Không Nổi Khùng Lên Thì Xem Tôi Thành Cọng Hành À!


Nếp nhăn giữa lông mày của Kỷ Sơ Hoà ngày càng sâu, nhưng thợ cắt tóc vẫn hồn nhiên không biết, tay cầm kéo múa may, lải nhải không ngừng: "Tôi bảo này cô nên chăm sóc một chút.

Tóc của cô hơi thô, có phải cô hay tẩy không?”
“Không phải.” Kỷ Sơ Hoà nhướn hàng mi đen dài, nhìn thợ cắt tóc phía sau qua tấm gương sáng: “Tôi mới ra tù, ở trong tù không có thời gian chăm sóc.”
Thợ cắt tóc dừng lại, cái miệng luyên thuyên mở ra hình chữ O đầy ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Sao, sao lại vào đó?"
Kỷ Sơ Hoà nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng: "Lần trước tôi đi cắt tóc, anh thợ cắt tóc cứ nói luyên thuyên, tôi không nhịn được mà dùng kéo đâm anh ta, kết án hai năm rưỡi."
Cái miệng đang mở của người thợ cắt tóc nhanh chóng khép lại, ngay cả giọng dò hỏi cũng nhỏ đi vài phần: "Cô thấy chiều dài này thế nào?"
"Tốt."
Không có ai nói chuyện bên tai, Kỷ Sơ Hoà hài lòng nhắm mắt lại.
Đúng như dự đoán, chiêu này vẫn có tác dụng.
Sau khi bị xã hội đánh đập vài năm, không một câu nói nào của Kỷ Sơ Hoà là thật.

Sếp yêu cầu cô làm thêm giờ không công, cô nói mình phải đến bệnh viện để chữa bệnh trĩ, đồng nghiệp bảo cô làm việc miễn phí, cô nói cô vừa đi làm đã cảm thấy chóng mặt nhức đầu.
Tóm lại, danh tiếng bên ngoài có tốt có xấu.

Đôi khi cô là một bông hồng 48 tuổi đã ly hôn và có hai đứa con, đôi khi cô là một nữ quỷ độc ác giết người không chớp mắt.

Thân phận đều do chính mình tạo nên, lúc nào nên nổi khùng thì nổi khùng thôi.
Không biết có phải sợ Kỷ Sơ Hòa phát điên rồi cho anh ta một nhát hay không mà sau đó, thợ cắt tóc không dám thở mạnh, phát huy hết tất cả những gì đã học được để cắt tóc cho cô.
Tóc mái được cắt thành vòng cung và rẽ sang hai bên, lộ ra chiếc trán trơn bóng và đầy đặn, đuôi tóc dùng máy uốn, sấy nóng rồi tạo hình đơn giản, xõa ở phía sau.

Dáng mặt cô vốn đã nổi bật, sau khi lộ ra cả mặt, khí chất trong sáng ngoan ngoãn vốn có bỗng trở nên mạnh mẽ.
Thợ cắt tóc dè dặt hỏi: “Cắt xong rồi, cô xem xem có hài lòng không?”
Kỷ Sơ Hòa soi gương, vẫn giữ khí thế như vừa ra tù không dễ dây vào như vừa rồi, lạnh lùng gật đầu: “Bao nhiêu tiền?”
Có lẽ thật sự bị cô dọa, thợ cắt tóc còn chủ động giảm năm mươi phần trăm cho cô.
Kỷ Sơ Hòa thanh toán xong thì gọi xe quay về chỗ ở.
Nguyên chủ là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí của Kỳ Bắc Mặc, hai người mới bên nhau không lâu, còn chưa phát triển đến bước ở chung sau này, vì vậy bây giờ cô vẫn ở trong căn hộ nhỏ do công ty bố trí cho cô.
Hiện tại, cơ thể và lý trí của Kỷ Sơ Hòa ở hai thái cực, một ngày bôn ba khiến cơ thể cô mệt mỏi, nhưng đầu óc cô như được tiêm thuốc, hoạt động mạnh mẽ không dừng lại được.
Song, cô vừa nằm lên giường chưa bao lâu thì điện thoại chợt nhảy ra một tin nhắn: Tài khoản của bạn vừa bị trừ 15 tệ để gia hạn cho gói hội viên âm nhạc Emo hàng tháng, số dư thẻ ngân hàng 666 tệ.
Bao nhiêu?
Kỷ Sơ Hòa ngồi bật dậy.
Chẳng phải cô là một ngôi sao à? Sao trong thẻ chỉ có 666 tệ?
Cầm điện thoại, Kỷ Sơ Hòa nhanh chóng mở các app ngân hàng và Alipay, tất cả đều không cần dùng máy tính, tiền trong mấy app cộng lại không quá hai nghìn tệ.
Kỷ Sơ Hòa gửi gắm hi vọng vào ví wechat, tuy nhiên ngay sau đó, một tin nhắn đã phá vỡ ảo tưởng của cô: Người dùng thân mến, số tiền phải trả cho cơm thịt xào bạn mua trả góp hàng tháng là 0.8 tệ (1/24 kỳ), số dư wechat không đủ, trả góp thất bại, hiện đã quá hạn, vui lòng nhanh chóng hoàn trả.
Kỷ Sơ Hòa lau mặt, cố gắng nhớ lại tình tiết lúc nãy đã không nghiêm túc đọc.
Mẹ của nguyên chủ bệnh nặng nằm viện, hóa trị, xạ trị và thuốc nhắm mục tiêu phân tử đều là một khoản không nhỏ.

Lúc tình hình không tốt thì cứ dăm ba ngày lại phải vào ICU, vào một lần ít nhất mười nghìn tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui