Không Người Gặp Lại

Lý Trạch Khôn mang Trình Hạ về căn nhà trước đây hắn mua cho Đào Nhiên. Cả đường Trình Hạ đều dính lấy Lý Trạch Khôn không chịu buông, đôi mắt đỏ bừng rưng rưng nước.

Lý Trạch Khôn mặc cho Trình Hạ nắm lấy tay mình mãi đến khi lên lầu, lúc quay người khép cửa lại hắn mới ra vẻ thờ ơ đặt câu hỏi: “Sao cổ lại bị thương?”

Trình Hạ cắn răng, thấp giọng nói: “Do tự em không cẩn thận…” Cậu lập tức mềm giọng: “Cổ đau lắm, anh thổi một chút cho em đi.”

Lý Trạch Khôn khe khẽ thở dài, nắm tay Trình Hạ ngồi xuống sô pha: “Sao làm nũng với tôi thế hả?” Nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ nhàng thổi lên vết thương.

Trình Hạ cười nhạo vì nhiều năm như vậy mà Lý Trạch Khôn vẫn mạnh miệng mềm lòng, lại thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình.

“Lúc cậu không có ở đây tôi đã nghĩ rất nhiều… Lúc ở một mình còn cho rằng có thể tự nhẫn nhịn, có thể khuyên chính mình đừng suy nghĩ quá nhiều trầm mê quá sâu, buông tay càng sớm thì cũng tốt cho cậu, mà trong lòng tôi… Cũng đã có người….”

Em biết mà, anh yêu em, yêu muốn mất cả cái mạng già. Trình Hạ lén lút cong cong đôi mắt, không dám quá đắc ý.

“Nhưng tôi vừa thấy cậu thì tim liền đập mạnh, vĩnh viễn không có cách nào thật sự ơ thờ vô cảm… Tôi nhớ mình đã nói với chính mình, sau khi… Trình Hạ trở về, nếu như quả thật không có cách nào buông được cậu xuống, tôi sẽ đồng ý cố gắng thử với cậu…”

“Tôi không coi cậu là em ấy nữa, cậu có đồng ý ở cùng tôi thử xem sao không?… Có lẽ tôi thật sự có chút thích cậu…” Lý Trạch Khôn ôm Trình Hạ vào ngực, ghé vào tai cậu thấp giọng gọi: “Nhiên Nhiên…”

Trình Hạ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Nửa năm trước, cậu sống dưới bóng tối của chính mình. Bây giờ mình đã trở về, người đàn ông này lại tự nói với mình rằng hắn thích Đào Nhiên? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn có thể đối diện với khuôn mặt này thẳng thắn nói thích? Dựa vào gì mà không coi cậu ta là mình?

Trình Hạ nghĩ, may mà mình không vừa thấy hắn đã vội vàng nói thật tất cả mọi thứ, nếu không chẳng phải sẽ tự rước lấy nhục ư? Cậu có hơi khổ sở, Lý Trạch Khôn muốn bắt đầu cuộc sống mới, hắn đang cố gắng… Quên đi sự tồn tại của Trình Hạ.

Lý Trạch Khôn nhìn ra được Trình Hạ có gì đó không đúng lắm, tưởng rằng mình vừa mới nhắc đến Trình Hạ đã chạm vào nỗi đau của cậu, bèn vội vàng vỗ vỗ lưng cậu dịu dàng nói: “Cậu đang ở bên cạnh tôi đây, tôi sẽ không thể có thêm người khác. Sau này cậu muốn thế nào tôi cũng ủng hộ cậu.”

Trình Hạ đờ đẫn nói: “Em muốn kết hôn thì sao?”

Lý Trạch Khôn nghẹn lại, nhưng cũng thật sự nghiêm túc suy xét: “… Chờ cậu tốt nghiệp đại học xong rồi nói.” Lại thêm năm năm nữa, nên buông xuống hay không, hết thảy đều sẽ rõ. Thực sự hắn đã nợ Đào Nhiên không ít.

“Như vậy có ổn không?” Lý Trạch Khôn đặt câu hỏi, thái độ rất khiêm tốn.

“Thật sự quá tốt.” Trình Hạ nghiêng đầu cười ra tiếng: “Đào Nhiên nói, như vậy thật sự quá tốt rồi!”

Lý Trạch Khôn cảm thấy sợ hãi vì thái độ kỳ quái của cậu, giống như ăn vụng bị Trình Hạ tóm gọn. Hắn cũng không biết tại sao lại đột nhiên có ý nghĩ thần kỳ như thế, chỉ là toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.

“Cậu không vui à?” Lý Trạch Khôn nắm lấy ngón tay Trình Hạ, trong đôi mắt ấy là sự nghiêm túc và chuyên chú mà bốn năm qua Trình Hạ hiểu rõ nhất: “Tôi không lừa cậu.”

Trình Hạ hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi lắc đầu, chẳng nói nổi một câu.

Lý Trạch Khôn chỉ tưởng rằng cậu mệt mỏi. Khoảng thời gian này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất thời không hồi thần lại cũng đúng. Hơn nữa theo lẽ thường, Lý Trạch Khôn đoán trong lòng Đào Nhiên vẫn có chút mâu thuẫn và oán giận với mình. Thời điểm mình đưa ra lựa chọn kia, thật sự đã tương đương với việc vứt bỏ Đào Nhiên.

“Đi tắm một chút rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt. Hôm sau tôi sẽ đưa cậu ra ngoài đi dạo một lúc.” Lý Trạch Khôn vào nhà bếp lấy một cuộn màng bọc thực phẩm ra, đưa cho Trình Hạ: “Đến đây, trước hết bọc băng gạc lại đã.”

Trình Hạ cảm thấy linh hồn mình đã xuất khiếu, cậu chợt phát hiện mình rất đáng thương. Mình như thế này có khác gì một thế thân đâu? Cậu từng bước từng bước đi đến trước mặt Lý Trạch Khôn, cảm nhận ngón tay hắn nhẹ nhàng quấn từng vòng băng.

Trình Hạ đột nhiên lên tiếng: “Lâu như vậy rồi, anh có nhớ em không?”

Tay Lý Trạch Khôn ngừng một chút: “Tôi không dám nhớ đến cậu… Vừa nhớ đến cậu là lòng lại khó chịu. Tôi không nên để cậu lại ở chỗ Kiều Minh.” Lý Trạch Khôn nói dối, hắn sợ Đào Nhiên không vui, bởi vì kỳ thật lúc không thấy Đào Nhiên, lòng hắn còn cứng rắn gấp mười lần so với hiện tại.

Trình Hạ kinh ngạc nhìn Lý Trạch Khôn chằm chằm, toàn thân mềm nhũn, ngón tay mất khống chế run lẩy bẩy. Cậu có hơi hối hận, tại sao lúc dùng mảnh sứ cắt cổ không mạnh hơn chút? Bất kể là Đào Nhiên hay là chính mình, có sống cũng thật sự không có ý nghĩa.

Lý Trạch Khôn cẩn thận tắm rửa cho Trình Hạ một lần, dùng vòi sen tỉ mỉ dội nước tránh đi phần cổ. Trình Hạ cúi đầu, có hơi mất tập trung. Lúc Lý Trạch Khôn dùng một cái khăn nhung san hô lớn trùm đầu Trình Hạ nhẹ nhàng lau, cậu khẽ giãy dụa.

Lý Trạch Khôn kéo khăn tắm ra để lộ khuôn mặt Trình Hạ, hỏi: “Sao thế?”

Trình Hạ không lên tiếng, trên mặt cũng không để lộ cái gì, nhưng Lý Trạch Khôn vẫn có thể nhìn ra, cậu đang giận dỗi.

Hắn ôm Trình Hạ ra đặt trên giường, cúi thấp xuống lau khô tóc cho cậu, hơi trêu chọc: “Nãy còn làm nũng nhiều như vậy, giờ lại lật mặt à? Nghe tôi thổ lộ xong thì học được cách được sủng mà kiêu hả?” Hắn nói thân mật, tự nhiên hôn má Trình Hạ một cái: “Cậu phải ngoan chứ. Nào, cười một cái đi.”

Trình Hạ nhếch nhếch khoé môi, âm thanh mờ mịt: “Khuôn mặt này cười lên không dễ nhìn.”

Mặt của Đào Nhiên vẫn chênh lệch với Trình Hạ. thiếu mất chút kinh diễm, cũng ít đi chút khí chất. Cậu không cười thì còn đẹp một chút, cười lên sẽ lộ ra sự diễm tục muốn lấy lòng người.

“Đẹp, rất dễ nhìn.” Lý Trạch Khôn đặt khăn tắm sang một bên, nhìn vào mắt Trình Hạ nói: “Cậu cười lên vừa ngoan vừa hiền, quấn quít trong ngực cứ như một chú mèo đang giơ đệm thịt cho người ta ve vuốt.” Giống y như… Trình Hạ

Lý Trạch Khôn có hơi hoảng hốt. Hắn nhận ra bản thân mình thật đáng sợ, hắn đặt phần tro cốt kia trong phòng mình, nhưng tình cảm của mình với nó lại càng ngày càng nhạt. Không phải là không nhớ Trình Hạ, cũng không phải buông xuống. Chẳng qua hắn chỉ thấy, Trình Hạ không nên là một nắm tro… Ít nhất… Ít nhất cũng phải như Đào Nhiên…

Sẽ cười sẽ khóc, sẽ quấn quýt làm nũng, tức giận thì bày ra gương mặt lạnh lùng.

Lý Trạch Khôn đặt Trình Hạ dưới thân, nhẹ nhàng hôn mặt mày và gò má cậu, nụ hôn rất dịu dàng triền miên, non nớt đơn thuần như một bé gà con đang mổ thóc. Hơi thở của hắn ấm áp mà kéo dài, là hơi ấm tồn tại chân thật.

Trình Hạ ôm lấy cổ Lý Trạch Khôn, vội vàng dâng lên đôi môi mềm. Toàn thân cậu lạnh buốt, chỉ có cái đụng chạm của Lý Trạch Khôn mới khiến cậu ấm áp một chút.

“Ngoan.” Lý Trạch Khôn hôn môi Trình Hạ một cái, sau đó cầm lấy cổ tay Trình Hạ khỏi người mình rồi nhấn trên giường. Lý Trạch Khôn hôn dọc xuống, mang theo chút đau lòng mà thổi thổi vết thương dưới băng gạc.

Sau đó mới chầm chậm hôn xuống, Lý Trạch Khôn ngậm lấy đầu nhũ Trình Hạ mút mát. Trình Hạ cong người phát ra tiếng thở dốc khó khăn, đầu óc nặng nề mê man, chẳng muốn nghĩ gì khác: “Bên khác… Bên khác cũng muốn.”

“Không thể lạnh nhạt với em được.” Lý Trạch Khôn cười, vừa hôn khắp người Trình Hạ, vừa lấy một bình bôi trơn chưa dùng ở tủ đầu giường. Trình Hạ bị trêu chọc đến mức toàn thân như nhũn ra, một ngón tay cũng chả nhấc lên nổi.

Không giống như hôn môi và âu yếm dịu dàng, Lý Trạch Khôn làm mở rộng rất qua loa. Hắn không thể kiềm chế được, chỉ muốn triệt để giữ lấy, bèn tách hai chân Trình Hạ ra tàn nhẫn đâm vào.

Trình Hạ bật ra một tiếng rên từ cổ họng, một tiếng khóc nức nở bị động tác vừa nhanh vừa mạnh của Lý Trạch Khôn làm vỡ tan thành vài mảnh.

Nhưng Lý Trạch Khôn vẫn còn muốn uy hiếp: “Không được khóc… Em mà khóc tôi càng muốn làm em ác hơn…”

Tay Trình Hạ níu mạnh tấm ga trải giường, có loại cảm giác sợ hãi khi không nắm níu được gì. Lúc này Lý Trạch Khôn phủ xuống giơ tay mình ra, hai người quấn quýt lấy nhau, mười ngón tay triền miên.

Trình Hạ đỏ bừng mặt, phía trước không được đụng tới đã bắn hai lần vì bị Lý Trạch Khôn chơi mặt sau.

Trình Hạ nằm nhoài trên giường thở dốc, Lý Trạch Khôn cắn lấy sau gáy cậu trêu đùa: “Dâm như thế sao, Nhiên Nhiên.”

Ánh mắt của Trình Hạ trở nên lạnh lùng, cậu bỗng nhiên muốn làm một vài điều xấu xa để chọc tức Lý Trạch Khôn. Dù sao cũng là thân thể của Đào Nhiên, có sa đoạ thì cũng chỉ khiến Lý Trạch Khôn khó chịu, cũng chẳng ảnh hưởng đến hình tượng của Trình Hạ. Vì thế Trình Hạ liền nở nụ cười, để lộ sự tuỳ tiện lười biếng bất cần.

“Kiều Dã cũng nói như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui