Thẩm Lạc Dịch ngoài trừ lúc ban sáng gần gũi Chu Nhược Đan,thì sau đó liền không hề có dấu hiệu để ý đến cô nàng.
Anh vẫn luôn bám dính lấy Du Giản Mẫn.
Chỉ ở yên giúp cô nướng thịt,thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán giúp cô.
Bởi vì hành động tinh tế đó của anh nên rất nhanh Du Giản Mẫn đã không còn buồn chuyện kia nữa.
Khả Lam Phi ngồi trên ghế quan sát hai chị em nhà họ Chu.
Cô đã để ý suốt từ nãy đến giờ,ấy thế mà cô em gái Chu Nhược Điềm cứ mãi dán mắt đến em trai bảo bối Du Giản Mặc.
Đợi đến khi hai chị em bọn họ tách ra thì Khả Lam Phi liền đi đến bắt chuyện với Chu Nhược Điềm.
-Chăm chị gái hẳn rất cực đúng không?
-Dạ em quen rồi.
-Em thích Du Giản Mặc hả?Chị thấy em thiếu đường dán cặp mắt lên người em ấy.
Động tác trên tay Chu Nhược Điềm liền khựng lại.
Cô còn chưa kịp phản bác thì giọng nói ngọt ngào kia tiếp tục cất lên.
-Có vẻ em còn thích luôn cả Thẩm Lạc Dịch,hai chị em có cùng gu sao?
-Chị nói bậy cái gì đó.
Chu Nhược Điềm bất giác đẩy mạnh người Khả Lam Phi ra.
Ánh mắt tức giận mà lườm lấy,nhận thấy bản thân lỗ mãng liền thu lại biểu cảm hung dữ kia.
-Xin lỗi chị,em.
.
em.
-Chọc em chút,không nghĩ đến em phản ứng mạnh như vậy.
Mà này,chị sẽ không nói ai nghe đâu nhưng em mà đụng đến Tiểu Mẫn thì xong đời chị nhé.
Nói xong Khả Lam Phi liền vỗ vai Chu Nhược Điềm vài cái rồi rời đi.
Để lại một cục tức to không thể giải toả nghẹn chết trong người của Chu Nhược Điềm.
Cả quá trình cắm trại cũng bình thản trôi qua,đến tận chiều thì trời như muốn đổ mưa.
Mây đen cứ vậy mà kéo đến đầy trời.
Nhóm bọn họ nhanh chóng thu xếp đồ đạc lên xe,lúc này Chu Nhược Đan thản nhiên ở một bên chờ đợi.
Cô nhìn thấy Du Giản Mẫn sắp đi ngang thì liền mở lời.
-Chị Giản Mẫn,em phiền chị một lát được không ạ?
-Được,em muốn chị giúp gì sao?
Du Giản Mẫn thật thà đặt phích nước vào trong thùng sốp.
Tiện liếc nhìn em gái Chu Nhược Điềm đang bận rộn bên kia,thì ra là em ấy đang bận nên để chị gái một mình đây mà.
Cô đi đến xe lăn,nhẹ nhàng cúi thấp người để dễ giao tiếp với Chu Nhược Đan.
Gương mặt xinh đẹp ấy,đôi mắt long lanh chỉ nhìn thôi đã thấy lòng ngứa ngáy.
Thế mà vào mắt Chu Ngược Đan lại cứ như một cái gai,cô khẽ thu lại ý nghĩ đấy mỉm cười nói.
-Chị đẩy em về phía nhà vệ sinh được không?
-À được chứ.
Du Giản Mẫn vui vẻ nhận lời,cô đi đến đằng sau đẩy chiếc xe lăn về phía trước.
Cả đoạn đường cũng khá xa vì khu cắm trại cách chỗ nhà vệ sinh cả một đoạn lận.
Cả đường đi Du Giản Mẫn lại có suy nghĩ khác về cô bé này,nói chuyện rất khôn khéo lại luôn cười ngọt ngào.
Ngay cả cô là con gái cũng rất vừa lòng huống chi con trai.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến hình bóng Thẩm Lạc Dịch,nhất thời bị suy nghĩ của mình doạ cô liền lắc mạnh một cái.
Khu nhà vệ sinh ở ngay trước mắt,bên cạnh là bậc thềm không quá cao.
Du Giản Mẫn còn suy tính đợi lát nữa đi lại đây chụp vài bức làm kỉ niệm,phong cảnh rất đẹp ấy chứ.
Chu Nhược Đan chỉ tay về hướng bồn rửa gần ngay bậc thềm rồi nhỏ giọng.
-Chị,em muốn rửa tay một chút.
-À được,để chị đẩy xe qua.
Trước mắt bậc thềm đã gần trong gang tất,đáy mắt Chu Nhược Đan không che giấu nổi sự căm ghét loé lên.
Cô nàng cẩn thận suy xét tình hình xung quanh.
Khi nhận thấy bảo vệ ở gần đó thì ngay tức khắc dùng sức ở cánh tay.
Cả cơ thể dồn lực về một hướng,Du Giản Mẫn không kịp phòng hờ liền theo đà bị kéo theo.
Chu Nhược Đan không có chân để trụ vững liền bị hất mạnh xuống bên dưới bậc thềm.
Cả cơ thể của Du Giản Mẫn cũng bị mất trọng tâm mà té xuống,cô nhanh trí dùng tay ôm lấy cơ thể,bàn chân ra sức mà đè nặng lại nên không lăn xuống bên dưới.
Tiếng hét đồng thanh mà cất lên.
Tiếng hét đến chói tai của bác bảo vệ.
Đám người đang thu dọn nghe thấy thì hốt hoảng chạy tới.
Cả khu nghỉ dưỡng chỉ có top của bọn họ mà thôi.
Nên tình huống nguy cấp này thì ai nấy cũng biết là người nào xảy ra chuyện.
Chu Nhược Đan cả người trầy xước đến đáng thương,khuỷ tay bị trầy một mảng lớn.
Máu chảy ra đến ghê rợn.
-Chị,mau mau tới giúp chị em.
Anh Lạc Dịch mau lên.
Chu Nhược Điềm hốt hoảng tay chân kéo lấy Thẩm Lạc Dịch.
Cả đám người không còn tâm trí mà đứng đùn đẩy.
Ở chỗ Du Giản Mẫn tất nhiên liền bị bu kín,Thẩm Lạc Dịch quan sát cô một chút.
Cảm thấy cô không bị thương gì quá nặng thì đi đến bế bổng Chu Nhược Đan rời đi.
Ngay trong khoảng khắc hai người ngã xuống thì bầu trời liền đổ cơn mưa.
Cơn mưa nặng hạt hung hăng mà đập xuống mặt đất.
Du Giản Mẫn dựa vào cánh tay Cố Hằng mà ngồi dậy.
Cô không nhìn thấy anh chạy đến bên cô,khi cô ngước mắt thì đã thấy anh đến chỗ Chu Nhược Đan.
Đầu gối bị đá nhọn đâm vào đau điếng cô cũng không cảm nhận được.
Cơn mưa như mưa đá mà phảng phất vào làn da mỏng của cô đau rát lên từng cơn.
Dẫu biết xung quanh cô có Cố Hằng,có em trai còn có cả bạn thân chạy đến lo lắng,nhưng cô cũng cần một lời hỏi thăm từ bạn trai mà.
Anh chỉ cần hỏi một câu thôi cũng được chỉ cần nói em không bị thương chỗ nào chứ?Có đau không?
Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại những từ ngữ kia.
Không sao cả,anh ấy chỉ giúp đỡ em ấy thôi.
Mày không được ích kỉ Du Giản Mẫn.
.