Ồn ào.
Xung quanh thật sự rất ồn ào.
Là tiếng khóc không ngừng quẩn quanh: "Hu hu hu..."
Là tiếng kêu cứu: "Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với!"
"Tôi không muốn chết!"
"Mở cửa! Mở cửa! Làm ơn thả tôi ra!!"
Tần Hiệt mở bừng mắt, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh một chiếc xe khách, trong xe khách không khí căng thẳng vô cùng, mọi người đều kinh hoảng thất thố mà chạy khắp nơi, thét chói tai và kêu gọi.
Hắn kinh ngạc, từ nội tâm phát sợ hãi không thôi.
Thời gian phảng phất như đọng lại, mọi âm thanh đột nhiên cách hắn rất xa.
Hắn nhìn thấy những người khác trong khoang xe cái miệng khép khép mở mở, khuôn mặt khóc lóc đầy tuyệt vọng.
Mà bản thân hắn thì giống như một người đứng xem chứng kiến hết thảy.
Hắn rõ ràng mỗi một cái chi tiết, hắn nghe được tiếng xe mạnh mẽ va chạm, cảm nhận được lực đánh vào thân xe xóc nảy bất kham.
Loại cảm giác này làm cho tất cả mọi người trên xe cảm thấy thác loạn và bất lực.
Không khí hỗn loạn mà khẩn trương.
Có người điên cuồng cười như rồ dại, có người khóc lóc đến hai mắt đầm đìa như đổ máu.
Sinh mệnh bị uy hiếp, giãy giụa giữa sống và chết, có người chui xuống gầm xe trốn, có người không tiếc sinh mệnh đi bảo vệ an nguy của người khác...
Bỗng, Tần Hiệt chú ý đến một góc khác trong xe.
Ở trong khoảnh khắc sinh tử, đối lập với tất cả mọi người ở đây, thanh niên vẻ mặt hờ hững nhìn ra bên ngoài — —xe cộ như nước như nêm, đèn xe trong đêm tối lập loè loé ra những màu sắc sống động.
"Thì ra cuộc sống xinh đẹp như vậy."
Hắn chỉ kịp nghe thấy một câu nói này, là tiếng lòng của đối phương.
Kế tiếp chính là hai chiếc xe thảm khốc va vào nhau "uỳnh" một tiếng lớn như tiếng pháo nổ, chấn động màng nhĩ.
Không trung như có lực hút mạnh mẽ, hút hắn kéo về phương hướng hai cái xác xe.
Khi Tần Hiệt mở mắt, cơ thể nặng nề đau đớn như đoạn từng khúc xương.
Tầm mắt hắn mơ hồ, cảnh vật trước mắt toé ra hoả hoa, khắp nơi đều bị máu tanh nồng đậm tẩm ướt, ngay cả mắt hắn cũng giống như là có máu lan vào, kéo xuống một cái rèm đỏ tươi chói mắt.
Hoá ra mình đã chết rồi ư?
Như vậy một ngày qua cùng Tần Kha và Tần Hạ, hắn đã làm thế nào để trải qua?
"Cháu đích tôn, tỉnh tỉnh!"
Trên mặt ăn một cái bạt tai đau nhói, Tần Hiệt mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang ở nhà cũ, mà hắn lúc này đắp chăn nằm trên mặt đất giống như vừa thiếp qua đi liền làm mơ một giấc mơ.
Tần Hiệt vừa mới tỉnh lại đầu óc còn chưa ổn định lắm, mơ mơ hồ hồ nhìn tứ phía, sau gáy lại bị cốc thêm phát nữa, có người ở phía sau lôi kéo cổ áo hắn: "Đứng dậy, đi ra ngoài giúp đỡ hai đứa em của mày!"
Tần Hiệt nghe mà sợ, hắn quay mạnh đầu, chỉ thấy đứng ở phía sau là một người già tuổi râu tóc bạc phơ, khoé mắt gấp chồng lên nhau tàn lưu lại dấu vết thời gian, lại không thể bỏ qua ông cả người đoan chính thẳng tắp, khoẻ mạnh vô song, phảng phất còn có phong độ đi lính từ hồi còn trẻ.
Mà điều đặc biệt khiến người ta lưu tâm đó là...!Ông già vậy mà thiếu mất hai chân!!
Tần Hiệt lập tức nước mắt chảy ròng, quỳ xuống hô: "Ông nội."
"Đi đi!"
'Ông nội' trong miệng Tần Hiệt chính là Tần Khải, phất tay liền đẩy hắn đi ra ngoài.
.
Ngoài sân, Tần Kha, không, là La Đông đang đánh nhau với con nhện to.
Tám con mắt của nó chằm chằm nhìn xuống, phác hoạ ra hình ảnh La Đông phong tư trác tuyệt.
Anh ngẩng đầu, làn da trắng nõn mà bóng loáng không chút tỳ vết, tản mát ra sự cao quý cùng ưu nhã.
Khuôn mặt anh đường nét rõ ràng, đường cong sắc bén, hơi thở lãnh khốc.
Ấn ký giữa mày đỏ bừng toát ra kiên nghị cùng quyết đoán.
Cặp mắt thâm thúy mà sắc bén, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhiễm máu tươi mím chặt.
Nam tử dung nhan điệt lệ, giờ phút này tản mát ra một loại lực lượng không thể xâm phạm.
Cho dù La Đông chỉ đứng im một chỗ, khí tràng toả ra vẫn như cũ vô cùng uy áp không chút suy giảm khiến người không dám coi khinh.
— —Giống như là sự tồn tại của thần linh.
La Đông không cần như nhền nhện ban nãy hết lòng hô mưa gọi gió, chỉ cần một cái nhấc tay, thiên nhiên tạo hoá đều nghe anh sai sử.
"Thích sấm đúng không?" La Đông khoé môi hơi nhếch, ý cười đạt không tới đáy mắt mà nói: "Vậy thì chiêu hoàn chiêu thôi."
Rõ ràng thanh niên dung mạo xuất chúng thoạt nhìn từ bi vô hạn, lại chỉ một chút ý cười cũng đủ để khiến nhân tâm chấn động cùng sợ hãi không thôi.
Chỉ một cái nhấc tay, trời nổi sấm "Ùng ùng", tốc độ cực nhanh giáng xuống một tia sét.
Nhưng lỗi sai vẫn luôn không trong dự kiến xảy ra ở chính giờ khắc quan trọng này.
Không biết từ nơi nào, từ khi nào và làm như thế nào ở không trung xuất hiện một cô gái.
Thời điểm thiên lôi giáng đòn, cô giống như con búp bê rách bị ném đi, bổ nhào về phía nhền nhện, mục đích hòng muốn lấy cô ra chắn mạng!
Coi ngươi La Đông đôi đồng tử siết chặt lại.
Anh hất tay, sấm sét đánh vào tường phía sau nhền nhện, phát ra tiếng đổ vỡ ầm ầm cùng với khói mù bay khắp trời.
Tần Hạ ngã vào trong đống gạch ngói, cả người đều bị đập đến mơ hồ.
"Tần Hạ!"
Chỉ nghe phía xa có tiếng nghiến răng gọi ra tên cô.
Tần Hạ hai mắt mờ mịt một chút, cổ tay liền bị người kéo đứng dậy.
"Tần Hiệt!?"
Đợi tới khi nhìn rõ người ôm mình ra khỏi đám phế tích, cô kinh ngạc gọi một tiếng: "Anh Tần Hiệt không ngủ nữa à?!"
Tần Hiệt biểu tình "囧rz" Em gái ơi, làm ơn phân rõ tình huống khi nào thì có thể nói chuyện phiếm khi nào thì nên nói chính sự okay không!?
"Ha ha ha!"
Chợt một tiếng cười vang đội, kéo theo lực chú ý của hai người.
"Thần linh, thần linh, lại đi bảo vệ một đứa con gái loài người."
Là nhền nhện giờ phút này đang cuồng tiếu.
Tần Hạ theo bản năng nhìn về phía Tần Kha...!Không, là La Đông, ngoài ý muốn phát hiện đối phương hai mắt đỏ như lửa đang đăm đăm nhìn về phía mình, cũng không biết đã quan sát cô như vậy bao lâu.
Tần Hạ có hơi chút xa lạ, lại như những tồn tại khác bội phục sức mạnh của anh, phản xạ có điều kiện cố gắng làm Tần Hiệt đi trước che khuất chính mình.
Tần Hiệt cũng phát hiện tầm nhìn của La Đông, cái lưng đã ướt sũng nước.
Hắn ***** **** miệng, hai tay dâng Tần Hạ lên.
Vị kia tuy không phải Tần Kha nhưng đã từng là Tần Kha, lúc là Tần Kha không phải yêu nhất Tần Hạ sao? Này, cho!
Tần Hạ: "!!!" Bán đứng đồng đội, không xứng làm anh trai, đồ Tần Hiệt chết tiệt!
Tần Hạ bị đẩy đến trước mặt La Đông lảo đảo một hai bước lại cố gắng đứng vững.
Cô ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía anh, nuốt nuốt nước.
Người này một thân đạm sắc y phục, vạt áo không gió tự bay không nhiễm bụi trần, đôi mắt đỏ nhưng thanh triệt, dung mạo khác Tần Kha một trời một vực.
Tần Kha là dung nhan tuấn tiếu soái khí bức người, nhưng so sánh với người trước mặt đây, quá mức tục khí.
Mà Tần Hạ giờ phút này rốt cuộc lĩnh ngộ được thế nào gọi là thiên tiên ở Cửu Trọng Thiên.
Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thanh trần thoát tục, khí độ bất phàm...
Nội tâm Tần Hạ 囧rz, cô đối diện khuôn mặt này vạn lời khó nói, thật sự là đẹp không từ ngữ miêu tả.
Chỉ là lúc này bên tai chợt vang tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của cô: "Giết hắn."
Tần Hạ cả người như bị xối một thùng nước lạnh từ đầu đến chân lạnh buốt.
Âm thanh kia không chịu buông tha vẫn cứ tiếp tục quanh quẩn đâu đây: "Giết hắn, hắn là kẻ giả mạo anh trai mày! Giết hắn, anh trai mày sẽ trở về."
"Không!!"
Tần Hạ nhíu mày, cãi nhau với tiếng nói trong đầu: "Kế ly gián của mày không có hiệu quả! Đó là anh tao!"
Cô nghĩ, có lẽ một ngày nào đó mẹ Tần cũng giống như người đàn bà trong sự tích Thánh Gióng vô tình chạm vào thần tích lưu lại trong nhân gian mà chín tháng mười ngày hoài ra vị thần tiên này.
Cô biết ý nghĩ của mình rất kỳ quái, nhưng cô tuyệt đối không muốn tòng mệnh thứ không biết tên.
Vì vậy cô lấy hết dũng khí và sức lực, hướng về La Đông cao giọng hỏi: "Anh là anh trai em đúng không!?"
Lời vừa dứt, phần eo đột nhiên bị kéo một cái, khi định thần lại cả người đã nằm trong lòng đối phương.
Trường tụ che lấy eo áo bị va chạm xé rách mang theo hơi ấm, lọn tóc chạm vào bên má có hơi ngứa ngáy.
Tần Hạ ban đầu mắt một nhắm một mở, sau lại mở to mắt nhìn về phía La Đông.
Chỉ thấy anh mặt mày giãn ra, tiếu ý ngâm ngâm, ở bên tai cô thổi khí, nhẹ nhàng đáp hai chữ — —"Không phải."
Tần Hạ cả người bỗng dưng nhẹ bẫng như vừa thoát khỏi trói buộc vô hình nào đó.
Tầm mắt cô mơ hồ, không những không sợ hãi, ngược lại đối diện với khuôn mặt chọc người yêu kia lại có cảm giác chính mình dường như đã rơi vào bể tình....