Du Giản Mẫn cùng Thẩm Lạc Dịch ở bên nhau suốt 3 năm,điều khiến mọi người ganh tỵ là cả hai người đều không bao giờ sảy ra xích mích.
Càng không có kẻ thứ ba chen chân vào mối tình này,mặc dù xung quanh Thẩm Lạc Dịch mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái xinh đẹp ve vẩy.
Nhưng Du Giản Mẫn không hề cáu kỉnh ghen tuông.
Ngoài mặt cô đều sẽ ngó lơ những cô gái đó,một phần cũng vì anh sẽ không cùng bọn họ có tiếp xúc thân mật nào cả chỉ là chơi chung một hội.
Tất cả học sinh ở trường cấp ba đều biết thiếu gia Thẩm Lạc Dịch.
Không phải khi không anh lại được mọi người xu nịnh đến thế.
Gia thế nhà họ Thẩm đứng đầu ở Bình Thành.
Những toà nhà chọc trời đều dưới trướng của Thẩm Gia,chưa kể đến Thẩm Lạc Dịch là học trò cưng của thầy cô.
Thành tích của anh xuất sắc chiễm trệ ở đầu bảng.
Mỗi năm đều dễ dàng cuỗm vài cái huy chương,giấy khen.
Cũng là mẫu bạn trai trong mơ của hàng ngàn nữ sinh.
Gương mặt anh tuấn đẹp đến không có một khuyết điểm.
Nếu nói đến một thứ người khác không thích ở anh thì chính là tính khí lạnh nhạt kia.
Tính cách của anh quá đỗi lạnh lùng,dường như những cảm xúc vui buồn đều không hiện hữu nơi con người của anh.
Du Giản Mẫn trở thành bạn gái của anh từ đầu năm lớp 10.
Là cô chủ động tìm đến tỏ tình với anh.
Mọi người đều biết Thẩm Lạc Dịch thích yên tĩnh không thích phiền phức mà Du Giản Mẫn lại rất vừa ý của anh.
Từ khi cô ở bên anh thì những cô gái xung quanh cũng bớt quấy rối đến cuộc sống của anh.
Học sinh trong trường cho rằng Thẩm Lạc Dịch đồng ý ở bên cô vì điểm này,còn về nhan sắc thì tất nhiên Du Giản Mẫn rất xinh đẹp nhưng nhan sắc đối với Thẩm Lạc Dịch chỉ là con số 0 mà thôi.
Không có khả năng Thẩm Lạc Dịch ở bên Du Giản Mẫn vì nhan sắc của cô.
Rất nhiều lời đồn giữa bọn họ cả những vụ cá cược.
Bọn họ đặt cược xem Thẩm Lạc Dịch sẽ chia tay Du Giản Mẫn trong vòng bao nhiêu ngày.
Thế mà không ai ngờ rằng hai người bọn họ ở cạnh nhau liền 3 năm không rời.
Có lẽ bọn họ đã không biết rằng Du Giản Mẫn yêu thầm anh nhiều năm,từ tiểu học đến trung học cô đều học cùng anh.
Điều đó có lẽ ngay cả Thẩm Lạc Dịch cũng không để ý đến đâu.
Chỉ một mình cô gái nhỏ trộm thầm bóng hình ấy của anh trong tâm trí của mình.
Cho đến khi học phổ thông cô mới dũng cảm bày tỏ,không ngờ đến lại có kết quả mỹ mãn như thế.
Cuộc sống cấp ba của bọn họ cứ thế trôi qua trong êm đềm.
Những thước phim tuyệt đẹp đều được lưu giữ nơi trái tim mỗi người.
Sau khi kì thi đại học kết thúc,mỗi ngày Du Giản Mẫn đều đến căn hộ của Lạc Thẩm Dịch.
Hôm nay cô đặc biệt tới sớm hơn mọi khi.
Từ nhà của cô qua bên này mất tận 30 phút ngồi xe buýt.
Cô gái nhỏ mặc một set thể thao ngắn màu trắng đơn giản.
Tóc đuôi ngựa được búi gọn để lộ chiếc cần cổ trắng ngần không tì vết.
Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp đến động lòng người,mỗi khi có người lướt qua đều nghoảnh lại ngắm nhìn cô một chút.
Đôi chân thon dài đi vào thang máy,ngón tay xinh đẹp được cắt tỉa gọn gàng nhấn nút tầng căn hộ của anh.
Một bên tay cô đang giữ lấy túi thức ăn vừa mua từ sáng sớm.
Như thói quen cô đi đến căn hộ riêng của Thẩm Lạc Dịch,nhấn mở mật khẩu nhà rồi đi vào.
Bên trong căn hộ rộng lớn chỉ vỏn vẹn có hai đôi dép đi trong nhà mà thôi.
Du Giản Mẫn khẽ mỉm cười nhìn đôi dép màu hồng của mình.
Giờ này hẳn là anh đã thức dậy rồi,chắc đang đọc sách trong phòng.
Cô muốn tạo bất ngờ cho anh nên bước chân hết sức nhẹ nhàng.
Đôi bàn chân đeo dép lông vào rồi nhón nhén đi vào bên trong.
Nào ngờ Thẩm Lạc Dịch đã đứng khoanh tay ở lối vào.
Dáng người cao ráo bắt mắt,vai rộng eo hẹp đứng dựa vào tường.
Gương mặt với đường nét sắc bén có phần lạnh nhạt mà nhìn cô gái trước mắt.
Du Giản Mẫn vốn quen với biểu cảm đấy nên dần dần cũng không còn để trong lòng.
Anh nhìn cô như vậy vẫn chìu mến hơn nhiều người khác lắm rồi.
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ khẽ cất lên.
-Anh đang đợi em sao?
-Ừm.
Thẩm Lạc Dịch không nhiều lời mà đi đến bên cạnh cô đưa tay nhận lấy túi thức ăn.
Rất nhanh đã đi vào bên trong gian bếp.
Bên này Du Giản Mẫn với gương mặt thoáng ửng đỏ đi theo sau anh.
Hương thơm gỗ mun thoang thoảng bao quanh chóp mũi của cô.
Một mùi hương cực kì dễ chịu chỉ có riêng trên người của anh.
Bộ đồ màu xám nỉ trên người anh cũng mang theo hương thơm ấy,khi anh đến gần cô đều ngửi thấy một cách rõ rệt.
Thẩm Lạc Dịch sắp xếp thức ăn vào tủ,nhìn chiếc tủ lạnh đầy ắp thức ăn thì có chút bất lực.
Mỗi lần đến cô đều mua nhiều như thế là sợ anh ăn không đủ mập sao?
Bàn tay thon dài khẽ đóng cửa tủ rồi xoay người lại nhìn người phía sau mình.
-Lần sau em đừng mua gì đến nữa,bên trong còn nhiều thức ăn lắm.
.