“Thứ dùng tiền như mày thật đáng khinh.”
Bỉnh Quý nghiến răng, mắt càng đỏ ngầu hơn khi thấy bàn tay của Cảnh Bân đặt ngay eo Nhã Hinh.
“Nhiều tiền thì tại sao lại phải bỏ lỡ thứ tốt chứ?”
Cảnh Bân thản nhiên nói, thậm chí còn chọc tức hắn bằng cách nâng cằm của Nhã Hinh lên rồi hôn xuống môi cô. Nhưng chỉ có mình cô biết, tâm trạng anh đang vô cùng tồi tệ.
“Mày buông cô ấy ra.”
Bỉnh Quý tức điên, lập tức xông tới muốn đấm Cảnh Bân để hả giận. Nào ngờ tới bản thân lại bị đạp cho một cái văng ra xa. Mà Nhã Hinh hoảng sợ vẫn yên ổn ở trong lòng anh không hề nhúc nhích. Đây là minh chứng cho việc thực lực kém xa!
“Anh Bỉnh Quý!”
Vũ Đồng ngơ ngác một lát rồi lập tức chạy về phía Bỉnh Quý. Ả không nghĩ tới Cảnh Bân chẳng nể nang gì ai như thế. Không biết do ả ngu ngốc hay do ả tự cho mình thông minh nhưng hiển nhiên việc ả châm ngòi là không thể tránh khỏi.
“Chị gái, dù chị có mới nới cũ thì cũng không nên đối xử với anh rể như vậy. Anh rể đã rất lo lắng cho chị mà.”
Bàn tay bên eo của Cảnh Bân khẽ bóp chặt khiến Nhã Hinh không thể lặng yên được. Cô ngã vào lòng anh, bàn tay còn vuốt ve cơ ngực săn chắc với vẻ say mê:
“Lo lắng? Chị bị gì, ra sao anh ta còn không biết thì anh ta lo lắng cho ma à? Cũng chả phải chị đạp anh ta mà. Em lo lắng thế thì em chăm sóc anh ta đi.”
Nhã Hinh nắm lấy tay của Cảnh Bân, lập tức rời khỏi chốn đó, tránh cho cảnh tượng tiếp theo làm bản thân nhức mắt buồn nôn. Khi cả hai lần nữa bước vào bữa tiệc thì lần nữa thu hút sự chú ý của đám đông. Một phần vì thương nhớ dung nhan của Tôn thiếu, phần khác là tò mò về sự chạm mặt kỳ lạ của người hiện tại và người cũ.
Bỉnh Quý không chịu thua, lập tức chạy theo phía sau nhờ có sự giúp đỡ của Vũ Đồng. Ả vốn muốn ngăn lại, bởi vì ả biết nếu hắn làm lớn chuyện thì việc Cảnh Bân là Tôn thiếu sẽ bị lộ tẩy. Khi đó ắt hẳn hắn sẽ trách móc vì sao ả lại giấu giếm.
Có điều hắn hiện tại chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì. Lần đầu tiên, hắn cảm giác nếu hắn bỏ mặc như thế thì cô sẽ vĩnh viễn không còn thuộc về hắn nữa.
“Đứng lại đó. Cậu có biết tôi là ai không? Cậu dám đánh tôi chứng tỏ không nể mặt Cố gia.”
Bỉnh Quý ngăn lại bước chân của hai người trước mắt. Ngay trong bữa tiệc, hắn không thể buông lời thô thiển nữa, thay vào đó lấy quyền uy ra để áp bức. Có điều những thứ này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt của Cảnh Bân.
“Cậu xứng sao?”
Cảnh Bân quay người lại, âm trầm nói một câu như đánh một tia sét vô hình vào Bỉnh Quý. Hắn xứng để anh biết hắn là ai sao?
“Nhưng cũng chẳng cần, hiện tại tôi có thể biến cậu thành kẻ câm. Quá ồn ào!”
Cảnh Bân vừa nhíu mày, lập tức có không ít người áp sát lại về phía Bỉnh Quý và Vũ Đồng. Những người xung quanh đồng loạt co rúm lại, không dám hó hé bất cứ thứ gì. Ai mà chẳng biết Tôn thiếu đi đâu cũng sẽ có đàn em ẩn nấp trong bóng tối. Bạn không thấy họ không có nghĩa họ không có.
“Tôn thiếu… Tôn thiếu… Tôi xin ngài lượng thứ cho thằng con bất tài của tôi.”
Ông Cố nhanh chóng chen vào hàng người, lập tức khúm núm trước mặt Cảnh Bân sau khi cập nhật được tình hình. Ông không nghĩ tới Bỉnh Quý lại đắc tội với một người mà đến thần hay ma còn ngán ngẩm.
“Tôn thiếu? Người đó mà là Tôn thiếu sao?”
Bỉnh Quý ngạc nhiên, cơn đau ẩn ẩn ngay bụng lần nữa nhói lên khiến hắn không biết liệu đây có phải là sự thật hay không. Nếu anh là Tôn thiếu, vậy chẳng phải hắn đã làm ra chuyện không đáng được tha thứ sao?
“Câm miệng! Nhã Hinh, chúng ta cũng là nơi thâm tình. Con cầu xin Tôn thiếu giúp bác.”
Ông Cố thấy có vẻ tình hình không ổn, lập tức quay sang nhờ đến sự trợ cứu của Nhã Hinh. Nhưng cô không dám lên tiếng, bởi vì bàn tay đặt sau lưng cô đang âm thầm gõ nhẹ cảnh cáo.
“Cố gia sao? Khá tốt nhưng lại Cố thiếu lại có chút vấn đề nhỉ?”
Cảnh Bân nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng câu nói chẳng khác nào đang đưa ra hình phạt cho Cố gia khiến ông Cố đổ mồ hôi lạnh.
“Là do tôi dạy nó không phải phép.”
Ông Cố lần đầu tiên hạ mình trước một người trẻ hơn ông ta, nhưng ông ta nhẫn nhịn để giữ vững địa vị cho Cố gia.
“Quả thật mồm hắn khá bẩn. Tôi đạp hắn một cái, chắc Cố gia không tính toán gì đâu nhỉ?”
Cảnh Bân vuốt ve tóc Nhã Hinh, vờ nói ra sự tình ẩu đả ban nãy.
“Không, không, Tôn thiếu dạy dỗ con trai tôi còn khiến tôi vui mừng không kịp.”
“Vậy thì tốt.”
Cảnh Bân nhếch miệng, sau đó quay sang nhìn ông Giản đang trố mắt ở một bên không kịp khép miệng rồi nói:
“Giản gia chắc không thiếu thốn đến mức chia đôi uyên ương đâu nhỉ?”
Ông Giản bị điểm danh thì lập tức run rẩy, nhưng vẫn chân chó lấy lòng:
“Ý ngài là sao ạ?”
“Cố thiếu với Giản nhị tiểu thư yêu đương lâu như vậy mà ông không biết sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục để người con gái của tôi đính hôn cùng cậu ta à?”
Cảnh Bân nhíu mày khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Ông Giản nghiến răng, dù không muốn nhưng vẫn phải lên tiếng:
“Tôi sẽ lập tức thay đổi.”