Hàn Niệm không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không bị bắt cóc...bởi vì thoạt nhìn cũng không đáng tiền lắm, cũng không bị ăn cướp, bởi vì thoạt nhìn toàn thân cũng không có tiền, càng không nói tới bị xâm phạm...bởi vì thoạt nhìn không làm cho người khác nổi lên hứng thú.
Cô chỉ đang buồn phiền mà thôi.
Làm khuôn mặt bình thường, gia cảnh bình thường, học hành cũng không nằm trong tốp ba tiêu biểu, bạn của Hàn Niệm cũng không nhiều, có thể nói, cũng chỉ có một...cô bạn ngồi cùng bàn.
Nhưng chỉ giống như tình bạn của củ cải đỏ, hôm nay trong lúc vô tình cô còn phát hiện, người ngồi cùng bàn làm bạn với cô bởi vì muốn có cơ hội đến gần Đường Diệc Thiên.
"Mấy cậu thật sự cho là tớ muốn chơi chung với Hàn Niệm sao! Nếu không phải cậu ta quen Đường Diệc Thiên, tớ sẽ không nói chuyện với cậu ta đâu! Cậu ta đi học chung với Đường Diệc Thiên, tớ đi chung với cậu ta không phải có thể nói chuyện với Đường Diệc Thiên sao? Mấy cậu biết không? Ở trường học trước kia ngay cả máy vi tính cậu ta cũng không biết, khó trách cậu ta không lên lớp học máy tính, tới từ chỗ tồi tàn nào đó! Nhà cậu ta còn ở trên đường Bắc Kinh, không biết có phải làm giúp việc ột gia đình lãnh đạo nào hay không!"
Lúc đó Hàn Niệm chạy bán sống bán chết, nhưng đến cửa nhà lại cảm thấy không cam lòng, nên cô không vào cửa mà chạy vào ngồi ở bàn ghế của nhà mình.
Hàn Niệm đã tới nhà của cô bạn đó, có hôm cuối tuần cô bạn đó dẫn Hàn Niệm tới nhà mình làm khách, cho Hàn Niệm ăn một loại bánh ngọt rất ngon, giống như kem. Ngày đó Hàn Niệm rất cảm động, về nhà lập tức nói ẹ nghe, mình làm quen được một người bạn rất tốt rất tốt.
Lúc đó Phạm Tâm Trúc đã nói, "Cho con ăn, là bạn tốt sao?"
Hàn Niệm gật đầu, đúng vậy, ít nhất không cho ăn chắc chắn không phải là bạn tốt! Chẳng hạn như Đường Diệc Thiên, sáng mình dậy trễ không mang theo đồ ăn, lên xe buýt gặp anh đang gặm bánh mì, bụng Hàn Niệm rõ ràng đang kêu giống như sấm, anh vẫn ăn hết sạch bánh mì.
Anh đã cao như vậy mà còn muốn ăn! Chia cho cô ăn một chút không được sao!
Cho nên Hàn Niệm không cam lòng quyết định, cô muốn hỏi cô bạn cùng bàn, cậu không muốn làm bạn với tôi sao lại cho tôi ăn bánh ngọt? Vậy tôi trả tiền bánh ngọt lại cho cậu!
Vì vậy cô đã cuộn mười đồng trong túi, nhưng lại không có can đảm gõ cửa.
Nhà của cô bạn ngồi cùng bạn ở ngay lầu một, Hàn Niệm ngồi xổm xuống trước cửa sắt của toà nhà, không biết là tức giận hay là đói, hay sau khi đến toà nhà xa lạ này không trút được nỗi lòng, cô không kiềm được khóc lên.
* * * * * * *
Đường Diệc Thiên đến nhà sách và siêu thị gần đó tìm cũng không có kết quả, anh suy nghĩ một lúc, nghĩ tới một người. Nửa tháng gần đây ngày nào cô cũng đi học cùng với Hàn Niệm, nghe nói cô bỏ qua xe buýt của trường học, đổi sang đi xe ở đường Bắc Kinh chung với Hàn Niệm, tốc độ nóng lên của tình bạn có thể ngang bằng với tên lửa.
Anh suy nghĩ một hồi, nhớ lại cuộc nói chuyện tình cờ chui vào trong tai mình, hình như có một chỗ...
Đêm cuối mùa thu không có trăng, mặc dù trên trời có sao nhưng vẫn tối om như trước, toà nhà với tấm bảng hiệu kiểu cũ nằm giữa con hẻm nhỏ vừa tối lại vừa sâu, Đường Diệc Thiên nghe thấy tiếng khóc thút thít, cảnh vật và âm thanh có thể sánh với Liêu Trai.
(Liêu trai hay liêu trai chí dị là bộ truyện về những chuyện quái dị, khác thường chép ở căn nhà tạm của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Truyện đã được chuyển thể thành phim cùng tên)