Edit: Hướng Nhật Quỳ
Bên ngoài tuyết rất lớn, nhưng mấy người cũng chẳng mấy để ý.
Phùng Giai không mấy hứng thú với mấy trò này, chỉ chuyên tâm ném tuyết với Lý Nhạc Phàm, làm cả cổ đều là tuyết, run lẩy bẩy y như bị điện giật, chạy tới bảo Lạc Hành ném cậu ta đi, làm Lạc Hành dở khóc dở cười.
“Lạc Hành cậu đừng đếm xỉa nó, nhét tuyết vào người nó ấy, để thằng ngu này chết cóng luôn ha ha ha.” Lý Nhạc Phàm rón rén vòng qua phía sau, túm gáy Phùng Giai rồi nhanh chóng nhét vào.
“Con mẹ nó, thằng ngu mày đừng có chạy.” Phùng Giai bị lạnh giật mình một cái, nhấc chân chạy đi.
Diệp Tiếu Tiếu hé miệng cười, thấy bọn họ chạy quanh sân, mắt thấy sắp chạy qua thì giật mình vội nói: “Mấy cậu coi chừng, đừng tông vào… Á.”
Người tuyết theo tiếng hét rồi gục xuống.
Người tuyết vất vả lắm mới đắp được biến thành một đống đổ nát, nụ cười trên mặt Lục Thanh Hòa trong nháy mắt sụp đổ, hốt một nắm tuyết lên, kéo cổ áo Phùng Giai rồi tọng vào miệng cậu ta.
Phùng Giai dùng cả tay chân để giãy giụa: “Anh Lục, anh Lục, đừng đừng đừng kích động mà.”
Lục Thanh Hòa ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta một cái, không nói lời nào mà bụm miệng Phùng Giai, đút đầy một miệng tuyết. Phùng Giai hai mắt trắng dã phì phì mấy cái: “Mày ăn gì lớn lên mà dữ thế!”
Hoắc Hành Chu đi tới, đúng lúc trông thấy cảnh này, Lý Nhạc Phàm ở bên cạnh cười đến sắp ngu luôn rồi: “Đáng đời há há há há cho mày đi không nhìn đường nè, ngu hả.”
Phùng Giai hốt một nắm tuyết lên, vo tròn rồi ném thẳng lên mặt Lý Nhạc Phàm: “Nếu không phải tại mày thì tao đâu đâm vào người tuyết của lớp trưởng? Lục Thanh Hòa mày đối xử bình đẳng đánh cả nó luôn đi chứ!”
Lục Thanh Hòa không để ý đến cậu ta, quay đầu lại tiếp tục đắp người tuyết cho Diệp Tiếu Tiếu.
Lạc Hành chưa từng được đắp người tuyết nên thấy thú vị, ngồi xổm xuống sờ soạng đống tuyết: “Lạnh quá.”
Hoắc Hành Chu tìm hai cặp bao tay từ trong nhà, kéo tay cậu qua mang vào, cười bảo: “Mang bao tay sẽ không lạnh, nếu không chơi một hồi sẽ lạnh đến nứt da thì cậu sẽ khó chịu.”
Thời thơ ấu Lạc Hành trừ học ra thì chỉ có học, trước đến giờ chưa từng có cảm giác chơi đùa, hết thảy với cậu mà nói đều mới lạ.
Hoắc Hành Chu vừa giúp cậu mang bao tay vừa nghĩ, cứ như đang bù lại cho cậu vậy, ngẫm lại cũng có chút thú vị.
“Được rồi.” Hoắc Hành Chu hai ba cái rồi cũng tự mình đeo bao tay vào, nhìn Lục Thanh Hòa đằng kia đã vo thành một quả cầu tuyết lớn làm cái bệ, vội vã nói: “Nhanh lên nhanh lên, mình đắp một cái lớn hơn.”
Lạc Hành đáp một tiếng ‘Được’ rồi bắt đầu vốc tuyết, chỉ là cậu chưa từng đắp nên đều do Hoắc Hành Chu hỗ trợ. Có lúc còn giúp qua loa, làm một nắm tuyết tròn to nổi bật.
Hoắc Hành Chu cũng chẳng để ý, khích lệ cậu làm thật tốt.
Thật ra hắn đã qua cái tuổi thích đắp người tuyết rồi, ngày thường ai gọi hắn ra ném tuyết hay đắp người tuyết thì hắn nhất định phải giễu cợt trước một câu ‘Ấu trĩ’, rồi tặng một câu tuổi gì, có ngu không chứ.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Nhưng hiện tại, hắn thấy Lạc Hành lạnh đến mặt đỏ bừng, thì chỉ thấy vui, chơi bóng chơi game cũng chẳng chơi vui như thế.
Một lát sau, người tuyết lớn đã đắp xong, có điều vẫn chậm hơn bên Lục Thanh Hòa một bước. Diệp Tiếu Tiếu chạy vào nhà kính tìm một trái ớt ra làm lỗ mũi cho người tuyết, hai quả nhỏ làm mắt, rồi tự tháo chiếc mũ phớt màu burgundy[1] của mình xuống, đội lên đầu người tuyết.
Lạc Hành nhìn mà hâm mộ, cũng vào tìm ít rau cải trái cây để điểm xuyết. Lúc quay lại thì phát hiện Hoắc Hành Chu đang vo tròn tuyết làm hai lỗ ai đặt lên đầu người tuyết.
Lạc Hành bưng trái cây, thoáng ngây ngẩn: “Này là… thỏ hả?”
Đáy mắt Hoắc Hành Chu chứa ý cười, thấp giọng hát câu: “Bé thỏ ngoan, mở cửa ra, anh muốn đi vào ~”
Lúc hắn hát, ánh mắt đảo quanh bốn phía, làm Lạc Hành xấu hổ, tránh né hắn đi trang trí cho người tuyết, không để ý sự trêu đùa của hắn.
“Bé thỏ ơi, có cho anh vào không?” Hoắc Hành Chu nhích tới gần cậu, có ý ám chỉ kéo kéo làm lộ một phần da của cậu trong khăn quàng cổ: “Anh muốn vào.”
“Không cho.” Lạc Hành hơi nhúc nhích, cười tránh sang bên cạnh: “Khóa cửa.”
“Khóa cửa rồi, vậy anh dùng chìa khóa mở, chỉ là không biết có vừa không.” Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng, quét lên trên người cậu: “Có thể sẽ hơi lớn…”
“Gì cơ?” Lạc Hành nghe không hiểu, mờ mịt hỏi.
Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, đột nhiên nghiêm túc: “Tớ nói cà rốt cậu lấy này lớn quá, làm gì có cái mũi lớn thế này, cũng đâu phải là con voi, có ngốc không.”
Lạc Hành cúi đầu nhìn thử, hình như là hơi lớn, ngượng ngùng cười một cái rồi thay thế một ít rau cải nhỏ hơn một chút.
Đắp người tuyết ngô không ra ngô khoai không khoai xong, Hoắc Hành Chu lấy điện thoại ra nói: “Lại đây, tớ chụp cho cậu một tấm, hơi dựa vào con thỏ, ngồi xổm xuống.”
Lạc Hành dựa vào con thỏ lớn, hướng vào ống kính nở nụ cười, hơi có phần cứng ngắc nhưng lại chân thành, xấu hổ bị ống kính cố định hình ảnh.
“Xong chưa?” Chân Lạc Hành đã sắp tê rần, thấy Hoắc Hành Chu vẫn chưa động đậy bèn nghi ngờ hỏi một tiếng.
Hoắc Hành Chu dời tầm mắt, bảo: “Đẹp lắm.” Vừa định cất thì chợt nhớ tới điều gì, cất giọng nói: “Nè nè nè, tụi bây cũng tới đây, chúng ta chụp một tấm.”
Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa không ý kiến, Lý Nhạc Phàm nói: “Anh Chu anh sợ không hồi xuân được hả, đắp người tuyết xong còn chụp ảnh, ấu trĩ ghê.”
Phùng Giai cười ha ha: “Mày thì biết khỉ gì, anh Chu đây gọi là người già nhưng tâm không già.”
“Già rồi cũng đập mày như thường, có qua không.” Hoắc Hành Chu lành lạnh quét hai người một cái, đặt điện thoại ở một bên trên giá để cố định.
Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm phủi tay chạy tới, đứng phía sau Lạc Hành, một người lặng lẽ giơ hai ngón tay ra, dựng thẳng sau đầu Lạc Hành.
Diệp Tiếu Tiếu kề sát Lục Thanh Hòa, Hoắc Hành chỉnh góc độ và kéo dài thời gian chụp xong, trông thấy hai người Phùng Giai làm chuyện mờ ám thì cười một cái, đi tới đứng bên phải Lạc Hành.
Chốc lát sau, hắn đến lấy điện thoại về, thấy chụp không tệ, bảo lát nữa sẽ gửi cho mấy người làm kỷ niệm, ai xóa thì đập người đó.
Đó là chuyện đầu tiên mang lại hồi ức cho Lạc Hành.
“Được rồi, vào nhà đi, đừng để bị cảm.” Hoắc Hành Chu thấy mũi ai cũng lạnh đến đỏ lên, đoán chừng trên người cũng đã chảy mồ hôi, nóng lạnh khác nhau lại sinh bệnh.
Mấy người đứng ở cửa giẫm tuyết trên chân, vào phòng, cởi quần áo rồi treo lên, ào vào trong phòng chiếu phim lớn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Hành bước vào, có hơi mất tự nhiên ngồi trên ghế sofa, Hoắc Hành Chu bưng không ít quả hạch và các loại trái cây đặt lên bàn thấp, mấy người ngồi vây ở giữa trên thảm trải sàn dày.
Hoắc Hành Chu ngoắc gọi cậu tới, nhét một cái gối ôm sau lưng cho cậu dựa vào: “Tớ thử xem có chảy mồ hôi không, cần thay quần áo không?” Nói xong thì muốn vói vào thử, bị Lạc Hành ngăn cản, vội đáp: “Không ra nhiều mồ hôi, không sao đâu.”
“Hoắc Hành Chu.” Lục Thanh Hòa mở miệng.
“Ôi chao, Lục đại gia ngài muốn gì đây?” Hoắc Hành Chu cười hỏi, bị cậu ta trừng một cái: “Cậu ra ngoài một lát.”
Lạc Hành mờ mịt nhìn hai người, bị Hoắc Hành Chu vỗ vai: “Chả sao đâu, cậu ngồi đây, tớ về ngay.”
Lục Thanh Hòa đã đi ra ngoài, đứng thẳng tắp, hoàn toàn khác với bộ dạng của Hoắc Hành Chu.
“Gọi tôi làm gì?”
Lục Thanh Hòa dừng lại vài giây, tựa như đang lựa lời, lại như đang do dự, rất lâu mới mở miệng hỏi: “Cậu biết tại sao Lạc Hành nghe đến tên Tiết Tiên thì mất tự nhiên muốn đi không?”
“Cậu ấy bảo nghĩ Tiết Tiên là bạn của chúng ta nên cậu ấy vẫn nên tránh một chút.”
Lục Thanh Hòa hiếm khi cười một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng tuyết đột nhiên được gió xuân gột rửa, cảm giác như mang theo cơn gió mát lạnh. Lục Thanh Hòa hỏi: “Cậu tin không?”
Hoắc Hành Chu hơi trầm mặc, đáp: “Không tin.”
“Xem ra cậu vẫn còn chút đầu óc.” Lục Thanh Hòa đánh giá cao, trông thấy Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng, mắt thấy muốn giễu cợt bèn giáng đòn phủ đầu người nói: “Mấy tuần trước, lần cậu và dì đi dự tang lễ ấy, tôi ở trường bắt gặp Trương Tranh tìm Lạc Hành gây sự, sau đó Tiết Tiên xuất hiện cứu Lạc Hành.”
Hoắc Hành Chu nhíu mày, còn có chuyện này?
Quay đầu nhìn cánh cửa phòng chiếu phim vẫn đóng chặt, sao trước giờ cậu ấy chưa từng nói cho mình biết: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chẳng hiểu tại sao, bọn họ cãi nhau.” Lục Thanh Hòa nhìn nét mặt của Hoắc Hành Chu, cười khẽ một tiếng: “Lạc Hành nói với Tiết Tiên, Hoắc Hành Chu, là của tôi.”
“…”
Hoắc Hành Chu ngơ ngác hồi lâu. Lạc Hành trêu một chút thì đỏ mặt, đụng một cái thì muốn chạy, thời điểm hắn không biết, lại dũng cảm bảo vệ tình cảm của mình như vậy.
“Sở dĩ cậu ấy bỏ đi, hẳn là vì vẫn chưa coi mình là bạn trai cậu… Hoặc là tự mình tỉnh ngộ, cảm thấy bản thân vẫn là người ngoài, hoặc là cậu ấy kiềm chế chính mình.”
Hoắc Hành Chu khẽ gật đầu. Lạc Hành vẫn luôn kháng cự xác định quan hệ với hắn, trừ cái xiềng xích đã lâu của Triệu Cửu Lan ra, thì còn chính là cậu không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến gia đình hắn.
Hắn cố ý muốn dẫn cậu về nhà ăn Tết cũng là hy vọng trong khoảng thời gian sống chung này, để cho cậu biết ba mẹ hắn không để tâm chuyện này.
Chẳng ngờ cậu lại bảo vệ như vậy, còn có thể khiến Tiết Tiên chui vào vô ích, nghĩ đến gã, Hoắc Hành Chu nhíu mày, hỏi: “Nếu nó tốt bụng cứu Lạc Hành, thì sao hai người còn cãi vả.”
Lục Thanh Hòa chưa từng thấy người có cung phản xạ dài như này, nghĩ một chốc lại đổ lỗ cho yêu đương khiến con người ta giảm trí thông minh, mới đáp: “Tôi nghe ý của Lạc Hành, hình như là Tiết Tiên tìm Trương Tranh để diễn kịch.”
“???” Hoắc Hành Chu xem không hiểu hành động này: “Nó có bệnh?”
“…” Lục Thanh Hòa im thật lâu, có phần khó mà mở miệng tiếp lời: “ Dường như Tiết Tiên thích cậu… Từ trước khi Mẫn Dao xuất hiện đã thích cậu, cho nên tôi nghĩ cậu ta một mực nói cái chết của Mẫn Dao cậu cũng có trách nhiệm, hẳn là ý này.”
“Con mẹ nó…” Mặt Hoắc Hành Chu đau khổ như ăn phải ruồi mà phun không ra, nhìn Lục Thanh Hòa một hồi: “Tôi cầu xin cậu đừng làm tôi buồn nôn được không?”
“Tôi thấy cậu vẫn nên xử lý tình cảm giữa cậu và Tiết Tiên, dù sao tôi vẫn cảm giác hôm nay cậu ta xuất hiện ngoài cửa nhà cậu không phải là ngẫu nhiên, từ sau cái chết của Mẫn Dao thì cậu ta đã không bình thường.”
Bởi vì gia đình Lục Thanh Hòa có nguyên nhân nên không có bất kỳ phiến diện nào với việc giao du với đồng tính, cũng chẳng kiêng dè bảo: “Ban đầu cậu ta cho rằng cậu không thích đàn ông mới không thích cậu ta. Hiện tại cậu có Lạc Hành, cậu ta nhất định sẽ cho là cậu làm tổn thương cậu ta mà vẫn có thể yên tâm thoải mái, mà cậu ta thì phải một thân một mình gánh vác cái chết của Mẫn Dao trên vai. Một người dưới cơn điên cuồng, có thể làm ra chuyện gì thì sẽ chẳng thể khống chế được.”
Hoắc Hành Chu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Ừm.” Lục Thanh Hòa chẳng phải kẻ nói nhiều, có thể nhắc nhở chuyện này đã thể hiện được tình anh em nhiều năm giữa hai người, xoay người đẩy cửa vào phòng chiếu phim.
Ngoại trừ Diệp Tiếu Tiếu, không ai có thể khiến cậu ta kiên nhẫn nhiều hơn một phút.
Hoắc Hành Chu đứng tại chỗ, nhíu mày suy nghĩ một hồi, hắn biết Tiết Tiên rất lâu rồi, thậm chí còn sớm hơn Lục Thành Chu, thế nhưng hắn vẫn không hiểu nổi người này.
Hắn và Lục Thanh Hòa có một phần giống nhau, đều là người không nói nhiều.
Bất đồng chính là, Lục Thanh Hòa chỉ đơn giản là không thích nói chuyện với ai ngoài Diệp Tiếu Tiếu, từ trên xuống dưới đều để lộ cảm giác người sống chớ gần, người quen cũng không đến gần.
Tiết Tiên chính là ngông cuồng tự cao tự đại cả đời thanh quý kiêu ngạo, khinh thường việc giao du với người khác.
Nó thích mình, còn thích nhiều năm như vậy.
Chẳng giống cái kiểu mừng như điên vì biết Lạc Hành thích mình gần mười năm, đau lòng đến không thể ấn cậu vào lòng mà nhào nặn. Hoắc Hành Chu chỉ thấy cực kỳ buồn nôn, bị người như thế thích còn buồn nôn hơn ăn phải ruồi.
Hắn từng nói rất nhiều lần, nói gã cách xa Lạc Hành một chút, vậy mà gã vẫn dám thừa dịp lúc mình không ở đây mà tìm Lạc Hành gây phiền phức.
Hoắc Hành Chu nắm chặt thành quyền.
Tiết Tiên, cho mày biết mặt.
—
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Lạc Hành không biết chơi game, nhưng không cho Phùng Giai mặt mũi thì lại chẳng hay, thật sự không từ chối được nên cũng xuống chơi game cùng nhau.
Cậu mới vừa tiếp xúc, đến cả đường cũng chẳng biết đi, lúc nào cũng đụng tường rồi nổ súng bậy bạ, làm tay chân luống cuống.
Lục Thanh Hòa không chơi game nhiều, đại khái là vì nguyên nhân của gia đình, Diệp Tiếu Tiếu thì không chơi, bọn họ một nhóm bốn người, vậy mà cũng dẫn tay mơ Lạc Hành vào được vòng chung kết.
Phùng Giai thề sắt son: “Lạc Hành cậu trốn trước đi, xem anh họ dẫn cậu đi ăn gà này!”
Lạc Hành căn bản không chú ý đến xưng hô anh họ, khẩn trương tập trung[2] đi, hít sâu một hơi rồi đáp ‘Được’, sau đó trốn ở cửa, cực kỳ căng thẳng di chuyển góc nhìn giữ cửa bên ngoài và ngoài cửa sổ.
[2] Gốc là Quang cố trứ [光顾着]: ý nói chỉ muốn chơi, những chuyện khác thì không làm.
Cậu không nghe được loại âm thanh quá nhỏ này, toàn nhìn bằng thị lực nên một lát đã mệt.
Hoắc Hành Chu trở lại thì trông thấy cậu đang khẩn trương thẳng lưng, ngón tay cứng ngắc đè trên màn hình thì lập tức cười, đi tới ngồi bên cạnh cậu, cầm một quả hạnh nhân trong đống quả hạch của Diệp Tiếu Tiếu ra bóc rồi đút vào miệng cậu.
“Làm gì vậy?”
Lạc Hành căng thẳng quay đầu nhìn hắn: “Bọn Phùng Giai dạy tớ chơi game, tớ không biết…”
Hoắc Hành Chu chợt cười, cong cánh tay khoác lên một cái chân, nghiêng người hỏi cậu: “Tớ nhìn xem giết được mấy người rồi.”
“…Một người.”
Hoắc Hành Chu nghĩ bụng, người cậu đạp chết kia hẳn là người máy. Ngoài mặt lại nói: “Bé ngoan nhà mình thật lợi hại.”
“Nào có.” Lạc Hành xấu hổ chớp chớp mắt, thấy bọn Lục Thanh Hòa cũng rất lợi hại, mình thì cứ đánh bậy đánh bạ dùng chảo chiên đập chết.
Hoắc Hành Chu chìa tay cầm điện thoại, nhìn sơ qua hoàn cảnh xung quanh rồi tìm một vị trí.
Lạc Hành không tự chủ mà nhích đến gần vai hắn, nhìn tay hắn nhanh chóng bắn chết một người, đứng bên cạnh thi thể người đã biến thành cái hộp nhỏ, nhặt một ít đồ.
Hắn và mấy người nhập hội, Phùng Giai vừa thấy hắn đã kêu lên: “Chẳng phải bảo cậu trốn trước sao, sao cậu ra… Ế?”
Cậu ta chỉ lo nói chuyện, không chú ý phía sau container có người, bị một phát súng, chờ cậu ta vừa quay đầu lại thì trên màn hình lập tức xuất hiện kill hô đầu hàng.
Lạc Hành… bắn chết rồi?
Phùng Giai ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào điện thoại đã đến tay Hoắc Hành Chu, Lạc Hành đang ở bên cạnh hắn nhìn, mặt mày đỏ bừng được hắn đút một quả lại một quả hạch và trái cây.
Phùng Giai ‘Chậc’ một tiếng.
Trận ăn gà này không ngoài dự liệu, Hoắc Hành Chu dồn hết tâm trí khen Lạc Hành một lượt, khích lệ cậu chơi một ván nữa, nói không chừng lần này còn có thể ăn gà.
Lạc Hành cũng thấy chơi rất vui, bèn đồng ý. Lần này Lục Thanh Hòa không có hứng thú nên bảo không chơi, ngồi cùng một chỗ với Diệp Tiếu Tiếu xem TV.
Hoắc Hành Chu thế chỗ vào hàng bốn, lần này vì có hắn tham gia nên vẫn luôn tự mình dẫn dắt, Lạc Hành cũng không căng thẳng như thế nữa. Cuối cùng thời điểm ăn gà, chiến tích của cậu vẫn không tệ.
“Cậu nhìn đi, thầy Lạc của chúng ta học cái gì cũng nhanh nhất.” Hoắc Hành Chu cười híp mắt bóp bóp tay cậu, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Sau này có phải cậu sẽ ghét bỏ đồ ăn của tớ không? Không chơi với tớ.”
“Đương nhiên là không!” Lạc Hành vội chối, phát hiện quá kích động lại đè âm thanh xuống, nhỏ giọng bảo: “Tớ vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ cậu, cậu lợi hại như thế, tớ… cái gì tớ cũng chẳng biết, sợ cậu sẽ ghét bỏ tớ.”
“Thế có muốn tớ lập chứng từ, viết rõ, nếu Hoắc Hành Chu dám ghét bỏ Lạc Hành, sẽ để cậu ta…” Nói được một nửa thì hắn chợt dừng lại, Lạc Hành chớp mắt, chờ hắn nói tiếp.
Thật lâu, hắn cũng chưa mở miệng.
“Sao cậu… sao không nói.”
Những người khác đều đang bận chuyện của mình, chẳng ai để ý đến bên này. Hoắc Hành Chu đến gần cậu, kề bên tai cậu đáp: “Để tớ chăm sóc cậu cả đời, cậu nói có tốt không?”
Lạc Hành thoáng sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, thế mà thật sự nghe theo lời hắn mà suy nghĩ, cậu ấy chăm sóc mình… cả đời…
Thật ra, Lạc Hành cảm thấy nếu hai người thật sự có thể ở bên nhau, cũng không bị ai kì thị.
Thì cậu nguyện ý chăm sóc Hoắc Hành Chu cả đời, dù… dù hắn bắt nạt mình thế nào cũng được.
—
Mấy người ồn ào đến nửa đêm, đến hơn 4 giờ, Diệp tiếu Tiếu mới gần như không chịu được nữa.
Nhà Hoắc Hành Chu nhiều phòng khách, cô và Lục Thanh Hòa mỗi người đi ngủ trước, Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm vì uống nhiều rượu, tinh thần rất tốt nên mò được tay cầm chơi game.
Màn hình to lớn và hiệu ứng âm thanh như dấn thân vào chỗ đó, khiến trò chơi cực kỳ sống động.
Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn Lạc Hành đã tựa lên vai hắn ngủ, hơi thở đều đặn phả bên cổ hắn, có hơi nhột.
“Tụi bây chơi đi, mệt thì tự lên phòng khách lầu 1 ngủ.” Nói xong thì khom người ôm lấy Lạc Hành, cũng không để ý hai người kia có nghe không đã lên lầu ngủ.
Lúc lên lầu Lạc Hành tỉnh lại, dụi dụi mắt, Hoắc Hành Chu cúi đầu hỏi cậu: “Tớ làm ồn cậu?”
“Không có.” Lạc Hành ngáp một cái, lúc này mới phát hiện hắn đang bế mình, giật nảy mình vội vàng muốn xuống. Hoắc Hành Chu uy hiếp bóp eo cậu: “Nhúc nhích nữa sẽ ném cậu xuống, té đến mặt mày hốc hác thì tớ không chịu trách nhiệm đâu.”
“…”
—
Gần đến cửa ải cuối năm[3], Hoắc Diệp Sơn và Ngũ Tố Nghiên đều trở về.
[3] Gốc là Niên quan [年关]: chỉ ngày âm lịch cuối năm, những người thiếu nợ hoặc tiền thuê nhà lúc trước phải bồi thường hết món nợ vào ngày này. Tết giống như vượt qua cửa ải nên gọi là cửa ải cuối năm.
Lạc Hành đang giám sát Hoắc Hành Chu làm bài thi và bài tập nghỉ đông, hai người vùi đầu ngồi trên thảm trải sàn trong phòng khách múa bút thành văn.
Hoắc Diệp Sơn mở cửa, nhìn thấy cảnh này còn tưởng đâu nhận lầm người, quay đầu lại nhìn Ngũ Tố Nghiên, thấp giọng hỏi: “Con trai em sao?”
Ngũ Tố Nghiên đang lấy khăn quàng cổ, nghe thấy lời này thì nghi ngờ ló đầu nhìn thử: “Ôi cục cưng của mẹ.”
Một trận gió quát vào cửa, Lạc Hành tưởng là chưa đóng kỹ nên ngẩng đầu nhìn lên, thoáng cái bò dậy, áy náy gọi một tiếng: “Chú dì.”
Hoắc Diệp Sơn cười một tiếng, nói: “Đừng khẩn trương, ngồi đi.”
Ngũ Tố Nghiên thì không hề mất tự nhiên, cởi khăn quàng và áo lông ra ném cho Hoắc Diệp Sơn, đi đến đổi giày, cười híp mắt hỏi: “Cục cưng nhỏ làm bài tập hả, ăn cơm chưa?”
“Sao hai người lại về cùng nhau?”
Hoắc Hành Chu ngửa đầu, nhìn bà yêu thương nắn bóp mặt Lạc hành, vì tay còn lạnh nên cậu run cầm cập, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nói: “Ăn rồi.”
“Về cùng còn phải xin phép con?” Ngũ Tố Nghiên hừ một tiếng, lại cười híp mắt hỏi Lạc Hành: “Nói mẹ Hoắc nghe, đã ăn gì nào?”
Lạc Hành có chút căng thẳng, hầu như vẫn nhìn chằm chằm mặt Ngũ Tố Nghiên, lời nói vừa dứt đã trả lời ngay: “Ăn mì ạ.”
“Ôi trời, cái đó sao ăn được, chờ chút, mẹ Hoắc làm đồ ăn ngon cho con nhé.” Ngũ Tố Nghiên trừng mắt nhìn con trai một cái, “Bảo con ở nhà chăm sóc bạn thật tốt, sao lại cho người ta ăn mì.”
Lạc Hành vội nói: “Không phải không phải, là con muốn ăn, buổi sáng con vừa dậy đã rất đói, tùy tiện ăn một chút là được ạ.”
Ngũ Tố Nghiên ‘Ừ’ một tiếng, cười nói: “Hai đứa làm bài tập đi, mẹ đi nấu cơm.” Nói rồi đi vào bếp, đổi giày xong vẫy tay với Hoắc Diệp Sơn: “Tiên sinh, tới giúp một việc nào.”
Hoắc Diệp Sơ gật đầu một cái, cùng đi vào bếp.
“Chuyện cấy ghép tủy của Lạc Chí Viễn, sắp xếp là gần một tuần sau, anh nói chúng ta có nên nói một tiếng cho Lạc Hành biết không?” Ngũ Tố Nghiên mặc tạp dề, vòng qua lưng, Hoắc Diệp Sơn rất tự nhiên giúp bà cột dây lưng, nghĩ một chốc mới trả lời: “Nói thằng bé biết đi, chuyện này không nên gạt nó.”
“Nói thật em không muốn để cha mẹ Lạc Hành ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé nữa, nhưng dẫu sao cũng có quan hệ với thằng bé. Hơn nữa nếu không nói, thằng bé cũng chẳng thể yên lòng.” Ngũ Tố Nghiên đeo bao tay áo vào, chờ Hoắc Diệp Sơn rửa thức ăn xong thì nhìn kỹ thuật cắt rau của ông một hồi.
“Hoắc tiên sinh.”
“Hửm?”
“Em không nghĩ anh có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện con trai cong như thế, em còn tưởng còn phải tốn chút thời gian để anh thích ứng kia kìa, không ngờ vẫn là anh hỏi em trước.” Ngũ Tố Nghiên trừng mắt nhìn: “Hoắc tiên sinh kiến thức uyên bác, sao lại đáng yêu như vậy.”
Hoắc Diệp Sơn trầm mặc một hồi, tự động xem nhẹ hai chữ đáng yêu này, nói: “Hai người Lục gia Diệp gia kia, mưa dầm thấm đất nhiều năm vậy rồi, có gì mà anh không thể tiếp nhận chứ. Huống chi… Loại chuyện tình cảm này thì có liên quan gì đến giới tính, mình cứ chắc chắn Hành Chu sẽ yêu thằng bé cả đời, sẽ không hối hận, là đủ rồi.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Ngũ Tố Nghiên híp mắt cười một tiếng, nhớ lại lúc ông đặt tên cho Hoắc Hành Chu, bà hỏi sao lại gọi là Hành Chu, đây chẳng phải là chiếc thuyền[4] ư…
[4] Chữ Chu [舟] trong tên của Hoắc Hành Chu còn có nghĩa là thuyền, các thứ như thuyền, bè dùng qua sông qua nước đều gọi là chu.
Ông nói: Đời người giống như chiếc thuyền vào ban đêm. Trong bóng tối khi thì ánh sáng rực rỡ nơi nơi, khi thì không thấy năm ngón tay, thế nhưng đèn sẽ tắt, thuyền sẽ dừng lại. Chỉ nhớ nhớ kỹ phương hướng của mình, đừng bị người khác ảnh hưởng mà lầm đường ngã rẽ, bất luận kết quả ở nơi nào, cũng là tốt nhất.
Trong chuyện giáo dục Hoắc Hành Chu, Hoắc Diệp Sơn trước giờ chưa hề cứng ngắc yêu cầu, chỉ cần hắn không hối hận, không có lỗi với nguyên tắc của mình thì cứ theo hắn đi.
Ngũ Tô Nghiên ngoái đầu lại, nhìn Lạc Hành đang nghiêm túc dạy Hoắc Hành Chu làm đề, thở dài: “Nếu Lạc Hành cũng cho người cha như vậy thì tốt biết mấy.”
Hoắc Diệp Sơn cười không nói gì.
Hoắc Hành Chu là con trai ông, tính tình thế nào ông đều rất rõ ràng, cho dù ông không đồng ý hai người ở bên nhau thì hắn cũng sẽ không bỏ qua, thay vì mất một đứa con trai, thì lại nhận được một đứa con trai.
Có gì không tốt chứ.
Còn Lạc Hành, trước kia cậu không có người cha tốt thế này, nếu cậu muốn, thì hiện tại sẽ bắt đầu có, chẳng có gì phải tiếc nuối.
—
“Mấy cục cưng, ăn cơm.” Ngũ Tố Nghiên lần lượt bưng đồ ăn ra, cất giọng gọi.
Hoắc Hành Chu đã sớm chẳng muốn làm nên vội ném bút rồi đứng lên. Lạc Hành dọn dẹp đàng hoàng xong thì đuổi theo bên cạnh, vẫn khẩn trương như cũ gọi một tiếng: “Chú dì.”
“Mau rửa tay rồi ăn cơm.” Ngũ Tố Nghiên vừa cười lau lau tay lên tạp dề, vừa nói: “Đồ ăn hôm nay, có một nửa là ba Hoắc làm, đời này mẹ chỉ mới ăn đồ ổng làm có mấy lần thôi đó.”
Lạc Hành mất tự nhiên bóp bóp ngón tay, hơi gật đầu chẳng biết nói gì, bị Hoắc Hành Chu kéo qua: “Rửa tay rửa tay, phát ngốc gì đó.”
Hắn đổ chút nước nóng, thử nước ấm xong mới để tay Lạc Hành vào, nhìn cậu nói: “Đừng căng thẳng, coi như ở cùng bọn Diệp Tiếu Tiếu là được, lần trước chẳng phải đã gặp rồi sao.”
“Ừm. Tớ đâu, đâu có căng thẳng.” Lạc Hành nói là không căng thẳng nhưng thật ra hơi thở đã sớm bại lộ. Hoắc Hành Chu khẽ cười, kéo khăn long qua lau tay cho cậu: “Đi thôi, ăn cơm.”
Lạc Hành đột nhiên nắm tay hắn, Hoắc Hành Chu ngẩn ra: “Sao vậy?”
“Tớ muốn… muốn nói cho dì biết chuyện tớ không nghe được.”
Hoắc Hành Chu nhíu mày một cái, nắm ngược lại tay cậu, giơ tay sờ lên mặt cậu, giọng nói ôn tồn: “Sao đột nhiên muốn nói chuyện này với họ?”
Cậu không nghe được đâu đơn giản là không nghe được, còn dính dáng đến Triệu Cửu Lan và rất nhiều chuyện với gia đình mình, chẳng khác nào rắc muối lên vết thương chứ.
Lạc Hành cắn môi suy nghĩ rất lâu, vẫn là nói: “Cậu bảo dì giúp tớ… tìm tủy phù hợp cho người kia, chú và dì cũng rất tốt với tớ, tớ nên, nên thẳng thắn với họ.”
[1] Màu burgundy: