Không Người Gặp Lại

Đào Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên. Bắt đầu từ ngày cậu mở mắt ra và phát hiện mình biến thành một người khác, không giây phút nào là không hoảng sợ và mờ mịt. Cậu hoàn toàn xa lạ với thế giới này, giống như một người khách qua đường, cũng tựa như một cô hồn. Nhưng cậu đã gặp được Lý Trạch Khôn. Lần đầu tiên thấy hắn cậu không nhịn được mà muốn thân mật, lúc nghe thấy hắn nói sẽ không để mình chịu uất ức thì trái tim cậu như bị cái gì gõ phải, vừa ngứa ngáy vừa đau xót, đôi mắt cũng đỏ bừng. Cậu cảm động vui mừng đến mức quên mất đêm qua mình mới chịu một cái tát.

Lý Trạch Khôn theo phản xạ né tránh ánh mắt tín nhiệm thân cận của Đào Nhiên. Ánh mắt kia cứ như một chú cún con, ngoan ngoãn vô tội, vừa chăm chú mà lại như đang nhìn toàn bộ thế giới của cậu.

Trong nháy mắt phòng bệnh yên tĩnh lại, dường như Lý Trạch Khôn có thể nghe được tiếng nước chảy trong ống truyền dịch, tiếng tích tích của máy móc chữa bệnh. Hắn cảm thấy hơi nghẹt thở, lúc suýt nữa không thể tiếp tục chờ được thì hắn nhận được một cú điện thoại.

Là Dương Ngạn Học gọi tới, hẳn là chuyện trường học đã sắp xếp xong xuôi.

Lý Trạch Khôn ngồi trên cái ghế kế bên giường Đào Nhiên nghe điện thoại, không tránh cậu: “Ngạn Học, hỏi thăm xong rồi hả anh?”

“Ừ. Nhưng mà bây giờ đang là lúc giáo viên chủ nhiệm đang tranh nhau tỉ suất lên lớp ở trường cấp ba Phổ Cao, nếu như học kém thì không thể vào lớp A được.”

Lý Trạch Khôn khẽ cau mày: “Làm thế nào để có thể xếp vào lớp B, anh trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường đó đi.”

Dương Ngạn Học cười: “Cái này thì không thành vấn đề. À đúng rồi, hôm qua anh đến chỗ Lão Đàm để lấy chứng minh thư và hộ khẩu của Đào Nhiên, gã hỏi anh rằng chú thật sự coi trọng đứa nhỏ kia à?”

“Chỉ để bên người thôi.” Lý Trạch Khôn không nói nhiều.

“…Lão Đàm bảo anh nói với chú một tiếng, chú không ngại là được. Gã nói đứa nhỏ kia… Chơi rất phóng đãng, còn nhận cả việc riêng tư, chú không chê bẩn là được.” Tính ưa sạch sẽ của Lý Trạch Khôn không phải là bí mật trong giới này, trước kia có Thái tử đảng mời hắn ra ngoài chơi, hắn còn không chạm vào những tiếp viên nam mời rượu.

Lý Trạch Khôn ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên, cậu không chú ý đến cuộc nói chuyện điện thoại của mình mà đang cẩn thận nâng hộp nhựa mềm lên uống nước canh vằn thắn, khuôn mặt vô cùng thanh thuần sạch sẽ: “Được, em biết rồi. Có chuyện gì khác nữa không?”

Dương Ngạc Học hơi giật mình vì sự qua loa của Lý Trạch Khôn, nhưng vẫn không nhiều lời: “Thi đại học có hộ khẩu Bắc Kinh sẽ thuận tiện hơn một chút, chú có giúp cậu ta chuyển hộ khẩu không?” Hộ khẩu của Đào Nhiên là ở một thành phố nhỏ Tây Bắc, dù sau này đến Bắc Kinh thì để thay đổi hộ khẩu cũng là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu như Lý Trạch Khôn muốn giúp thì cũng chỉ cần một câu nói thôi.

Lý Trạch Khôn hơi thất thần nhìn Đào Nhiên. Có lẽ ánh mắt của hắn dừng lại trên người mình hơi lâu, nên cậu thiếu niên ấy ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lý Trạch Khôn, ngoan ngoãn nở nụ cười với hắn.

Chính nụ cười như vậy khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên thấy Trình Hạ, trong những ánh mắt trêu chọc tuỳ tiện của một đám Thái Tử đảng, cậu trai bị đẩy lên trước mặt mình thẹn thùng đỏ mặt luống cuống nở nụ cười.

“Chuyển đi, chuyển đến chỗ em. Hiện tại trên hộ khẩu của em chỉ có mình em thôi.”

Suýt chút nữa là Dương Ngạn Học không cầm chắc điện thoại: “… Khôn Tử, chú đừng thật sự động tâm.” Một Trình Hạ đã suýt chút nữa dằn vặt Lý Trạch Khôn đến chết, hiện giờ lại thêm một người nữa? Khổ nỗi tất cả đều là MB. Dù sao Lý Trạch Khôn cũng là vị khách đầu tiên của Trình Hạ, còn Đào Nhiên… Nói khó nghe chút thì đã là một món hàng nát rồi.

Lý Trạch Khôn lạnh nhạt nói: “Ngạn Học, sao giờ anh nhiều lời thế? Sao anh không đi làm thầy dạy tâm lý luôn đi?”

Lời này hơi nặng, nhưng Dương Ngạn Học cũng biết Lý Trạch Khôn không thích bị người ta hỏi đến chuyện tình cảm của mình. Trong giới này đều là người thông minh, quan hệ dù tốt đến đâu cũng phải có một mức độ an toàn. Dương Ngạn Học không tìm hiểu nữa, cười cười chuyển đề tài: “Ngày 17 tháng Tám lớp 12 sẽ bắt đầu học, hôm nay mùng 10 rồi. Mấy ngày tới chú dẫn cậu ta đi mua mấy thứ chuẩn bị đi, đến hôm khai giảng mang đồng phục và sách vở là được rồi.”

“Được, đã làm phiền anh rồi.”

“Phiền phức gì chứ, hôm nào lại đi tụ tập nhé, cúp đây.”

Lý Trạch Khôn cất di động, còn chưa suy nghĩ thêm về việc hộ khẩu của mình bỗng nhiều thêm một người thì đã thấy Đào Nhiên đang uống sữa đậu nành, ống hút đã bị cắn bẹp.

Lại là thói quen của Trình Hạ.

Lý Trạch Khôn bóp ấn đường, đột ngột mở miệng: “Tò mò nãy tôi vừa gọi cho ai không?”

Đào Nhiên hơi sửng sốt, cũng không cắn ống hút nữa, đôi môi hơi hé ra để lộ đầu lưỡi hồng hồng.

“Tôi nói, cậu có tò mò muốn biết tôi vừa nói chuyện gì không?”

Đào Nhiên thật thà lắc đầu.

Lý Trạch Khôn khẽ cười: “Tôi muốn đưa cậu đến một nơi đáng sợ, một phòng toàn là người. Tôi để cậu ở đó, cậu phải bắt chước thêm một chút, buông thả trái tim, hơn một năm là có thể giái thoát.”

Đã lâu rồi Lý Trạch Khôn không trêu chọc người khác. Từ lúc nhỏ đến chừng hai mươi tuổi hắn rất nhây, lúc bắt nạt Trình Hạ không ít lần hù doạ nếu cậu không nghe lời sẽ không cần cậu nữa. Lúc mới đầu nhìn Trình Hạ chịu thua ngoan ngoãn hắn còn rất đắc ý, đến khi tình cờ nhìn thấy người ấy bụm miệng khóc trong nhà tắm hắn mới biết cái gì gọi là đau lòng. Sau đó hắn đổi sang nói lời hạ lưu, còn toàn bộ những lời khiến người khác tổn thương lại nhịn đi.

Sau khi Trình Hạ đi rồi, hắn chẳng muốn nói gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui