Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý


"Ào ào..."
"Ù ù......"
Tiếng xe cứu hộ gấp gáp dồn dập hoà cùng với tiếng mưa rơi, xe cứu thương trong đêm tối phóng như bay về phía trước.
"Đây là tin tức đến từ đài phát thanh GT Giao thông truyền thông, có một tài xế cho biết phía trước con đường Khúc Lan về thành đông vừa xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe taxi va vào xe khách làm cản trở giao thông, tới hiện tại thì tình hình giao thông vẫn chưa được giải quyết, các bác tài nên tránh con đường đó đi..."
"Hôm nay làm sao vậy anh? Đêm nay đã xảy ra ba vụ tai nạn rồi!"
Tiếng phát thanh viên vừa tắt, người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt kinh sợ không thôi chợt nói.
"Bình tĩnh, chúng ta đổi lộ tuyến." Người đàn ông lái xe nhíu mày quơ vô lăng.
Đột nhiên, một đường ánh sáng thẳng tắp chiếu về phía xe hai người.

Mắt thấy chiếc xe bán tải sắp đâm vào xe của mình đang ngồi, đồng tử người phụ nữ mở to, cô ta tuyệt vọng hét lớn: "KHÔNG!!!— — —"
"Đây là tin tức đến từ đài phát thanh GT Giao thông truyền thông, con đường đi về phía ngã ba đường Khúc Lan lại xảy ra thêm một vụ tai nạn, hiện tại người dân đang gọi cấp cứu, đề nghị các bác tài trời mưa đường trơn lái xe chú ý an toàn! Tính mạng con người là trên hết! Nhắc lại, trời mưa gió đường trơn, các bác tài lái xe chú ý an toàn! Tính mạng con người là — —Tút...!Con đường B lối ra ngã ba Khúc Lan, một chiếc ô tô con đâm vào chiếc xe tải lao vào hàng rào ven đường, hiện tại các bác tài ở nơi đó đang liên lạc với cảnh sát giao thông khu vực cho phong tỏa con đường, các bác tài hãy tránh xa con đường này, xin lưu ý — —"
"Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Đã mưa gió còn liên hoàn tai nạn giao thông?" Trong một chiếc xe khác, bà chủ gia đình nghe xong tin tức từ đài ô tô không khỏi nhíu mày.
"Vậy chúng ta đổi con đường khác, anh thử đi vào trong làng xem sao."
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí lái xe —Tần Văn vẻ mặt nghiêm túc nói.

Im lặng một lúc, ông hỏi: "Tú Tuyết, đói không? Anh tìm chỗ cho ba mẹ con nghỉ ngơi ăn uống lấy sức lại lên đường."
Từ thành thị trở về quê, Tần Văn lái xe suốt năm tiếng đồng hồ đến hiện tại đã có hơi căng thẳng lại nhàm chán, thấy vợ không có cự tuyệt, ông lập tức cho xe dừng lại ở phụ cận.
"Hạ Hạ, Hạ Hạ, dậy thôi."
Từ trong mộng bị lay tỉnh, Tần Hạ cảm thấy xe tựa hồ đã dừng lại, cô mơ màng nhấc đôi mắt nhập nhèm, đập vào mắt là người thanh niên đang vươn nửa người vào trong xe, khuôn mặt ngũ quan tuấn tú thanh triệt, viền môi hơi mỏng hé mở, thốt ra vài tiếng: "Hạ Hạ."

"Đến nơi rồi ạ?" Tần Hạ lắc lắc cái đầu nặng trĩu, mơ hồ nhìn cảnh tượng xung quanh.
"Chưa tới."
Nam thanh niên vẻ mặt đạm nhiên nói: "Chúng ta ban nãy đổi đường, hiện tại nghỉ tạm." Dứt lời liền vươn tay về phía cô, "Ra tới, chúng ta đi ăn chút gì đó."
Tần Hạ không trải qua tự hỏi liền theo thói quen đưa tay về phía thanh niên.

Chỉ là lúc này, chân trời chợt "đùng đoàng" một tiếng sấm ầm vang, cùng với đó là tiếng vật nặng "uỳnhhh" một cái đập vào nóc ô tô khiến người ung tai nhức óc.
Trong ồn ào có ai đó đột nhiên hét một tiếng chói tai, Tần Hạ buông tay che tai nhìn lại, vừa nhìn liền bị doạ hết hồn.

Người thanh niên trước mắt một giây trước còn hoàn hảo nguyên vẹn, giờ phút này thế nhưng mất đi một nửa người bên phải, máu tanh theo nước mưa chảy ròng ròng xuống bả vai và cánh tay máu me be bét rơi trên đất vừa bị hái xuống từ thân người còn nóng hôi hổi.

Mà người thanh niên trước mắt Tần Hạ lúc này lại giống như không hề cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường, chỉ là hắn mặt mũi xám tro, lạnh như tiền giấy, đứng im không nhúc nhích cố chấp vươn một cánh tay về phía cô, trên môi nở nụ cười giờ phút này thập phần quỷ dị, "Tới đây nào Hạ Hạ, em gái yêu quý của anh..."
"Không!!" Tần Hạ gần như sụp đổ mà hất tay hắn ra, hét toáng lên: "Mày không phải anh trai tao, cút đi! Trả lại anh ấy cho tao!— —!— — —"
"Hạ Hạ, Hạ Hạ, tỉnh lại! Hạ Hạ!"
Cả người bị lắc mạnh một cái, Tần Hạ mở choàng mắt, chỉ thấy đèn ô tô sáng nhàn nhạt trên trần.

Cô chưa thôi hoàn hồn, nghiêng cái đầu vì ngủ duy trì một tư thế quá lâu mà còn đang cứng đờ của mình nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy dáng vẻ lo lắng của nam thanh niên ban nãy, cũng chính là anh trai Tần Kha của cô, chỉ là giờ phút này nguyên vẹn hoàn mỹ nhiều, cánh tay cùng với bả vai bị chặt xuống ban nãy đã xuất hiện trở lại.

Đối phương đôi lông mày hơi nhíu lại, hai mắt thâm sâu như hồ thu tháng ba chứa đầy phức tạp khó hiểu nhìn chăm chú cô.


Quả thực là mộng mị quỷ dị.
"Anh..." Tần Hạ há miệng thở dốc, thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nói cái gì, viền mắt hơi nước rưng rưng trực rơi.
"Hạ Hạ ngoan, không sợ."
Tần Kha thấy Tần Hạ như vậy, biết cô lại gặp ác mộng trên mặt liền viết đầy đau lòng, anh duỗi tay ôm cô vào lòng an ủi, "Chỉ là mộng, không sao hết."
Tần Hạ vẫn còn chưa hết sợ nép trong lòng Tần Kha, trái tim chậm rãi bình tĩnh lại.

Qua một hồi, chóp mũi tựa hồ ngửi tới mùi máu, cô như có cảm ứng gì đó ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt Tần Kha thủng một lỗ đỏ tươi, máu từ bên trong không ngừng chảy ra ào ạt, thấm ướt áo phông trắng của anh, thế nhưng từ biểu cảm cho biết, Tần Kha dường như không cảm nhận được bất kỳ thống khổ nào, thậm chí khi thấy cô nhìn chăm chú vào mình thì nụ cười trên gương mặt càng lúc càng sâu, đến nỗi khóe miệng muốn rách toác ra, máu đen từ môi răng òng ọc tuôn, rơi trong lòng bàn tay cô nóng hổi.
Tần Hạ kinh hãi đẩy ra Tần Kha: "Không! Này chỉ là mơ, sẽ không như thế, anh trai sẽ không như thế..."
Tần Hạ khóe môi run rẩy lẩm nhẩm, mắt thấy đối phương ý đồ nhích lại gần mình, cô lấy lại tinh thần, nhấc tay liền tát mạnh vào "Tần Kha" trước mặt.
"Rắc" một tiếng đầy ghê người, xương cốt bị bẻ một cách tàn nhẫn ở trong không gian phá lệ yên tĩnh giòn kêu một tiếng, cái đầu của "Tần Kha" lập tức vuông góc với thân mình.
Sắc mặt Tần Hạ thoáng cái càng thêm tái nhợt, lòng bàn tay nhầy nhụa máu tươi run bần bật nắm thành quyền.
Dù đó không phải anh trai cô, cô cũng không muốn nhìn đối phương mang theo gương mặt của anh trai bày ra tử trạng thảm thiết như vậy.
"Tần Kha, anh ở đâu!" Cô quay ngoắt mặt đi, vừa la hét vừa vội vã mở cửa ô tô chạy ra ngoài.
Bên ngoài sấm sét ì ùng, một mảnh trời sáng rực.

Tần Hạ nghiêng ngả chật vật chạy, chỉ cần thoáng quay đầu lại liền có thể thấy được bóng dáng màu trắng treo cái đầu chảy máu đầm đìa trên cổ bước đi với tư thế quỷ dị đang không nhanh không chậm đuổi theo: "Đừng chạy! Con ranh, mày chạy không thoát đâu!"
"Hạ Hạ!"
Ngay khi Tần Hạ muốn sụp đổ, một tiếng gọi quen thuộc từ sâu trong tiềm thức vang lên.

"Anh ơi!" Tần Hạ nghe được lập tức chạy theo tiếng gọi.
"Nắm lấy!"
Từ trong bóng đêm vươn ra một bàn tay khớp xương đối xứng mà sạch sẽ, ngón giữa đeo nhẫn bạc kiểu nam ánh lên ánh sáng không thuộc về nơi này, mà con ma phía sau đã sắp đuổi đến, Tần Hạ không chút do dự nhào tới nắm lấy bàn tay kia.

Khoảnh khắc chạm vào nó, giống như có sức hút cuốn chặt cô về phía bóng đêm, nhưng là cô không hề có bất kỳ sợ sệt nào hết, ngược lại còn cảm thấy an tâm bất ngờ.
— —"Anh trai đã tới đón cô rồi."
"Hạ Hạ!"
Tần Hạ mở bừng mắt, bóng đen tan đi, lần này cũng là ánh sáng của trần ô tô nhưng so với mộng ban nãy thì sáng hơn rất nhiều.
"Đã qua rồi."
Tần Kha vỗ cái trán ướt mượt mồ hôi của Tần Hạ, đưa cho cô bình nước, ánh bạc của nhẫn trên ngón giữa phản sáng chiếu ra một tia quang mang nhàn nhạt, anh nói: "Uống chút nước nhuận hầu."
Tần Hạ còn chưa hoàn hồn sau cơn mê, lại vẫn cứ nhận lấy bình nước, ngoan ngoãn uống lên vài ngụm nước rồi đưa bình giữ nhiệt trả cho Tần Kha.

Tần Kha thấy nhiều đã quen mà vỗ vỗ đầu cô, "Phía trước tai nạn tắc đường, bố cho xe dừng lại rồi, chúng ta đi xuống ăn lót dạ."
Dứt lời liền nắm lấy tay Tần Hạ, một bên bung dù một bên dắt cô xuống khỏi xe.
Tần Văn cho xe dừng lại ở một quán Phở bình dân.

Bốn người bọn họ gọi hai phở hai bún bắt đầu ăn bữa tối lót dạ.

Tần Hạ mới ăn hơn nửa bát đã no, Tần Kha chọc cho cô hộp sữa rồi đưa ống hút đến bên miệng cô, chính mình ăn đồ Tần Hạ bỏ thừa lại.

Tiền Tú Tuyết xem nhiều không trách, ngược lại Tần Văn không vui mà nhíu chặt mày.


Một hồi, rốt cuộc chịu không được mở miệng hỏi: "Tiểu Hạ năm nay bao lớn?"
Tần Hạ ngẩng đầu nhìn Tần Văn, lại hơi liếc nhìn Tần Kha, đáp: "Hai mươi ạ."
Tần Văn nghe xong mày nhíu càng chặt, "Đều không còn nhỏ nữa liền không cần làm nũng anh trai.

Nếu chẳng may bị người khác thấy được mất mặt thực."
Ông liếc Tần Kha một cái bổ sung thêm: "Vẫn là tránh tỵ hiềm đi thôi."
Tỵ hiềm là cái gì, Tần Hạ căn bản không để ý.

Thế nhưng nghe ba Tần nói một tràng này, cô không khỏi sửng sốt, theo bản năng muốn nhìn về phía Tần Kha.
Lời ba Tần nói, anh sẽ để ý sao?
"Hừ, để ý bọn trẻ nhiều như vậy làm gì, lo ăn của mình đi!"
Tiền Tú Tuyết là bà chủ gia đình, nói chuyện đều có uy lực vô cùng.

Quả nhiên lời này vừa nói ra ba Tần liền cúi đầu chuyên tâm ăn uống, hoàn toàn không có ý định bắt bẻ bọn họ nữa.

Tần Hạ nhìn về phía mẹ Tần tỏ vẻ cảm tạ, đoạn thấy bà nháy nháy mắt với Tần Kha, "Nhà có mỗi cô em gái, yêu chiều một chút mới là!"
Tần Kha từ đầu đến cuối không tham dự, Tần Hạ lần này thật sự ngẩng đầu xem anh, vốn dĩ muốn biết anh giờ phút này đang nghĩ cái gì, lại không nghĩ tới cứ như vậy trực tiếp đối diện với Tần Kha.
Đôi mắt anh sáng ngời lại có phần thâm thúy, đen láy lại êm dịu như mặt nước hồ thu không chút gợn sóng.
Cũng không biết có phải do đêm nay nằm mộng về cảnh tượng tử vong của anh quá nhiều lần hay không, cô chỉ cảm thấy anh thời khắc này ngồi ở bên cạnh cô đã mang đến cho cô cảm giác ôn hòa lại không quá chân thực.

Không những vậy, trên người anh có loại khí chất rất đặc biệt, đặc biệt như thế nào rất khó nói, nhưng chỉ một cái liếc nhìn đơn giản như vậy, lại đủ để làm người ta vừa nhìn đã khắc sâu đến nửa kiếp người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận