Không Người Gặp Lại



Ngón tay Kiều Minh vừa đặt lên cửa phòng bệnh liền nghe ở phía sau vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ. Sở Giang Viễn không biết đã mở mắt ra từ lúc nào. Thân thể y sau khi cai nghiện vẫn rất suy yếu, thường ngày lại không muốn nhìn Kiều Minh, trong một ngày có rất ít khi có thể tỉnh táo.

Kiều Minh từ từ quay người lại, phần cằm của gã vẫn giữ một độ cong lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong ánh mắt lại lăn tăn sóng gợn.

“Kiều Minh…” Giọng của Sở Giang Viễn rất nhẹ. Y rất ít khi gọi tên Kiều Minh, lúc trước là không hợp quy củ, sau lại là căm hận đến cực điểm: “Có phải tôi sắp chết rồi không?”

Kiều Minh nhìn thẳng vào y một hồi, đột nhiên nở một nụ cười lắc đầu nói: “Sở Giang Viễn đã chết, nhưng tôi sẽ không để cho cậu chết.” Kiều Minh đi về phía y, bước chân vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi. Gã cúi mình xoa xoa mu bàn tay vì truyền quá nhiều nước mà xanh tím không còn ra hình thù gì của Sở Giang Viễn: “Cậu sẽ mang gương mặt này để sống thật tốt, để làm một thế thân. Cố Sách Lâm.”

Kiều Minh cảm thấy kỳ thực gã rất lý trí. Gã có thể xác thực rằng mình cực kỳ yêu người này, không có gì đáng để xấu hổ trốn tránh. Nhưng người gã yêu là Sở Giang Viễn lúc trước ở bên cạnh mình, chứ không phải một kẻ nằm vùng đầy điểm đáng ngờ và từ đầu đến cuối đều là nói dối. Bọn họ không phải một, một người có thể yêu, một kẻ chỉ giữ lại để làm một thứ an ủi. Chỉ đến thế mà thôi.

Kiều Minh thu tay về, bước nhanh ra khỏi phòng. Gã vừa mới ra ngoài, camera trong phòng đã được bật lên, có hộ công đi đến, căn bản không cho người trong phòng có cơ hội trốn thoát hoặc tự sát.

Kiều Minh cũng không gấp gáp, lúc gã mới đến nửa đường Hình Tam đã mang người đến.

“Kiều Gia, Nhị thiếu gia… Căn bản không cho bọn em động thủ.”

Kiều Minh nhíu mày lại: “Vì sao?”

“Là thế này, lúc bọn em đi qua thì Đào Nhiên đã đến chỗ Lý Trạch Khôn rồi. Bọn em tạm thời chặn người ở trong lầu, nhưng thời gian càng dài nhất định phía sau Lý Trạch Khôn còn có người đến.”

“Trong đầu Kiều Dã toàn là nước à?!” Kiều Minh vô cùng tức giận: “Trói người lại, tùy tiện lấy thứ gì đó kề sát trên cổ. Trừ phi muốn một xác chết, còn không Lý Trạch Khôn sẽ không dám cứng rắn đâu.”

Hình Tam không dám nói rằng Kiều Dã còn bị thương. Cậu ta bị người phía sau dùng còng tay mắc vào cổ tay quật mạnh một phát vào sau gáy, nhìn vết thương là biết thằng nhóc này vốn không có lòng phòng bị với người sau lưng.

Trời đã tối hẳn, trong khu vườn hoang phế không có ánh đèn. Nhìn ra phía xa, có thể thấy ánh đèn đường leo lét trên phố.

Mười giờ rưỡi.

Hình Tam kiểm tra xong ống giảm thanh trên súng, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Trình Hạ nhìn thấy Lý Trạch Khôn, đôi mắt bừng sáng lên như được đốt hai ngọn lửa nhỏ. Cậu chẳng coi ai ra gì mà chạy đến nhào vào ngực Lý Trạch Khôn.

Lý Trạch Khôn hơi dùng sức đánh vào tay cậu, nhưng vẫn kệ cậu dính dấp lấy mình. Ngữ khí của hắn có vẻ cứng rắn: “Bảo em thành thật chờ ở nhà Tống Vũ chứ có phải gây phiền toái cho tôi đâu.”

Trình Hạ rất tủi thân: “Em lo lắng cho anh.”

Cũng đúng, lúc mới xảy ra chuyện có rất nhiều chứng cứ vẫn không có đủ thời gian để xử lý thỏa đáng. Nếu thật sự có chó cùng rứt giậu, Lý Trạch Khôn cũng chẳng cách nào đảo ngược chuyện này nhanh như vậy. Không phải hắn không hiểu tâm ý của Trình Hạ, mà sự buồn bực của hắn bắt nguồn từ nỗi đau lòng với người ấy. Đối với việc Trình Hạ phải ở chỗ Kiều Dã lâu như vậy, trong lòng hắn vẫn có một ít để bụng khó nói.

Còng tay Trình Hạ đã được mở ra, cậu ôm eo Lý Trạch Không, nhón chân dùng đỉnh đầu cọ cọ vào bên tai hắn. Động tác triền miên dây dưa như vậy tựa như duy trì hồi lâu, nhưng thật ra vô cùng ngắn ngủi. Trình Hạ nhẹ giọng nói bên tai Lý Trạch Khôn: “Em là của anh, có người khác chạm vào thì em sẽ chết.”

Kẻ bị đè ở mặt đất lạnh lẽo trong phòng dụng cụ thể dục chính là Đào Nhiên, còn người cắt cổ họng trong nhà kho âm u mới là Trình Hạ. Trình Hạ là của chính Lý Trạch Khôn, sạch sẽ hơn bất kỳ ai khác.

Có tiếng bước chân rất nhỏ đang áp sát lên phía trên truyền đến. Lý Trạch Không kéo Trình Hạ ra phía sau, đè thấp giọng nói: “Ra sau đợi đi, về nhà tôi sẽ tính sổ với em.”

Lý Trạch Khôn chỉ mang theo tám người, trước đó hắn đã gửi một tin nhắn ra ngoài, chỉ hi vọng người có thể đến nhanh một chút.

Kỳ thật không phải họ không có sức trở tay, chỉ là Lý Trạch Khôn không muốn tùy tiện động thủ vì sợ thương tổn đến Trình Hạ. Người một khi đã có đắn đo, ắt hẳn khí thế sẽ rơi xuống hạ phong.

Lúc Kiều Minh đến bầu không khí vẫn đang rơi vào cảnh giằng co quỷ dị. Kiều Dã và Lý Trạch Khôn giống nhau, đều không muốn động thủ. Cậu ta lấy chính mình chống lại Hình Tam, mạnh miệng nói không được, mình chỉ muốn mang Trình Hạ hoàn hảo về.

Lúc Kiều Minh chưa tới thì chỗ này vẫn do Kiều Dã làm chủ. Hình Tam không dám nổ súng, trong lòng ngóng trông Kiều Minh nhanh nhanh đến giùm.

Kiều Minh đen mặt liếc nhìn vị trí được mấy người bảo vệ chặt chẽ, gần như trong nháy mắt đã nhìn thấy được Kiều Dã. Gã còn chưa cởi găng tay da đã mạnh mẽ quăng cho Kiều Dã một bạt tai.

“Cút.” Đã có người bắt lấy Kiều Dã mang ra ngoài.

Kiều Dã có hơi hối hận, nhưng lúc trước đúng là cậu ta cưỡi hổ khó xuống. Cậu ta không muốn để cho Lý Trạch Khôn mang Trình Hạ đi, nhưng đến lúc này lại cảm thấy hình như chuyện đã quá lớn.

“Anh! Em xin anh, anh đừng động vào Đào Nhiên! Anh!” Khoảng cách càng lúc càng xa, giọng Kiều Dã cũng yếu đi, song sau đó lại cao giọng quát lên: “Kiều Minh! Con mẹ nó nếu như anh dám động đến Đào Nhiên, tôi… Tôi sẽ đến chỗ dì! Mỗi ngày hai chúng tôi sẽ hiện về nguyền rủa anh không được chết tử tế!”

“Nhóc con được nuông chiều quá rồi!” Kiều Minh nghiêng đầu nở nụ cười với Hình Tam, nụ cười khiến người ta nhìn mà sợ hãi: “Lấy cái chết uy hiếp? Thật đúng là khiến người ta tức cười.”

Kiều Minh bị điều tra rất nhiều, gã cũng đã lập kế hoạch đưa Sở Giang Viễn về Hồng Kông. Trước khi đi, thực ra cơn uất giận trong lòng gã đã bị đè nén rất lâu. Kiều Minh là một gã đàn ông hơi mắc chứng ép buộc và có bệnh thích sạch sẽ, nhưng khi đối mặt với máu tanh gã luôn có một loại giải thoát. Bạo lực và tình dục, là thứ đồ chơi tốt nhất cho những gã đàn ông ngồi ở vị trí cao nhưng luôn luôn đối mặt với nguy hiểm.

Âm thanh của ống giảm thanh gắn nơi súng đã được khống chế tốt, lúc nghe đến như tiếng sứ vỡ, nhưng cách thêm một khoảng sẽ không nghe thấy gì cả.

“Kiều gia, chúng ta phải đi rồi!” Phía xa không phải là xe cảnh sát, nhưng trên mỗi một chiếc xe Jeep đều lóe lên ánh đèn xanh đỏ, tốc độ hơn một trăm mét. Hình Tam cầm ống nhòm nhìn, bật thốt lên: “Là hồng bài*!”

*Trong raw là 红牌, tui tra nghĩa là thẻ đỏ dùng trong bóng đá, nhưng chắc chắn là không phải. Tui đoán nó cũng có thể là chỉ những chiếc xe chuyên dụng hoặc có vị trí quan trọng trong đội cảnh sát, nhưng chưa tra được chắc chắn nên vẫn giữ nguyên để sau tìm lại.

Kiều Minh vẫn chưa động thủ, nhưng cũng không gấp. Gã giơ tay ra hiệu cho Hình Tam đi giải quyết những chuyện khác, còn mình thì đã có sắp xếp.

Trong hỗn loạn, Kiều Minh vẫn nhìn thấy được vị trí của Đào Nhiên – người được bảo vệ rất tốt trong đám người.

Kiều Dã còn nhỏ, chuyện gì cũng có thể buông xuống được, giữ lại kẻ này trước sau sẽ là một tâm bệnh khó nhịn. Gã sẽ không quá liều lĩnh bất chấp nguy hiểm muốn động đến Lý Trạch Khôn, nhưng Đào Nhiên, lần này gã sẽ không thả.

Kiều Minh ném găng tay xuống đất, khẩu Beretta 92F nơi tay lóe lên ánh sáng lạnh.

*Beretta 92 là loại súng ngắn bán tự động tiêu chuẩn của quân đội Ý, Hoa Kỳ và Pháp và một số quân đội các nước khác.

"Beretta_92_FS"

Trình Hạ vẫn luôn để tâm đến chỗ Lý Trạch Khôn, nhìn một hồi lại sợ chuyện không đâu bèn muốn chạy qua. Lúc này, Kiều Minh kéo chốt an toàn xuống.

Trong lòng Lý Trạch Khôn nảy một cái, hắn như phản xạ mà nhìn chăm chú vào chỗ Kiều Minh.

“Trình Hạ —–!” Đột nhiên Lý Trạch Khôn kêu cái tên này.

Trình Hạ bối rối, cậu thoáng dừng tại chỗ, đáp một tiếng: “Hả?”

Lý Trạch Khôn đột ngột nhào đến ấn Trình Hạ xuống dưới thân. Đạn xuyên thủng da và máu thịt, một tiếng bụp nhẹ vang lên.

Người Trình Hạ lạnh toát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui