Chu Nhược Đan rất giỏi quan sát nét mặt của người khác.
Từ lúc hai chị em cô đến thì mọi người trên bàn liền thay đổi sắc mặt cũng không trò chuyện vui vẻ.
Cô lại càng chú ý đến cô gái ngồi bên cạnh của Thẩm Lạc Dịch.
Thiếu nữ vừa nhìn liền biết xuất thân từ gia đình danh giá.
Từ phong cách ăn mặc đến khí chất đều toát lên sự trang nhã thanh thuần.
Gương mặt dù chưa trưởng thành hết nhưng đường nét lại vô cùng diễm lệ.
Khác hẳn với cô,gia đình vốn làm công ăn lương.
Thuận buồm xuôi gió nên dư giả đôi chút.
Sau này có chút may mắn được Thẩm gia nâng đỡ.
Hai chị em mới có cơ hội đến Bình Thành.
Trong đáy mắt Chu Nhược Đan không giấu nổi vẻ ganh tỵ,cảm nhận được ánh mắt của người kia nhìn đến,cô liền kéo nhẹ khoé môi mỉm cười.
-Chị là Du Giản Mẫn đúng không ạ?Bên ngoài chị đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Một mớ bòng bong cứ trôi nổi trong đầu,Du Giản Mẫn có hơi khó hiểu mà cười nói cho qua.
-Cảm ơn em,em cũng xinh lắm.
Thẩm Lạc Dịch bóc xong tôm liền để hết vào bát của Du Giản Mẫn.
Anh dường như cảm nhận được cô có chút kì lạ,tay liền đưa lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
-Không được khoẻ sao?Mặt em xanh sao quá.
Du Giản Mẫn liền cười với anh,gương mặt thiếu nữ vẫn cứng ngắt như lúc đầu.
-Dạ không,tại chỗ này có chút nóng nên mặt em mới vậy.
Anh nghe vậy thì cũng không nói gì thêm.
Quả thật chỗ này có chút nóng,tiện thể lấy khăn ướt giúp cô lau qua loa cho giải nhiệt.
Một màn ân cần chăm sóc như thế liền thu hết vào mắt hai chị em nhà họ Chu.
Ngoài mặt Chu Nhược Đan vẫn hoà nhã dùng bữa,không thể hiện cảm xúc dư thừa nào.
Ngược lại cô em Chu Nhược Điềm lại khó chịu cau mày.
Trước đây cô từng nói không thích những dạng con trai nổi bật như Thẩm Lạc Dịch đều là nói dối cả.
Làm gì có cô gái nào có thể ngó lơ một chàng trai toả sáng như thế.
Chỉ là chị gái từ nhỏ đã luôn thích Thẩm Lạc Dịch,đôi chân của chị lại không còn.
Phận làm em gái sao cô có thể không suy nghĩ cho chị mình được.
Cứ như thế mà dần chối bỏ sự yêu thích dành cho Thẩm Lạc Dịch.
Thay vào đó cô sẽ dốc lòng giúp chị gái đạt được người con trai kia.
Dù cho anh có bạn gái thì cũng không thể cản được tâm tư này.
Làm gì có ai sẽ yêu mãi một người?Rồi bọn họ cũng sẽ có xích mích rồi rời bỏ nhau mà thôi?Đó chính là nhận định kiên cố trong lòng của Chu Nhược Điềm.
———————-
Bọn họ ở bên ngoài dạo chơi nguyên một ngày.
Thẩm Lạc Dịch cảm thấy Du Giản Mẫn luôn né tránh anh,anh liền lấy cớ để đưa cô đi riêng với mình.
Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ,hai người sánh vai đi dạo ở quảng trường lớn.
Không một ai mở lời nói chuyện,Thẩm Lạc Dịch không muốn phải chịu đựng sự yên lặng này mãi nên mở lời.
-Em sao vậy?Có gì khó chịu?
Du Giản Mẫn dừng bước chân,cô đường đường chính chính nhìn vào mắt anh.
Cô tự nhận mình mềm mỏng yếu đuối nhưng sẽ không tự phụ.
Nếu trong mối quan hệ của bọn họ có gì không ổn cô sẽ không ngại cùng anh nói chuyện.
Cô là người cầu toàn,mong muốn mọi thứ đều phải rạch ròi không thích mập mờ không rõ.
Cô lại càng hiểu rõ tính cách lạnh nhạt kia của anh.
Chính là quá thờ ơ,quá vô tâm.
Từ nhỏ đến lớn chỉ số IQ của anh luôn cao hơn tất cả bạn học trong trường.
Thế nhưng EQ lại thấp tè tè.
Chính vì thế con người của anh mới hờ hững với tình cảm như thế.
Du Giản Mẫn biết mình không nên kết luận quá nhanh hay lấy sự tức giận để chất vấn anh.
Những thứ đó đều vô nghĩa,cô hít sâu một hơi liền nói liền mạch với âm điệu từ tốn nhẹ nhàng.
-Anh cùng hai chị em kia rốt cuộc là như thế nào?Sao hai người bọn họ lại ở trong nhà của anh?Bữa trưa hôm qua của cả hai cũng vậy?Anh vì sao lại không nói trước với em một tiếng,em là bạn gái của anh, em cũng có quyền được biết những chuyện đó mà.
Thẩm Lạc Dịch khẽ thay đổi sắc mặt.
Anh hoàn toàn không nghĩ chuyện đó có gì quan trọng để nói cả.
Cũng không phải thông báo với cô tất cả mọi chuyện được.
Suy nghĩ của anh rất phức tạp nhưng khi trả lời lại vô cùng dứt khoác ngắn gọn.
-Những thứ đó cần thiết phải nói sao?
Chỉ một câu của anh liền khiến cô như chết lặng tại chỗ.
Như thể trong mối quan hệ này chỉ có một mình cô tự độc thoại.
Du Giản Mẫn là người dễ xúc động,chỉ cần một lời tổn thương nhẹ thì rất dễ khóc.
Đáy mắt bắt đầu cay xè,cô đột nhiên cúi mặt xuống che giấu đi đôi mắt đỏ ửng kia của mình.
Thật tâm cô muốn nói rất nhiều nhưng đến miệng lại không thể thốt ra.
Thẩm Lạc Dịch đưa tay nâng khuôn mặt cô lên,khoé mắt đỏ ửng ngấn nước kia đập vào mắt của anh.
Trong lòng như có thứ gì cứa mạnh một cái,sắc mặt liền trở nên gấp gáp hơn.
Bàn tay của anh vụng về lau đi khoé mắt dính nước kia.
-Ngoan,là anh lỡ lời.
Em đừng khóc nữa,anh đều nói cho em nghe,được không?.