Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Nhã Hinh thích thú lập tức lấy điện thoại quay lại, làm sao cô có thể bỏ lỡ giây phút này được. Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ lấy thứ này làm cho hai người kia bẽ mặt. Đang cười nắc nẻ, cô nhanh chóng cúi người và thu hồi điện thoại, người con trai kia vừa nhìn vào đây khiến cô lo sợ bản thân bị phát hiện.

“Lục Bân! Lục Bân!”

Cảnh Bân đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu thì bị tiếng gọi làm cho giật bắn. Anh lo lắng đi ra ngoài cửa, cứ tưởng Nhã Hinh đã xảy ra chuyện gì, nào ngờ cô bất thình lình sà vào lòng anh như con chim nhỏ.

“Sao thế? Em bị sao à?”

“Em vừa phát hiện một chuyện kinh khủng lắm.”

Cô trịnh trọng thông báo, sau đó lại quay về với sức khỏe của anh:

“Nay anh thấy sao rồi? Còn đau không?”

“Ừm, anh ổn. Em thấy chuyện gì?”

Cảnh Bân được Nhã Hinh dắt vào bên trong. Đợi tới khi cả hai yên ổn ngồi trên ghế thì cô mới cầm điện thoại ra mà đưa sang bên anh. Đoạn phim ngắn về cảnh tượng vừa rồi lần nữa được tái hiện lại khiến anh nhíu mày, còn cô bên cạnh tựa hồ rất phấn khởi.

“Anh nghĩ xem nếu như em đưa cái này cho Bỉnh Quý thì anh ta có tức chết không?”

Anh âm trầm nhìn cô, sau đó lên tiếng với giọng nói có chút tủi thân:

“Em không sợ anh ta sẽ buồn sao?”

Cô ngẩn ngơ, vô thức hỏi lại:

“Tại sao em phải sợ anh ta buồn chứ? Anh ta càng đau khổ thì em càng vui.”

Cảnh Bân muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh nhìn về phía đoạn phim, cuối cùng mới đưa ra ý kiến của bản thân:

“Hiện tại vẫn còn quá sớm. Hai người họ vẫn chưa thật sự tiến tới với nhau nên nếu em đưa đoạn phim này ra thì có thể sẽ bị phản tác dụng.”

“Ồ, vậy sao?”

Cô thoáng thở dài chán nản, cũng không chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của anh ở bên cạnh.

Buổi tối, Nhã Hinh sau khi làm xong một phần bài tập thì mới phát hiện đã quá giờ tắm rửa của Cảnh Bân. Mà lạ một điều anh cũng chẳng gọi cho cô. Vì thế, cô gấp tập lại, lo lắng anh sẽ gặp khó khăn mà đi về hướng phòng của anh. Nào ngờ tới cánh cửa thế mà lại bị khóa trái.

Nhã Hinh nhíu mày, khẽ gõ nhẹ lên cửa phòng. Vài giây sau, Cảnh Bân mở cửa bước ra, hơi nước vẫn còn tồn đọng trên tóc chứng tỏ anh chỉ vừa mới tắm xong khiến cô càng không cam tâm hơn.

“Sao anh không gọi em?”

Cảnh Bân nhìn vẻ mặt hỏi tội của Nhã Hinh thì bất lực né tránh:

“Em đang học bài mà, dù sao cũng sắp tới kì thi tuyển sinh rồi.”

Cô định nói gì thêm nhưng dường như không thể cãi lại lí do này. Nhưng cô thật sự không hề nghĩ được rằng hai đến ba ngày sau, cánh cửa phòng này vẫn khóa trái mỗi khi tới thời gian anh tắm rửa. Người đàn ông này có ý gì chứ? Anh né tránh cô sao?

Lần đầu tiên, cô nhận ra người luôn muốn giam giữ cô bên cạnh đang chơi trò trốn tìm với cô. Chỉ cần cô hỏi tới thì đều lấy lí do cô phải học tập mà bạo biện.

Tối đó, Nhã Hinh quyết tâm hỏi rõ mọi chuyện, vì thế cầm ly sữa ấm bước vào thư phòng của Cảnh Bân. Nhìn thấy anh đang tập trung vào công việc dù gặp khó khăn với vết thương khiến cô ẩn ẩn đau lòng.

“Em mang sữa cho anh nè.”

Cảnh Bân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, ánh mắt đang trầm lặng lập tức dịu lại.

“Cảm ơn em.”

Cô chợt khựng lại, lời cảm ơn này có chút không quen thuộc và rất hiếm khi được nghe thấy từ anh.

“Có phải dạo này anh gặp chuyện không ổn không?”

Cảnh Bân rơi vào im lặng, chỉ nhìn cô mà chẳng phát ra bất cứ lời nào. Vẻ mặt vừa trầm ngâm vừa có gì đó không thể bộc bạch. Tuy nhiên rơi vào mắt cô thì lại giống như một sự khó chịu khiến cô cúi mặt. Cô quên mất anh rất ghét người khác xen vào chuyện riêng của mình.

“Không sao, dạo này em học hành ổn chứ?”

Cảnh Bân chẳng trách cứ, ngược lại giọng điệu khá nhẹ nhàng mà hỏi sang vấn đề học tập của Nhã Hinh. Cô ngoan ngoãn trả lời, dần bị anh đưa đi quên lối về. Cuối cùng thành ra cô mang các bài tập vào thư phòng để nhờ anh giải đáp một số thắc mắc nho nhỏ.

Tôn thiếu kiến thức chuyên sâu rộng lớn, chẳng có gì có thể làm khó anh. Nếu không phải là lão đại hắc bang, ắt hẳn anh có thể trở nên vô cùng ưu tú trên con đường học vấn. Có điều hiện thực thì không có nếu như.

Cảnh Bân vừa chuyển giao công việc cuối cùng đi thì cũng phát hiện ra Nhã Hinh đã ngủ gục trên bàn. Có lẽ dạo gần đây cô dành hết sức lực vào học hành nên dễ mệt mỏi khiến anh có chút lo lắng.

Cảnh Bân bế Nhã Hinh lên, từng bước chắc nịch đưa cô về phòng. Khi bước vào trong, anh chợt dừng lại rồi thở hắt ra một hơi tiếp tục giúp cô nằm lên nệm ấm. Trái ngược với vẻ né tránh lúc hai người chạm mặt, hiện tại anh tham lam gần gũi cô hơn bao giờ hết.

“Phải làm sao đây? Anh không nỡ buông tay em ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui