"Kỷ Sơ Hòa V: Cuộc đời chị do chị quyết định, chỉ tay năm ngón là cậu bạn xuống lỗ!"
Trả lời xong bình luận này, chị Tống quản lý gọi đến.
Kỷ Sơ Hòa vừa bắt máy, giọng nói gấp gáp của chị Tống đã truyền tới: "Kỷ Sơ Hòa! Cô điên rồi phải không?"
Kỷ Sơ Hòa: "Như điên.
"
Chị Tống hít sâu, nghiến răng nói: "Cô mau dừng lại cho chị, đừng có kiếm chuyện nữa, cô gây ra chuyện thì đừng có mơ công ty sẽ giải quyết giúp cô.
"
Lúc Kỷ Sơ Hòa nghe điện thoại thì vẫn đang cãi nhau với người ta, vừa nghe câu này của chị Tống thì cô dự cảm cô sắp phải giao weibo của mình cho người khác rồi.
Trước khi bị đá đi, cô nhanh nhẹn đổi phần chữ ký cá nhân của mình thành: Luôn luôn trẻ trung, luôn luôn mắng người!
Chị Tống lấy tài khoản của cô xong thì vừa giận vừa bất lực chất vấn cô: "Kỷ Sơ Hòa, cô nói cho chị biết, cô đang làm gì đây? Liều mình cãi nhau với dân mạng, cô có thể có được lợi gì?"
"Đã mà.
"
"Hả?"
Kỷ Sơ Hòa vừa đăng ký tài khoản phụ vừa cười nói: "Mắng người xong tinh thần em sảng khoái.
"
"Tút tút tút! "
Chị Tống tức giận cúp điện thoại, nhưng Kỷ Sơ Hòa thực sự rất sảng khoái, không bị bệnh tật giày vò, thậm chí lâu lắm rồi cô mới đánh một giấc ngon.
Điều không vui duy nhất đó là sáng sớm hôm sau, khi cô vẫn đang trong mộng đẹp thì hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác đánh thức cô.
Hệt như âm hồn không tan, Kỷ Sơ Hòa nhắm mắt ngắt một cuộc gọi, thì một cuộc gọi khác lại lập tức gọi đến.
Kỷ Sơ Hòa không thể chịu nổi nữa, đập chăn ngồi dậy.
Bị đánh thức vẫn còn mơ màng, cô ai oán còn hơn cả ma chết oan trăm năm.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nam ở đầu kia cung kính hỏi: "Cô Kỷ, đã đến giờ đi làm, sao cô còn chưa đến?"
Kỷ Sơ Hòa nghe không được hai chữ "đi làm", vừa nghe đã căng thẳng.
"Người khác một tuần sáu quán bar, tôi một tuần làm việc sáu ngày từ tám giờ sáng, uống rượu nho cũng cần thời gian để tỉnh rượu, dựa vào đâu mà tôi vừa tỉnh đã phải đi làm? Lỡ một ca làm, anh bảo phòng nhân sự trừ tôi hai trăm, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu, chị đây không phải kiểu người nhỏ nhen đó.
"
Miệng cô bắn như súng máy, cúp điện thoại, đầu Kỷ Sơ Hòa bắt đầu quay cuồng, buồn ngủ nheo mắt nhìn tên người gọi.
Thư ký Trương.
Thư ký kiêm trợ lý bên cạnh Kỳ Bắc Mặc, cũng là một trong số ít người biết quan hệ giữa cô và Kỳ Bắc Mặc.
Nói đến cũng buồn cười, Kỳ Bắc Mặc biết thỏa thuận bao nuôi không có giá trị pháp lý, cho nên đã ký hợp đồng lao động với nguyên chủ.
Cô làm trợ lý thân cận cho anh ta, một tháng lương một trăm nghìn, vi phạm hợp đồng cô phải đền một triệu.
Kỷ Sơ Hòa hận đến ngứa răng: Mẹ kiếp, nhà tư bản như anh ta đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.
Bên kia, thư ký Trương đực ra tại chỗ trước những lời Kỷ Sơ Hòa nói.
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc rất rộng rãi sáng sủa, Kỳ Bắc Mặc ngồi trên ghế tay cầm một cây bút gõ từng nhịp lên mặt bàn gỗ, làm ra vẻ thờ ơ, hỏi: "Cô ta nói thế nào? Biết sai rồi chứ?"
Thư ký Trương hoàn hồn, nhớ lại câu cuối cùng trước khi Kỷ Sơ Hòa cúp điện thoại, anh ta cúi đầu ấp úng: "Cô Kỷ nói, cô ấy nói! "
Kỳ Bắc Mặc mất kiên nhẫn cau mày: "Nói cái gì?"
Thư ký Trương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt chước giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa, rống lớn: "Kỷ Sơ Hòa nói, nhân viên chỉnh đốn lại nơi làm việc, còn nói nữa sẽ cho anh đẹp mặt!"
Rống xong, thư ký Trương chợt cảm thấy phiền muộn trong lòng như đã tan biến.
Ế? Lẽ nào anh ta cũng ai oán việc đi làm?
Đúng vậy, ai mà không ghét đi làm chứ? Ngày nào cũng tám giờ đi làm, chẳng dễ gì mới được nghỉ ngơi, sếp gọi một cuộc điện thoại, anh ta chạy đến nỗi giày cũng sắp ra hoa.
Tức giận.
Thư ký Trương siết chặt nắm đấm, răng cắn chặt.