Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
Khi Chu Vưu tỉnh lại, phát hiện mình ở bệnh viện thì đã là ban ngày.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, chiếu vào phòng bệnh toàn màu trắng lại càng chói mắt.
Bình truyền nước treo bên giường còn hơn một nửa, lặng lẽ chảy nhỏ giọt trong ống truyền dịch.
Đầu ngón tay cô vừa vặn bị ánh nắng chiếu xuống bao phủ, sáng lên như ngọc.
Cô hơi động, hơi ấm của mặt trời cùng cảm giác sưng tấy đã lâu không cử động càng rõ ràng hơn.
Ngũ quan cảm giác dần dần trở lại, lông mi cô rung rung, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không có chút sức lực.
Chu Vưu sợ đau cũng sợ kim tiêm, bình thường truyền dịch không dám cử động tay dù chỉ một chút.
Nhưng bây giờ cô còn không có cả sức nói chuyện, chỉ có thể dịch bàn tay cắm kim truyền từng chút một, đầu ngón tay chậm rãi vươn ra chạm vào Giang Triệt.
Giang Triệt tựa bên giường ngủ không sâu, đầu ngón tay Chu Vưu vuốt nhẹ mu bàn tay anh hai lần anh đã có động tĩnh.
“Em tỉnh rồi?”
Chu Vưu “Vâng” một tiếng, lại phát hiện mình không phát được ra tiếng, đành phải chậm rãi nháy mắt.
Hai ngày nay Giang Triệt đi công tác, sau đó lại rút ngắn lịch trình trở về sớm, đã bốn mươi tám tiếng không có một giấc ngủ tử tế.
Tối qua anh kịp thời đến bãi đỗ xe cứu Chu Vưu, đầu tiên anh phát hiện tình trạng cơ thể khác thường của Chu Vưu, lập tức liên hệ Triệu Dương cấp tốc đưa người vào bệnh viện.
Sau khi chẩn đoán, cô được rửa ruột và truyền dịch, gần như đến bình minh anh mới tựa bên giường nghỉ ngơi một chút.
Chu Vưu nhìn chằm chằm anh thật kỹ, chỉ thấy cằm anh đã mọc lún phún râu, tóc rối bời, áo sơ mi nhăn nhúm, hoàn toàn khác với dáng vẻ bảnh bao chỉnh tề mọi ngày.
Cô cẩn thận đưa tay ra sờ vào râu cằm anh.
Vừa ngắn vừa cứng, đâm vào tay rất ngứa.
Cô mím môi, ngoan ngoãn buông tay xuống.
“Có phải em đói bụng rồi không? Tối qua em rửa dạ dày, tạm thời không được ăn gì.
Triệu Dương nói ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai mới được ăn thức ăn lỏng, em cố nhịn nhé.”
Giang Triệt vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy.
Chu Vưu ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Triệt đứng dậy lấy một chén nước.
Tạm thời cũng không được uống nước, anh cầm tăm bông thấm nước nhẹ nhàng chấm lên môi Chu Vưu.
Mà Chu Vưu lại không để ý, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm nửa dưới áo sơ mi của Giang Triệt lộ ra khi vừa đứng dậy ——
Trên đó dính máu.
Cổ họng cô khô khốc, cô nuốt khan, khó khăn nói ra một câu, giọng rất khàn, “Máu, áo sơ mi… của anh.”
Dường như Giang Triệt không nghe thấy, đặt chén nước lên đầu giường, vứt tăm bông đi rồi mới trầm giọng nói: “Tối qua anh kịp thời đuổi đến, đánh tên rác rưởi kia một trận.
Em yên tâm, không phải máu của em, cũng không phải của anh.”
Ánh mắt Chu Vưu chợt lóe.
Kịp thời đuổi đến có nghĩa là…
Sau khi tỉnh lại, đầu óc cô trống rỗng, ký ức cuối cùng trong đầu là bị tên Hạ Khải Minh lưu manh buồn nôn chạm vào.
Cô thậm chí không biết tại sao mình ở bệnh viện, cũng không biết đến cùng mình có bị làm nhục hay không.
Trái tim như có một hố đen không ngừng to ra, cô không ngừng suy sụp lại sợ hãi, chỉ có sự hiện diện của Giang Triệt mới cho cô một chút an ủi.
Giang Triệt không muốn nhắc nhiều đến chuyện tối qua, hôn lên trán cô, “Anh đi gọi bác sĩ đến.”
Nhưng anh vừa đứng dậy, Chu Vưu đã nắm lấy ngón út của anh.
Cô không có sức, căn bản không giữ được người, chỉ là móc nhẹ.
Khi cô ngước lên, nước mắt không kìm được mà trào ra khóe mắt.
Giang Triệt dừng lại, ngồi về mép giường yên lặng nhìn cô, lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, anh không đi, bấm chuông gọi y tá trước nhé.”
Chu Vưu vẫn móc lấy ngón út của anh, không cho anh ấn.
Giang Triệt cúi người, đánh giá cô trong khoảng cách gần, thấp giọng hỏi: “Sao vậy.”
Nước mắt Chu Vưu càng chảy mạnh hơn, hoàn toàn không kìm lại được.
Cô gắng gượng duỗi cánh tay khác không vướng víu vòng lấy eo Giang Triệt, giọng nói nho nhỏ khàn khàn: “Anh ôm em một cái.”
Lưng Giang Triệt hơi cứng lại, ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn xuống khóe mắt cô đang khóc.
Đợi cảm xúc cô hơi ổn định lại, Giang Triệt lại đứng dậy, ôm cô lui ra mép giường một chút, sau đó tự mình ngồi sang bên giường không truyền dịch kia, để cô dựa vào lòng mình.
“Không sao, không có gì xảy ra cả, đừng sợ.”
Giọng Giang Triệt cũng có chút khàn khàn, anh không biết cách an ủi, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu vừa rồi.
Lúc này Chu Vưu hoàn toàn tỉnh táo lại, tinh thần cũng yếu đuối hơn.
Có lẽ cô đã tự mình gắng gượng quá lâu, bỗng nhiên gặp phải chuyện đáng sợ, toàn bộ tuyến phòng ngự trong lòng đều sụp đổ.
Từ sáng đến tối cô không được ăn, cũng không có tâm trạng ăn, chỉ ôm Giang Triệt ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.
Da mặt cô vốn mỏng nhưng lần này dù có y tá vào đổi dịch truyền cũng không chịu buông tay.
Bình thường Giang Triệt rất thích được cô ỷ lại, nhưng lần này anh thà rằng cô cứ như bình thường, kiên cường một chút cũng được.
Mỗi lần cô giật mình tỉnh giấc, anh đều cảm thấy trái tim mình bị nén lại thành một quả bóng nhỏ, để mặc người ta không ngừng nhào nặn.
Tình trạng này tiếp diễn đến ngày hôm sau mới có chuyển biến tốt hơn, Chu Vưu có thể ăn ít thức ăn lỏng, cơ thể cũng có chút sức lực.
Cô lo được lo mất cả ngày mới có can đảm hỏi, cuối cùng thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Anh vốn định cho em một bất ngờ nên không nói cho em biết anh về sớm.
Từ khi xuống sân bay anh cũng không bật nguồn điện thoại, giữa đường bật máy mới phát hiện em đã gọi cho anh, anh gọi lại vài cuộc nhưng em không hề nghe.
Lúc ấy anh đã cảm thấy khác thường, sau đó nhìn thấy định vị cặp đôi em đã mở, lại còn mở ngay trước khi gọi điện thoại cho anh nên anh lập tức đi tìm em.”
Định vị cặp đôi là một tính năng được phát triển của điện thoại Giang Tinh, có thể ràng buộc một người khác cũng dùng điện thoại Giang Tinh để liên hệ.
Định vị có thể chuẩn xác đến từng tầng của tòa nhà, khoảng cách theo đường thẳng*, hỗ trợ mở định vị một phía hoặc cả hai phía.
Mỗi lần mở hay tắt định vị đều hiển thị thời gian.
Cái này từng một lần bị lên án trên mạng là định vị bắt gian.
(*) Khoảng cách theo đường thẳng hay còn gọi là khoảng tuyến tính, dùng để nói lên một mối quan hệ toán học hoặc hàm có thể được biểu diễn trên đồ thị là một đường thẳng, như trong hai đại lượng tỉ lệ thuận với nhau.
(st)
Nhưng cũng có rất nhiều người thích tính năng này vì nó vẫn chạy ngầm khi tắt máy, giúp rất nhiều người tìm được điện thoại.
“Khi anh đến, tên họ Trịnh kia… đang định cởi quần áo em, bị anh kịp thời ngăn lại.” Giang Triệt nhàn nhạt nói, “Em bị hạ độc, không biết thuốc kia là ma túy gì, phản ứng bài xích của cơ thể em rất mãnh liệt, bị chẩn đoán là trúng độc cấp tính, phải rửa dạ dày, đã không còn gì đáng ngại.”
Chu Vưu nghe xong, chỉ cảm thấy chuyện này đúng là hữu kinh vô hiểm*, nhưng cô lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp.
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
(st)
Sau khi húp nửa bát cháo loãng, cung phản xạ của cô lượn quanh địa cầu ba lần mới trở về vị trí cũ, “Họ Trịnh…?”
Cô dừng một chút, “Không phải Hạ Khải Minh sao?”
“Em yên tâm, họ Hạ cũng ở đồn cảnh sát, không ai thoát được.”
Chu Vưu lờ mờ suy đoán, “Trịnh… Kha…?”
Giang Triệt ngầm thừa nhận.
Tối qua khi Chu Vưu rửa ruột, anh gọi nhờ Sầm Sâm hỗ trợ thăm dò KTV trước.
Sầm Sâm đã làm việc thì một giọt nước cũng không lọt.
Hạ Khải Minh vẫn chưa biết tin Trịnh Kha xảy ra chuyện, vừa dỗ dành Địch Vũ xong, còn để cô ta gọi bạn bè tới KTV chơi muộn thì cổng KTV đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Họ nói là nhận được báo cáo của dân, lập tức càn quét tệ nạn.
Băng giám sát KTV cũng bị kiểm tra một lần, Trịnh Kha, Hạ Khải minh và cả tên nhãi nhép lưu manh bán thuốc cho anh ta đều bị hốt đi một mẻ.
Một tên hiếp dâm chưa thành, một tên đầu độc cộng hiếp dâm chưa thành, không ai thoát được.
Trịnh Kha thấy không ai biết tình huống cụ thể trong xe còn định xảo biện, muốn tìm luật sư bào chữa, thậm chí còn định kiện ngược Giang Triệt cố ý gây thương tích.
Hai ngày nay Giang Triệt dốc lòng ở lại bệnh viện chăm sóc Chu Vưu, không hề để ý.
Đối phó với loại người này, anh căn bản không cần theo khuôn phép, cứ để anh ta ngồi tù mục xương luôn thì sao nào?
Nhà họ Lục và nhà họ Giang đã lên tiếng, không một luật sư nào ở Tinh Thành, Bắc Kinh dám bào chữa cho anh ta.
Chuyện hoang đường.
Chu Vưu đắm chìm trong khiếp sợ khi phát hiện Trịnh Kha cũng tham dự vào việc này, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn được.
Giang Triệt tiếp tục đút cháo cho cô, không có ý định nói nhiều với Chu Vưu.
Đối với cô mà nói, một lần kể lại là một lần tổn thương.
——
Chu Vưu nghỉ ngơi trong bệnh viện ba ngày, vừa vặn hết ngày nghỉ Thanh minh.
Khi cô xuất viện vẫn không có chút sức lực nào, là Giang Triệt ôm cô rời đi.
Mấy ngày này Chu Vưu đều rất ỷ lại Giang Triệt, tối tối đều phải chen chúc cùng một giường nhỏ với anh mới ngủ được.
Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ bảo Giang Triệt về nhà nghỉ ngơi, đừng trễ nải công việc, nhưng mấy ngày nay cô ích kỷ ngầm đồng ý để Giang Triệt ở lại bệnh viện, tắm rửa có trợ lý mang đồ tới, công việc cũng xử lý trong bệnh viện luôn.
Có lẽ chỉ khi suýt mất đi thì mới hiểu được bình an là chuyện tốt đẹp đến mấy.
Cô không dám tưởng tượng, nếu Hạ Khải Minh hoặc Trịnh Kha thật sự làm gì mình, liệu cô và Giang Triệt còn có thể tiếp tục đi đến cùng hay không.
Chưa nói đến việc Giang Triệt có để ý không, chỉ sợ chính cô sẽ để lại bóng ma cả đời, còn cả người nhà Giang Triệt…
Chu Vưu nghĩ đến những chuyện đó, ban đêm ngủ trên giường đều không tự chủ ôm Giang Triệt thật chặt.
Trái lại Giang Triệt thấy cô lo được lo mất mấy ngày nay, ôm lại cô, hiếm khi trịnh trọng hứa hẹn: “Đừng suy nghĩ nhiều, không xảy ra chuyện gì cả, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để ý, đây không phải lỗi của em.”
“Không, là lỗi của em.” Chu Vưu rầu rĩ nằm trong ngực anh, khẽ nói: “Là em không đủ cảnh giác, nếu em nghe lời anh, không đến đó thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”
Giọng Giang Triệt chợt lạnh đi, “Chu Vưu, anh không muốn nghe lời này lần thứ hai.”
“Họp mặt là chuyện bình thường, chẳng lẽ vì một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà em không muốn làm việc nữa luôn à?”
“…”
“Anh nói lại lần cuối cùng, không phải lỗi của em.”
Chu Vưu chần chờ, khẽ gật đầu.