Nhã Hinh giúp người hầu dọn dẹp nhà cửa khiến không một ai dám hó hé điều gì. Dù cô mệnh danh là con nợ nhưng là con nợ xinh đẹp đầu tiên được Cảnh Bân ôm ấp trong lòng. Ai mà biết được nếu lỡ khiến cô bị thương thì họ sẽ phải chịu tội nghiệt gì chứ.
Bầu trời dần tối, Nhã Hinh cũng chốc chốc liếc nhìn đồng hồ. Tới khi thời khắc được điểm tới, cơ thể cô lại theo thói quen mà đi vào phòng ngủ của Cảnh Bân, sau đó thành thục mở nhiệt độ nước anh yêu thích. Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì phía sau lưng đã xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.
“...” Nhã Hinh giật điếng người, hệt như đang đứng trước một con sói đói bụng đã lâu.
“Cạch!”
Tiếng khóa cửa nhà tắm vang lên khiến Nhã Hinh càng kinh hoàng hơn. Cô đứng chôn chân tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu, trong đầu âm thầm tự chửi chính mình. Kể từ lúc cô được đưa tới biệt phủ thì cơ thể cứ vô thức làm theo những chuyện ở kiếp trước, nhằm lúc cô không phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là thực tại. Vì thế có lẽ đã khiến cho hành động càng lúc càng dễ bị hiểu lầm.
“Ai cho phép em vào đây?”
Nhã Hinh cúi gằm mặt, chẳng dám đối mắt với Cảnh Bân, cũng không có can đảm trả lời rằng lúc trước người luôn yêu cầu cô có mặt ở đây chính là anh.
Giây sau, mặt cô bị bàn tay anh siết lấy mà bắt ép ngẩng đầu. Ánh mắt anh âm trầm tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương khiến cô sợ hãi đến mức muốn ngã quỵ.
“Tôi ghét nhất việc có người khác vào phòng tôi mà không có sự cho phép. Những người có ý đồ tiếp cận tôi như em không hề thiếu, nhưng em có muốn biết kết cuộc của những người đó không?”
Nhã Hinh lắc lắc đầu, áp lực từ Cảnh Bân tràn qua khiến cô không thở nổi, hiện tại chỉ muốn bỏ trốn.
“Đừng quên thân phận của mình. Bây giờ giúp tôi tắm rửa.”
Cảnh Bân buông mặt của Nhã Hinh ra, trầm giọng nhắc nhở cũng như cảnh cáo cô đừng có ý nghĩ quá phận. Cô chỉ có thể cúi đầu chấp thuận, đợi đến khi nghe thấy tiếng nói của anh lần nữa thì anh đã tận hưởng ngồi trong bồn tắm.
“Lại đây chà lưng cho tôi.”
“... Vâng.”
Nhã Hinh cầm khăn đi tới, cẩn thận dè dặt ma sát lên lưng của Cảnh Bân, cố gắng khiến lớp bụi bẩn bay đi. Tuy vậy sức lực của cô chỉ ở mức gãi ngứa lên cơ thể đã sớm chai sạn. Vốn đang cẩn trọng với những vết thương đã có từ trước, nào ngờ cánh tay lại bị bắt lấy và kéo về phía trước.
Cả người Nhã Hinh ngã ụp vào bồn tắm, nước cũng đồng thời tràn vào lỗ mũi khiến cô ho lên sặc sụa. Thấy thế, Cảnh Bân vòng tay ôm lấy eo nhỏ rồi nâng cô dậy rồi nhếch miệng khi nhìn bộ dạng có chút bất lực của cô. Anh thương tình giúp cô quẹt nước ra khỏi mũi, giọng vẫn khá lạnh nhạt:
“Đừng quên cả phía trước.”
“Khụ khụ… Vâng…”
Nhã Hinh dụi nước ra khỏi mắt, tiếp tục chà sát khăn lên người Cảnh Bân. Dường như phía trước nhạy cảm hơn khá nhiều, cứ mỗi lần bàn tay nhỏ vô tình quẹt phải da thịt thì hô hấp anh càng nặng nề hơn. Khẽ đưa mắt nhìn xuống, anh cố tình kéo cô sát lại, để bầu ngực no tròn dán lên người mình.
Nhã Hinh cọ quậy, giây sau liền phát hiện có vật gì đó đang dần cứng ngắc in lên bụng mình làm cô không dám động đậy gì thêm. Bàn tay Cảnh Bân thừa thế xông vào lớp váy, nhào nặn hai khối thịt đẫy đà bên dưới. Ngón tay cứ vô thức xẹt qua điểm nhạy cảm khác.
“Ưm!”
Nhã Hinh run rẩy, nếu lúc này cô không bỏ trốn thì có khi sẽ bị ăn sạch mất nhưng cứ mỗi lần cơ thể rơi vào tay Cảnh Bân thì liền mất hết sức lực, không cách nào chạy thoát. Bên dưới dần có cảm giác ươn ướt. Một bên vai váy cũng bị anh mạnh bạo kéo xuống để lộ nửa bầu ngực.
“Lục… Lục Bân… Đừng, nơi đó…”
Ngón tay Cảnh Bân ấn mạnh vào điểm ngọc khiến toàn thân Nhã Hinh giật thót tê dại. Cơ thể ở kiếp này vốn chưa từng thân mật với ai nên dễ dàng phản ứng mãnh liệt với các khoái cảm kì lạ. Còn gì đáng sợ hơn việc tâm trí đã quen với những tiếp xúc của hai kiếp nhưng từng tấc thịt vẫn còn mới mẻ với các thú vui tình ái.
Cảnh Bân nâng eo của Nhã Hinh lên, đặt môi lên nửa sắc xuân mềm mại như bánh bao rồi mút mạnh để lại ấn kí ửng đỏ mới khiến anh có chút hài lòng. Cô run lên bần bật, tiếng hít thở càng lúc càng đứt quãng bởi sự khiêu khích từ anh, nhưng khi sắp đạt đến cao trào thì anh lại ác độc dừng lại.
“Tôi tự tắm tiếp được. Cô đi ra ngoài đi.”
Nhã Hinh ngờ nghệch, nhưng tâm trí bảo cô phải chạy nhanh trước khi Cảnh Bân đổi ý. Vì thế cô gật đầu mà đi ra khỏi phòng tắm, để lại anh âm trầm nhìn xuống thằng em đang ngẩng cao đầu của mình rồi tự chửi thầm một câu:
“Chẳng có tí tôn nghiêm nào nữa.”
Đêm đó, Nhã Hinh và Cảnh Bân chẳng ai có thể ngủ yên.