???? Editor: Lạc Đình.
Không biết qua bao lâu, trong lớp đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Quan Tầm vẫn đang xem tin nhắn nên không chú ý, thình lình bị người ta dùng cùi chỏ thúc một cái, tay run lên, điện thoại đang giấu dưới bàn suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Một tiếng ôi đệt vẫn đang mắc trong cổ họng nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy chủ nhiệm vừa mới đi họp trở về đang trừng mắt ở cửa thì một tiếng đó lại bị mạnh mẽ nuốt xuống.
"Có chuyện gì thế, lớp trưởng quản lớp như thế nào vậy?"
Mặt lão Lưu u ám, ánh mắt nghiêm khác quét một lượt.
Đột nhiên bị đánh úp, chuyện mờ ám của không ít người cứ thế bị thu hết vào đáy mắt.
Ông tiến vào bục giảng cầm giáo án ném xuống bàn: "Trên đường đến đây lớp chúng ta là lớp ồn nhất, lớp 11 rồi mà không có tự giác gì cả!"
"Tất cả tự kiểm điểm cho tôi.
Đề thi hôm nay phát phải làm xong hết, sáng mai tôi giảng."
Sáng mai không có tiết toán.
Không đợi có người thắc mắc, ông đã cười nhạo bổ sung: "Tiết cuối sáng mai, đổi thể dục thành toán."
"..."
Vứt lại câu cuối cùng, thầy chủ nhiệm tức giận rời đi.
Trong lớp chỉ duy trì yên tĩnh được mấy phút, sau đó làn sóng than thở kêu rên dần dần bùng nổ.
Với tư cách là lớp trưởng, Mục Dạng đứng lên gõ mạnh xuống bàn: "Đừng làm ồn nữa! Nhanh làm bài thi toán đi.
Đợi lát nữa lão Lưu hồi mã thương*(1) thì có muốn viết cũng không phải là một đề đâu."
*(1) Nguyên tác回马枪: hồi mã thương, là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thuương thời cổ.
Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người TQ.
Kỹ thuật cốt yếu của hồi mã thương phải gồm 03 yếu tố đó là vũ khí (), phương tiện ( - mã) và chiến thuật (hồi - đột ngột tập kích trở lại).Nói chung đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí.
Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.
Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.
Chỉ trong nháy mắt trong lớp đã yên tĩnh trở lại.
Quan Tầm xé một góc của tờ giấy nháp, viết lên một tờ giấy nhỏ ném đến bên kia bàn.
"Cảm ơn bạn cùng bàn nha, moa moa~"
Cậu lén lút để ý, muốn nhìn xem Lộ Sưởng có phản ứng gì.
Nhưng chỉ thấy bạn cùng bàn của cậu suy đi tính lại mới nghiêm túc đặt bút viết gì đó, mắt vẫn ghim chặt vào vở bài tập rồi ném trả lại cậu.
Cậu mở ra xem, khóe miệng co giật, nuốt nụ cười chưa kịp thành hình trở lại bụng.
Lộ Sưởng suy nghĩ hồi lâu mà câu trả lời chỉ có duy nhất một biểu tượng cảm xúc.
Thế nào nhỉ, là ngay thẳng quá mức hay là ngốc nghếch.
Hoặc có thể nói là...đáng yêu?
":)"
** LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com
Tan học, Lộ Sưởng vẫn không về cùng cậu như trước.
Bạn cùng bàn của cậu thuộc tuýp học sinh chăm chỉ, sau khi tan học vẫn chịu khó ở lại thêm một lát hình thành sự đối lập mạnh mẽ với cậu.
Quan Tầm cảm thấy hơi xấu hổ bèn tự kiểm điểm vài giây.
Sau đó quay đầu nghĩa vô phản cố*(2) về nhà cùng bạn bè lập đội chơi game.
*(2): Làm việc nghĩa không được chùn bước, ý là "việc nghĩa" của ẻm là về nhà chơi game.
Tương tác bằng giọng nói trong game.
Tranh thủ lúc nằm chết trên mặt đất Lâm Khải Phong nói chuyện phiếm với cậu: "Lớp mày hát bài gì trong cuộc thi hát mừng Quốc Khánh thế?"
Cậu cầm tướng ADC*(3) ở bên ta, bị Lâm-đồng đội heo-Khải Phong đột ngột chết nằm im tại chỗ bán đi nên đang phải đọ sức với một người bên đối phương ở đường dưới.
Chợt nghe thấy y nói gì đó, nhất thời không phải ứng kịp: "...Cuộc thi gì?"
*(3): ADC là tên một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại.
Đây là tướng thiên về tấn công vật lý, có khả năng bắn xa, tốc độ đánh và sở hữu các kỹ năng thiên về sát thương vật lý.
ADC được viết tắt từ thuật ngữ Attack Dame Carry và các vị tướng ADC vào giai đoạn đầu trận thường sẽ khá yếu do phải tích lũy sức mạnh nhưng lại mạnh vào giữa và cuối trận nên thường được giao trọng trách Carry trong team.
"Lớp mày không thông báo sao? Ồ cũng phải! Từ trước đến giờ lão Lưu không bao giờ để ý mấy cái này, chắc chắn là để bọn mày tùy tiện chuẩn bị cho xong chuyện."
Y thở dài: "Còn hơn nửa tháng nữa mà lớp tao đã bắt đầu chuẩn bị diễn tập rồi."
Khi phân ban, y chọn ban xã hội nhưng thành tích không đạt nên bị xếp đến lớp 17.
Trong lớp bình thường, hơn phân nửa là con gái, những cô gái này khuôn mặt và dáng người đều đẹp, ngoại trừ học tập thì cái gì cũng am hiểu, khi có cuộc thi văn nghệ hay chương trình nào thì họ đều vô cùng sôi nổi.
Nội quy lớp 17 rất rõ ràng, thời gian học cấp 3 vô cùng quý giá, học giỏi hay không lại là chuyện khác nhưng đã chơi phải chơi cho thoải mái.
Đối với Lâm Khải Phong, điều kiện này thật sự lãng phí.
Dù sao thì trong lòng y chỉ có game.
"Nhớ ra rồi."
Quan Tầm hỏi: "Lớp mày đã chọn xong chưa? Hát bài nào?"
"
Lâm Khải Phong chịu không nổi hét lên: "Nhóm con gái đó nói muốn thống nhất trang phục, đặt váy dài màu đỏ còn bắt con trai bọn tao cũng phải mặc một thân đỏ nữa."
"CMN ai muốn mặc thành chân giò hun khói Kim Hoa đứng đó hát chứ!"*(5)
*(4)Là bài hát do Trương Sĩ Nhiếp viết lời, Chu Chính Bản sáng tác vào năm 1961với chủ đề là đưa tiễn cuộc trường chinh của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa.
Năm 2001 nó được chọn làm nhạc nền và ca khúc kết thúc của bộ phim truyền hình dài tập.
Bài hát được thể hiện bởi Tống Tổ Anh và cũng là phiên bản nổi tiếng nhất của bài hát này.
Bạn nào có hứng thú có thể coppy cụm "十送红军-宋祖英" lên youtube để nghe.
*(5): Chân giò hun khói Kim Hoa là đặc sản của vùng Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, phía đông Trung Quốc.
"Được đấy." Quan Tầm không hề thông cảm còn cười rộ lên: "Hưởng thụ đi."
Lời còn chưa dứt thì từ cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
Với lực đó nói là gõ không bằng nói là đập.
"Đợi chút."
Cậu tháo tai nghe, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, hắng giọng hô lên: "Vào đi! Làm sao vậy?"
Cửa lập tức bị đẩy mở, Quan Đồng ôm mèo đứng ở cửa.
Cô đi dép lê, hai gót chân xoắn xuýt cọ tới cọ lui, có chút bất an nói: "Anh! Anh ra ngoài một lát đi."
Cậu quay đầu nhìn cô, sau đó thả chuột xuống cùng cô đi ra ngoài.
Có một người đàn ông toàn thân ngập mùi rượu đang đứng trong phòng khách.
Ông ta say đến mức đứng không vững, đáy mắt đầy tơ máu, không biết bằng cách nào mà có thể qua được bảo vệ và cửa an ninh tìm đến tận đây.
Vu Nhân mặc đồ ngủ mong manh, đứng ở một bên đối diện với ông ta.
Đột nhiên bị đánh thức, bà ra ngoài với mái tóc dài xõa tán loạn và sắc mặt tái nhợt, khoác một chiếc khăn mỏng trên vai, hai tay bà khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn.
"Nhìn xem! Đây là...!trở thành quý phụ rồi."
Ông ta tiến về phía trước hai bước, bộ dạng ngả ngớn vươn tay nâng một lọn tóc của bà lên.
Bị Vu Nhân chán ghét lùi lại hai bước tránh né, lạnh giọng quát lớn: "Ông đến đây làm gì?"
"Tôi không thể tới sao?"
Ông ta loạng choạng, ánh mắt mơ hồ, nhìn thấy vỏ chai rượu rỗng trên bàn trà.
Đó là rượu vang nổ Quan Tầm mua cho mẹ, vừa mới uống hết một chai, chai rỗng còn đặt trên bàn trà chưa kịp dọn.
"Ôi." Ông ta cầm chai rượu rỗng lên, cười đùa nhìn vào bên trong: "Còn uống rượu Tây cơ đấy.
Có thứ tốt sao lại không phần tôi một ngụm chứ?"
Vu Nhân nhìn chằm chằm ông ta, đôi môi run rẩy không nói gì.
Quan Đồng cau mày gọi: "Ba."
Quan Tầm thu lại tia biểu cảm cuối cùng, đi đến trước mặt ông ta, bình tĩnh rút chai rượu từ tay ông ta ra.
Chai thủy tinh hình giọt nước, cầm trong tay khá có trọng lượng.
Bình thường không dễ cầm nhưng dùng để đập vào đầu người khác thì cũng khá ổn.
"Ái chà, con trai ra rồi sao?"
Người đàn ông nhìn thấy, buông tay thả cái chai xuống, xoay người muốn vỗ lưng cậu.
Cậu nghiêng người né tránh, cầm chai rượu rỗng trong tay điều chỉnh phương hướng.
Cậu nắm chặt miệng bình, nhắm thẳng đáy bình vào đầu người đàn ông trước mặt.
"Cút."