- Vâng, cậu chủ.
Người đàn ông được gọi với cái tên Kano nhanh chóng đi ra, chỉ môt lúc sau đã mang đến đủ các loại thuốc tránh thai.
Diệp Văn Ninh chưa hết bàng hoàng, đầu óc còn đang mụ mịi, thậm chí khi Lục Thừa Tiêu nói những lời lạnh lùng cô mới như bừng tỉnh lại.
- Tôi sẽ lấy cô, nhưng tuyệt đối không để cho cô mang thai.
Đêm qua, hai người làm tình với nhau không dưới một lần, và rất nhiều khả năng cô sẽ có em bé.
Nghe khẩu khí kiên quyết của anh ta, Diệp Vẫn Ninh biết rõ ràng anh ta nhất định sẽ làm mọi cách để ngăn việc cô có thai -Đừng tưởng bở.
Diệp Vấn Ninh cầm chiếc túi trong tay của Kano, lập tức quay lại nói với Lục Thừa Tiêu: -Tôi sẽ không lấy anh! Đừng có mơ!”
- Thật sao? Vậy chúng ta chống mắt chờ xem.
Giọng cười đầy mỉa mai lanh lảnh sau lưng, cô bước ra khỏi căn phòng với túi thuốc trên tay cùng thân thể đau nhức.Ngoài trời đang mưa rơi, người người vội vã chạy trú mưa.
Diệp Vấn Ninh gắng gượng lái xe về nhà, vừa vê đến cửa căn biệt thự, cô đã nhìn thấy mẹ mình đang ngồi vắt vẻo trên bộ sofa đắt tiên -Ôi, con về rồi à?
Cô lờ đi, quay người đi lên phòng ngủ trên tâng.
Cô đóng cửa lại, chuẩn bị uống thuốc tránh thai.
Khi cô đang xem: hướng dẫn sử dụng, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Diệp Vãn Ninh lập tức cất thuốc vào trong ngăn bàn.
- Chúng ta cần nói chuyện, thái độ của con là gì?
Lâm Vận Cầm tức tối nói con gái: -Mẹ có còn là mẹ của con không?
- Mẹ có nhìn thấy bà mẹ nào lại tự bán con mình không? Đúng là trăm năm có một.
Diệp Vấn Ninh đã suy nghĩ rất nhiêu, cô vẫn không thể giải thích được tại sao bà lại có thể tính toán với con mình như vậy, đây là mẹ ruột của cô sao? Ngay cả khi từ nhỏ cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của bà, lúc nào cũng coi cô như công cụ, những việc đấy cô có thể chịu được, nhưng duy nhất chuyện này, cô không chịu nổi nữa.
- Ý con là gì hả? chẳng lẽ Lục Thừa Tiêu không tốt sao? Anh ta là CEO của tập đoàn tài chính Đế Thịnh.
Mười gia đình họ Diệp cũng không có cửa sánh được với tập đoàn Đế Thịnh đâu.
- Thế là mẹ tính toánvới cả con gái mình?
Diệp Vẫn Ninh nhìn mẹ với bộ dạng như muốn cấu xé tất cả, liên tục cười khẩy, khuôn mặt xinh đẹp chất chứa bao phẫn nộ, tức giận và trên tất cả là sự đau khổ.
Lâm Vận Cầm đối diện với sự phẫn nộ của Diệp Vấn Ninh, nhếch mép cười nhẹ nhàng.
- Đừng có nói khó nghe như thế, mẹ là mẹ của con, tất cả là vì tốt cho con thôi.
Những lời đạo lý đó Diệp Vẫn Ninh đã từng nghe qua, nhưng đây là lân đầu tiên mang sắc thái hùng hồn và chính trực đến vậy.
- Con còn không biết sao? Gần đây Diệp Thị rơi vào cuộc khủng khoảng kinh tế không ngân hàng nào cho vay tiên, nên chỉ còn cách kết thân với Lục Thừa Tiêu, Nhà họ Diệp mới có khả năng hồi sinh trở lại được.Việc con làm cũng là bất đắc dĩ thôi.
Lâm Vận Cần nói những lời ích kỉ không dám nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Diệp Vấn Ninh.
Nếu như không phải do bà ta và Vương quản gia lén lút đào mỏ Nhà họ Diệp nhiều lần thì sự việc đã không đến nông nỗi này.
- Khủng hoảng kinh tế?
Diệp Vãn Ninh không hiểu, mấy năm qua công ty hoạt động vẫn hiệu quả, nhưng tại sao bố cô mới hôn mê trong vòng một năm, mà lại xảy ra những biến chuyển lớn lao như vậy.
Đúng vậy! khi bố con không còn ở tập đoàn, cấp dưới đương nhiên sẽ không chịu phục tùng.
Nếu như không có Vương quản gia giúp đỡ mẹ con chúng ta quản lý Diệp Thị, e rằng tập đoàn đã sớm bị lật đổ rồi, mẹ con ta chỉ còn nước đứng đường thôi.
Con đã quên bệnh tình của bố con cần một khoản tiền rất lớn để chi trả sao?
Con đã quên những người chú người bác đã vì con mà ở lại làm việc sao? Lễ nào con muốn nhìn thấy tập đoàn Diệp Thị đóng cửa?
Muốn nhìn thấy bố con không có tiên chữa bệnh? Nhìn thấy những người chú người bác của con không có tiền nuôi gia đình sao?
Con vì thế mà hi sinh một chút, mà cũng tính toán sao?.