỗng chốt tim cô khẽ xao động, dịu dàng vỗ lưng anh: “Được”
“Đường Chỉ Nam, đừng đẩy anh ra được không?”
Cô dựa vào vai Cố Trạch Minh như vỗ về anh. Dù sao ai đến viện cũng sẽ có tâm lí yếu đuối. Cố Trạch Minh cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày nay biểu hiện của anh không tệ, cứ nhẹ nhàng tự mình buồn bã, không muốn phiền đến cô. Ngay cả việc anh đến bệnh viện cũng không muốn cô biết.
Trong lòng cô lại mang chút thương xót.
“Cố Du sắp trở lại rồi đấy, nếu còn như vậy…sẽ bị nhóc con trêu chọc”
Cố Trạch Minh thì thào: “Anh muốn hôn em”
Má cô ửng hồng khẽ đánh anh: “Đừng làm loạn”
“Không được sao?” Đúng là chơi với hồ ly chắc chắn sẽ thành hồ ly.
Cố Trạch Minh sắp tiến hoá rồi!
Đường Chỉ Nam đỡ trán: “Ai nói anh ngốc nhỉ?Quả thật không ngốc chút nào”
Cố Trạch Minh bật cười, hôn vào tai cô.
Cảm giác nhẹ nhàng đến rung động.
“Khụ…”
“…”
Cố Du dắt theo Ninh Giang đứng ngay cửa.
Bọn họ đã sắp nôn ra mấy thứ vừa ăn. Sao có thể nói được mấy lời sến súa đến như vậy?
Ninh Giang đen mặt: “Xem ra anh họ của em không sao rồi nhỉ?”
“Ninh Giang, không được thất lễ” Ninh Mặc trầm giọng.
Người này là anh của Ninh Giang, lại có mối quan hệ khó nói với Cố Gia. Anh ta chỉ đến thăm hỏi Cố Trạch Minh xong sẽ đi thế nên cũng không phiền đến họ.
Cố Du thấy Ninh Mặc định rời đi liền muốn chạy theo: “Chú nhỏ, đợi con”
“…”
“…”
Ánh mắt dồn về phía Ninh Giang khiến anh ta hơi rối: “Vợ chồng hai người tâm đầu ý hợp nhỉ? Muốn đuổi khách cũng rất tế nhị!”
“Cậu đưa Cố Du về giúp tôi, đừng để con bé đi theo Ninh Mặc” Anh suy tư.
Giọng của Cố Trạch Minh bình ổn, anh xoa nhẹ mắt: “Mấy việc ở công ty cứ thay tôi giải quyết, vài hôm nữa tôi sẽ xuất viện”
“Việc của công ty thì đừng lo, nhưng việc của Cố Du thì tôi không chắc…”
“Cậu biết Cố Du rất thích Ninh Mặc, nếu thật sự con bé không bám theo người mừng nhất không phải là cậu đâu, mà là anh tôi”
…
(Ngoại truyện)
Cố Du chạy theo bóng dáng của Ninh Mặc, bản thân bây giờ lại thầm trách vì sao chân anh lại dài đến vậy, ba bước đã cách xa.
Miệng thở dài ngồi xuống ghế: “Sao lại đi nhanh vậy chứ?”
Cô bĩu môi rầu rĩ lại thấy đôi giày quen thuộc liền ngước mắt: “Chú nhỏ, chú chưa đi sao?”
“Ừm, vừa trả tiền viện phí cho Cố Trạch Minh”
Ninh Mặc bước về phía trước, Cố Du cũng lẽo đẽo theo sau, gần đến xe Ninh Mặc quay lại nhìn cô nhóc: “Có chuyện gì nói đi”
Cố Du lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo sau anh ta, nhưng dạo gần đây không thấy cô nhóc, anh đôi khi cũng tìm kiếm bóng dáng Cố Du nhưng hình như cô nhóc muốn chơi chiêu “Lạc mềm buộc chặt”bây giờ lại xuất hiện lẽo đẽo theo anh ta.
Ninh Mặc buồn cười nhưng chẳng thành tiếng.
Còn Cố Du lại hơi cuối đầu: “Bố mẹ muốn con ra nước ngoài nếu không sẽ đính hôn cho con”
“Con không muốn ra nước ngoài, con…con sẽ đính hôn”
“Ngày đó chú sẽ đến chứ?”