"Được không? Được không? Đi mà~ Đi mà~ Tiểu tiên nữ Hạ Hạ~"
Bị người làm phiền liên tục ba tiết học, là người thường đều đã sớm không chịu nổi, ngay cả Tần Hạ bình thường không màng thế sự lúc này trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Tần Hạ rốt cuộc cũng dời mắt khỏi trang sách, quay đầu nhìn về phía nữ sinh ngay từ đầu vẫn luôn ngồi kế bên mình.
Cô không có quá nhiều ấn tượng với nữ sinh này, nhưng học cùng lớp hai năm, cơ bản vẫn biết tên đối phương.
Nếu cô nhớ không lầm, cô ta tên là Hoàng Tú Tú.
Kỳ thi lần trước thành tích đứng phía sau cô.
Mà Hoàng Tú Tú thấy Tần Hạ rốt cục sau ba tiết học đã để ý đến mình, cô ta lòng hân hoan nhảy múa như đi trẩy hội, vui vẻ vô cùng cười với cô một cái đầy lấy lòng.
Đối phương lớn lên dáng vẻ thanh tú, đôi mắt đen láy sau gọng kính đen có một chút gì đó mang vẻ thanh xuân ngây ngô.
Cô ta mặc váy hồng nhạt, đi giày bata, chiều cao tầm một mét sáu, không lùn nhưng cũng không thể coi là cao.
Hoàng Tú Tú ánh nhìn đầy chờ mong hỏi: "Thế nào? Cậu nghĩ kỹ rồi sao?!"
"Không có." Tần Hạ lắc đầu, kiên định mà nói: "Không muốn tham gia."
Chuyến đi mạo hiểm ở khu biệt thự bỏ hoang sao?
Tần Hạ nhấp môi, ánh mắt có chút cố chấp.
Với thể chất đâm quỷ xui xẻo của cô, nếu như nơi đó thật sự có tà, vậy cô không phải lập tức tiêu đời à? Sẽ không sao? Đúng vậy, tuy La Đông xác thực luôn đi theo bên người cô bảo vệ, nhưng cô cũng không dám đi nhờ anh nha! Người ta là thần tiên cao quý, trước kia giúp đỡ cô chỉ vì thấy cô vô tội không cẩn thận bị cuốn vào! Còn lần này không giống như thế, cô mà chấp nhận đi thì chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ còn cố tình đâm đầu vào!
Nghĩ đến mặt mày lạnh như băng sương của La Đông, cô hơi chút rùng mình.
"Tần Hạ! Cậu không phải sắp đi thực tập ư!? Bài khảo sát sinh viên cậu đã làm hay chưa? Tham gia chuyến đi này, tôi giúp cậu hoàn thành, đảm bảo Nhâm giáo sư nhất định sẽ cho cậu điểm tối đa!" Hoàng Tú Tú cắn cắn răng, quyết định tung ra đòn cuối cùng và cũng là duy nhất.
Có ai không biết, Bảng xếp hạng hạng nhì khoa khôi đại học S Tần Hạ được các nam sinh viên trong và ngoài trường quý mến săn đón đến mức độ nào? Chỉ cần cô nói một câu nói, tất cả mọi người đều sẽ vì cô mà trả lời khảo sát.
Thế nhưng Tần Hạ xưa nay bất cận nhân tình, cô sẽ không làm như thế.
Biết được điểm này, Hoàng Tú Tú trong lòng có chút đắc ý nhìn chăm chú Tần Hạ.
Ở khoảng cách gần gũi như vậy mới thấy được, ánh nắng từ ngoài cửa thấu qua lớp kính chiếu vào trong phòng học, rải trên người cô như dát lên một lớp kim sắc nhàn nhạt, càng thêm nổi bật làn da trắng mềm non mịn của cô.
Tần Hạ hai má bầu bĩnh, cặp mắt đen láy lại sáng trong như ánh sao đêm, không chút tạp niệm.
Đôi mày lá liễu hơi nhăn, cái mũi hồng hào hút hút khí, hai cánh môi đô đô đỏ hồng, không biết giờ phút này chủ nhân của nó đang suy nghĩ gì mà mím chặt lại.
Trên đầu được người vấn tóc rồi kẹp nơ hình con bướm không chút cẩu thả.
Hai cái tai mềm mụp trắng hồng đeo khuyên tai chốt vặn hình trái hồng đào, trên cổ cũng đeo dây truyền bạc hình trái đào kiểu dáng tương tự, hai cổ tay trắng noãn đeo lắc tay nhiều tầng, đặc biệt là tay phải đeo nhẫn dính liền với vòng tay, không biết là dùng loại đá gì điểm xuyến, màu sắc thanh nhã trang trọng, càng thêm nổi bật làn da trắng hồng của cô.
Không chút phấn son, lại vẫn cứ đẹp động lòng người đến vậy.
Hoàng Tú Tú hơi lơ đãng, có một phút thất thần mà cảm thán.
Một tầng khí chất này, nhất định là con nhà giàu mới có thể dưỡng thành.
Mà đâu ai ngờ, Tần gia gia thế tầm thường.
Tất cả những gì Tần Hạ đang có, đều là một tay La Đông vì cô mà cung phụng.
Vì sao lại là "cung phụng" ư? Tần Hạ bản nhân không biết, những người khác càng thêm không đoán được.
Nhưng rốt cuộc đến một ngày, Tần Hạ nhất định sẽ hiểu ra được lý do vì sao.
Nhưng có lẽ khi ấy, mọi thứ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
"Tú Tú, Hoàng Tú Tú."
Tần Hạ đẩy Hoàng Tú Tú một cái, nói: "Tan học, tôi phải trở về."
Hoàng Tú Tú lúc này mới hoàn hồn.
Cô ta a một tiếng, vô cùng sốt ruột giữ lại tay cô: "Vậy cậu đồng ý không? Đồng ý chứ?"
Tần Hạ lúc này đã đứng dậy, cổ tay bị Hoàng Tú Tú bắt được, đối phương vì quá xúc động mà nắm tay cô có chút chặt, dây vòng nghiến vào da thịt cô có hơi nhói đau.
Tần Hạ nhìn thật sâu vào mắt Hoàng Tú Tú một cái, cô ta trong lòng đều giá lạnh.
Có lẽ...!Tần Hạ sẽ không đồng ý.
Cô ta thất bại.
Chỉ là trong một thoáng chớp mắt, Tần Hạ gạt tay cô ta ra rồi hơi cúi đầu, lịch sự mỉm cười: "Vậy phiền cậu quá."
Đợi đến khi bóng dáng Tần Hạ đi xa, Hoàng Tú Tú vẫn chưa định thần lại được.
Cô vừa nói cái gì? Phiền mình quá?
Rốt cuộc là đồng ý, hay là không đồng ý?.