Không Người Gặp Lại

Lý Trạch Khôn nghe thấy cửa chống trộm vang lên một tiếng cạch nhỏ mới quay về phòng ngủ. Hắn nhìn tiền mặt để trên giường, hơi thất thần. Kỳ thật Lý Trạch Khôn lại không ghét cậu bé vừa đi, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy cậu ta hắn sẽ cảm thấy cả người cậu đều là bóng hình của Trình Hạ, không có cách nào dời mắt, như vậy quá mệt mỏi.

Hắn đã mất bốn năm mới khiến mình không còn đau đớn xé lòng khi nghĩ đến Trình Hạ nữa, tuy nhiên vẫn không chịu nổi việc có người ngày ngày lắc lư trước mặt, nhắc nhở chính mình về sự thật là Trình Hạ sẽ không trở lại. Cái kiểu thế thân này, mẹ nó tất cả chỉ là uống rượu độc để giải khát thôi.

Lý Trạch Khôn bỏ ra nguyên một ngày để tự mình dọn dẹp nhà cửa. Hắn dọn rất tỉ mỉ và cẩn thận, lọ hoa bám bụi đặt trên bàn ăn cũng do một tay hắn lau chùi sạch sẽ. Mỗi tấc trong căn phòng này đều đã từng là hồi ức của Lý Trạch Khôn.

Lúc mới ở cùng Trình Hạ, hắn mới chừng hai mươi, còn đương tuổi kiêu căng khó thuần ấu trĩ vô tri. Bây giờ đã ngót ngét ba mươi rồi, dù tháng ngày có vội vàng lướt qua như thế nào chăng nữa hắn vẫn không có cách nào quên đi Trình Hạ, dù chỉ một chút. Nhớ người ấy thích sữa tắm hương chanh, lúc ngủ thì thích cuộn người nằm nghiêng, thích hạt dẻ rang đường, thích bấm Nokia cục gạch chơi Rắn háu ăn…

Lý Trạch Khôn thu dọn xong một hộp đĩa CD “Tom & Jerry” từ tầng dưới của tủ quần áo, mắt cay cay. Dọn nhà xong hắn đến công ty, đã mấy ngày liền không tới rồi.

Lý Trạch Khôn không ngờ còn có thể gặp lại Đào Nhiên.


Đó là một ngày mưa rất to, không phải mưa rào, không đoán được sẽ mưa bao lâu. Cứ đến kiểu thời tiết này là khí áp quanh người Lý Trạch Khôn lại thấp xuống. Ngày hôm nay cũng không có tâm trạng nên hắn bèn ngừng công việc, suy nghĩ một chút mới cầm ô định đi về căn nhà kia.

Đào Nhiên đang ngồi xổm ngoài cổng, cậu không có chìa khoá nên không vào được bên trong, chỉ đành trú mưa ở dưới hành lang nho nhỏ. Trên người cậu đã ướt đẫm một vạt.

Căn nhà này năm đó Lý Trạch Khôn mua cho Trình Hạ, nhà nằm ở con đường tốt, nhưng không phải ở khu xa hoa nên bảo vệ vẫn hơi kém. Do vậy nên Đào Nhiên còn có thể ngồi ở nơi này mà không bị đuổi ra ngoài.

Lý Trạch Khôn bị một cục gì đó trước cửa làm sợ hết hồn, nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra. Mưa gió lớn dần lên, ầm ĩ bên tai.

“Cậu đợi ở đây làm gì vậy? Thăm dò trước địa điểm để chờ gây án à?” Giọng Lý Trạch Khôn hơi lạnh lùng, nhưng vẫn nghiêng ô che cho Đào Nhiên.

Nhìn dáng vẻ thì chắc Đào Nhiên đã hứng lạnh rất lâu rồi, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt Đào Nhiên hơi mê man nhưng dường như vẫn còn nhớ, do dự phút chốc mới lắp bắp nói: “… Lý thiếu…”

Lý Trạch Khôn nhíu mày: “Có gì thì nói, tôi còn muốn về nhà.”

“Em muốn… Muốn đi theo anh.” Đào Nhiên đứt quãng mở miệng. Mấy ngày nay cậu nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nhớ ra được gì, lục lọi trong trí nhớ trước đó của cậu MB này cũng nắm được sơ sơ. Nếu quay về club kia rồi bị ép bán thân thì chi bằng tự mình tìm chỗ dựa còn hơn. Hơn nữa Đào Nhiên có loại cảm giác thân cận không thể quên, và cả… yêu thích với Lý Trạch Khôn.

“Tôi không chơi MB.” Giọng Lý Trạch Khôn đầy vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Đây là nhà của hắn và Trình Hạ, hắn không muốn bị một MB hèn kém quấy rối yên tĩnh.

Môi Đào Nhiên mấp máy mấy lần, sắc mặt càng lúc càng trắng. Tim cậu đột ngột nhói đau. Đúng là thân thể này không sạch sẽ, còn không phải là hồng bài, tám chín trăm đồng là có thể bị người chơi đùa một đêm.


“Em có thể quét dọn nhà cửa, rửa bát nấu cơm, em bảo đảm rằng em rất ngoan, muốn sao cũng được.”

Lý Trạch Khôn hơi cạn lời, có nghị lực đu bám kim chủ thế này thì có thể làm ảnh đế được rồi: “Cậu có mưu đồ gì?”

Đào Nhiên cúi đầu trầm tư chốc lát. Cậu biết kiểu đàn ông có tiền có quyền như Lý Trạch Khôn kiêng kỵ nhất là nói yêu thích không có lý do, nên đành nói một lời nói dối nghe rất thực tế: “Anh có tiền… Cũng là người khách đẹp trai nhất…”

Tim Lý Trạch Khôn giống như đột nhiên bị đấm một cái, đau đến mức lảo đảo.

Hắn sẽ không quên mình đã từng hỏi Trình Hạ, rằng sao trong nhiều người như vậy mà em vẫn chỉ coi trọng mình anh.

Kiếm tiền nhanh. Trình Hạ trả lời ngay, nhưng một giây sau lại nở nụ cười để lộ hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, nói, anh là người đẹp trai nhất trong đám người kia.


Đoạn đối thoại này không có người thứ ba biết, thì càng không thể có chuyện có người dạy cho MB này để nịnh hót mình.

“Đầu tiên cậu cứ theo tôi lên lầu, đợi mưa tạnh tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu.” Lý Trạch Khôn chưa kịp hoàn hồn đã mở miệng, hơi sững sờ với mình. “Không được chạm lung tung!” Hắn chỉ đành nói thêm.

Đào Nhiên chậm rãi đứng dậy, chân tê không thể đứng vững. Lý Trạch Khôn ngoảnh mặt làm ngơ, dùng thẻ mở cổng. Nhưng lúc lơ đãng quay đầu lại, hắn thấy vành mắt Đào Nhiên đã đỏ bừng. Chuyện này có gì để uất ức chứ? Lý Trạch Khôn hơi buồn bực.

Lúc Lý Trạch Khôn lên lầu có suy nghĩ những chuyện khác. Hắn về nước là muốn từ từ chuyển sản nghiệp từ Anh về. Chuyện làm ăn vốn luôn liên hệ mật thiết với tiền sắc, bên mình không có ai đã lâu, nên không ít người có mưu đồ tặng người lên giường cho hắn. Vậy thì có thể tìm một người đi theo trên danh nghĩa để được yên tĩnh, dù sao cũng không có mấy kẻ da mặt dày đến mức biết trên giường mình có người mà vẫn muốn nịnh hót để phải mất mặt.

Đào Nhiên đi theo sau Lý Trạch Khôn, cậu hơi lạnh nên khe khẽ run. Vệt nước rơi từ trên người xuống đã đọng thành một vũng nhỏ cạnh giày.

Lúc vào nhà Lý Trạch Khôn đánh giá cậu mấy lần, cười cợt ác ý: “Phiền ngài đây ra ngoài hong người cho khô đi, nhà tôi hôm qua mới lau xong.” Nói xong hắn đi thẳng vào nhà đóng cửa chống trộm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận