Thẩm Lạc Dịch không về căn biệt riêng của mình nữa.
Một mình ngồi trong xe giải quyết hết đống công việc qua iPad.
Ngô Cường nhìn thoáng qua dáng vẻ nghiêm túc của anh thì thấy đau lòng.
Đã nhiều năm như thế, ông đều đưa đón anh mỗi ngày.
Nhớ lại khoảng thời gian lúc Tiểu Mẫn vừa sang nước ngoài.
Mỗi ngày ông đều dừng xe bên khu nhà của họ Du.
Cậu chủ khi đấy chỉ lặng lẽ ngồi trong xe,ánh mắt đều hướng về ngôi biệt thự trắng kia.
Ông biết anh là nhớ cô gái của mình, tìm không được cũng chẳng nghe ngóng được gì.
Chỉ có nơi đây mới khiến anh có chút cảm giác về sự hiện diện của Tiểu Mẫn.
Sau khi Thẩm Lạc Dịch chuyển đến thành phố B học tập,dù đường có xa anh vẫn sẽ dành thời gian để quay về.
Có lẽ là 1 tuần về một lần,mỗi lần như thế ngồi máy bay mất phải 2 tiếng,từ sân bay chạy về Bình Thành mất thêm 1 tiếng.
Cũng chỉ để nhìn ngắm nơi ở của Du Giản Mẫn.
Sau này khi giữ chức Thẩm Tổng,trên dưới một trướng công ty con.
Công việc ngày một nhiều hơn,khi ấy cũng đã qua nhiều năm rồi.
Ông còn tưởng Thẩm Lạc Dịch sớm đã thấy mệt mỏi vì đi đi lại lại.
Nhưng không,dù bận cỡ nào chỉ cần trong tháng đó có 1 ngày rảnh anh vẫn sẽ quay về Bình Thành.
Dần dần cứ thế năm nào anh cũng về nơi đây trên chục lần,nhiều lúc sẽ ôm lấy công việc ngồi trên xe giải quyết.
Có lẽ ông trời thương xót,cuối cũng Thẩm Lạc Dịch không cần tốn sức về nơi đó nữa.
Du Giản Mẫn bây giờ đã ở gần trong gang tất.
Chỉ cần anh muốn nhìn thì lúc nào cũng có thể.
Đáy mắt Ngô Cường chợt chua xót,lại nhìn ra cửa kính quan sát toà chung cư trước mắt.
Mong rằng cậu chủ của ông sẽ sớm ngày dỗ được Tiểu Mẫn về tay.
Ngô Cường chỉ ngồi trên xe đến 7 giờ thì được anh cho về trước.
Ông còn muốn ở lại để được nhìn cô bé kia một chút,nhưng lại nghĩ đến vợ con đang đợi.
Thì ông cũng rời đi.
Thẩm Lạc Dịch ngồi làm việc liền đến tận 10 giờ tối.
Đáy mắt hiện rõ tia máu nhìn về phía trên tầng 9,vẫn tối om.
Cô vậy mà vẫn chưa chịu quay về,rốt cuộc cùng tên kia đi đến đâu mà về muộn như vậy?
Ngón tay thon dài khế gõ lên trên màn hình bóng loãng.
Suy nghĩ gì đấy liền nhấn số gọi qua.
Toà chung cư này là của Thịnh Gia,vừa hay bên đó muốn hợp tác làm ăn.
Anh liền mua dứt luôn toà chung cư này,hiển nhiên bên kia rất vui vẻ mà đồng ý không chút suy nghĩ.
Thẩm Lạc Dịch đỗ xe vào hầm rồi bước đến sảnh chính.
Anh vừa đến quầy lễ tân thì một người đàn ông thân mặc vest chỉnh tề chạy tới.
-Thẩm Tổng,tôi dẫn ngài lên trên.
-Um.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên thì anh liền đi về hướng thang máy.
Mấy cô nàng vừa thấy nam nhân tuấn tú,lại được quản lý tiếp đãi nồng hậu như thế thì liền hứng thú bàn chuyện.
-Này,người ban nãy nhìn quen quá,đẹp trai quá.
-Là Thẩm Tổng của Thẩm Tinh đấy,giỏi giàu đẹp.
Chồng iu của vạn cô gái ngoài kia.
-Hèn gì,anh ấy xuất hiện trên tivi nhiều lắm.
Ở ngoài đẹp trai hơn nhiều nên có chút nhận không ra.
-Xì,tôi vừa nhìn liền nhận ra.
Vẻ đẹp đấy có ai có thể so bì,là khuôn mặt có 102 đấy.
Cô gái kia nghe thế thì liền gật đầu liên tục tán thành.
Thẩm Lạc Dịch đi đến tầng 9.
Toà này là căn hộ Vip.
Hiển nhiên chỉ có vỏn vẹn 2 phòng.
Quản lý khách sáo nói vài câu rồi liền rời đi.
Lúc này anh mới chú ý đến căn hộ bên cạnh,khoé môi bất giác kéo nhẹ một độ cong hoàn mỹ.
Cảm xúc ngọt ngào trong lòng không sao tả hết,sau này anh đều có thể gặp cô thường xuyên rồi.
Tiện thể lấp đầy những năm tháng nhớ thương kia.
Du Giản Mẫn không lâu sau liền trở về,vừa ra khỏi thang máy liền mở to mắt nhìn người trước mặt.
Sao Thẩm Lạc Dịch lại ở đây??Buổi sáng cô chỉ đoán bừa anh sống ở đây,đừng nói là sự thật nhé.
Cô thu lại dáng vẻ hốt hoảng của mình,nhẹ bước chân đi về phía căn hộ của mình.
Người nào đó bị cô ngó lơ liền đi thẳng qua,hiên ngang chặn phía trước.
Du Giản Mẫn kinh ngạc,ngẩng đầu nhìn anh.
Mái tóc đen bóng mềm mượt được chải tỉ mỉ,cúc cài cần thận, cà vạt chỉnh tề, nhưng lại lộ ra vẻ cấm dục câu hồn.
Chỉ có gương mặt của anh là đang âm thầm quyến rũ người khác.
Du Giản Mẫn khế ho khan vài tiếng,còn chưa kịp mở lời thì đã bị người kia sờ đến.
Thẩm Lạc Dịch thấy cô ho khan thì liền lo lắng,anh đưa tay sờ một bên má của cô.
Xúc cảm mềm mại tựa bông như đang tan chảy trong lòng bàn tay.
Anh thoáng thấy căng nóng trong cười,giọng trầm đi.
-Bị cảm?
Du Giản Mẫn nhanh chóng gạt bàn tay kia ra,lui về phía sau hai bước.
Lúc này mới cùng anh nói chuyện.
-Không,tôi chỉ thấy ngứa họng một chút.
Phiền Thẩm Tổng tránh đường tôi muốn đi vào bên trong.
Thẩm Lạc Dịch nhìn cô không nói gì,ngoan ngoãn nhích người qua một
bên.
Anh không thể gấp gáp cũng không thể hành động dại dột được.
Khó lắm mới tóm được cô,nếu doạ sợ thì cô sẽ chạy mất.