Không Nói Mà Dụ


Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ lặng lẽ khóc, vừa cười khổ vừa tâm hoảng ý loạn.

Dù vậy, hắn hiểu rất rõ giờ phút này trong đầu Chu Ngôn Dụ đang nghĩ tới điều gì.

Hắn nhớ lại lần phát bệnh năm đó, đối với Chu Ngôn Dụ nó đã trở thành vết thương đau đớn nhất trong lòng, tùy tiện ngẫm lại cũng có thể khiến cả người anh không ngừng run rẩy.
Vì quá mức xúc động mà trái tim nhói lên một chút, điều này đối với tình trạng sức khỏe của hắn không tốt chút nào.

Nếu để Chu Ngôn Dụ biết, chắc chắn sau này anh sẽ không bao giờ khóc trước mặt hắn nữa.

Đương nhiên Chu Ngôn Dụ sau này sẽ không bao giờ phải khóc nữa, hắn từng nghe dì Tuyết kể khi Chu Ngôn Dụ vừa đến Thẩm gia đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, lúc bừng tỉnh mặt đã phủ đầy nước mắt, mà chính hắn lúc phát bệnh năm đó cũng thấy qua một lần.

Bất quá chỉ một lần mà thôi, hôm nay nhân lúc anh say rượu cố ý nhắc đến vấn đề này không ngờ lại khiến anh nhớ tới đoạn kí ức tàn khốc trong quá khứ.
"Đừng khóc...".
Thẩm Hi duỗi tay vuốt ve khóe mắt ẩm ướt của Chu Ngôn Dụ.
"Đừng khóc...".
Tâm Thẩm Hi bởi vì nước mắt của Chu Ngôn Dụ mà lập tức mềm nhũn cả ra, hắn cầm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy xuống.

Khi Chu Ngôn Dụ tỉnh dậy phát hiện mình cùng Thẩm Hi đang ôm nhau, có hơi thở quen thuộc bao quanh khiến anh một giấc ngủ đến tận hừng đông.

Điều đầu tiên anh nghĩ tới khi thức dậy chính là ác mộng, bất quá dù có hồi tưởng như thế nào anh cũng không thể nhớ nổi đêm qua mình đã mơ phải thứ gì.


Giống như ngủ thật sự rất say, anh chỉ nhớ rõ chính mình tối qua uống có chút nhiều, sau đó được Thẩm Hi đỡ trở về phòng, sau đó...!liền mơ hồ đến rối tinh rối mù.

Anh cùng Thẩm Hi như thế nào lại biến thành loại tư thế này? Cũng không biết là anh ôm thẩm Hi hay Thẩm Hi ôm anh, bọn họ trán chạm trán.

Tối qua chính là tiệc rượu của hai người, nếu không phải trên người cả hai vẫn còn mặc áo ngủ thì nhìn chẳng khác nào vừa trải qua một đêm tân hôn nồng nhiệt cả.
Mùi hương trên người Thẩm Hi rất dễ chịu, tuy nói hai người dùng cùng một loại sữa tắm và dầu gội nhưng anh chưa từng tự ngửi mùi trên người chính mình.

Chu Ngôn Dụ nhắm mắt lại, hít thật đầy hương thơm thoang thoảng, sau đó lại mở mắt ra lẳng lặng mà nhìn Thẩm Hi.

Thẩm Hi ngủ an an ổn ổn làm tâm Chu Ngôn Dụ cũng hết sức yên bình.

Người này đối với anh thật sự quá mức quan trọng, mỗi lần nhìn hắn suy nghĩ này sẽ không tự chủ được mà hiện lên trong đầu.

May mắn vạn phần bởi vì hắn vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mình, Chu Ngôn Dụ nghĩ như vậy.

Vốn sợ đánh thức Thẩm Hi nên anh không dám cử động, nhưng giờ lại không nhịn nổi hơi nhích người đem đầu chính mình áp sát vào lồng ngực Thẩm Hi.
"Thình...!thịch...".
Tim Thẩm Hi cùng tim người bình thường đập không giống nhau, nhưng nó vẫn từng chút từng chút mà nhảy lên.

Chu Ngôn Dụ nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, đối với anh mà nói không gì an tâm hơn lúc này.
"Dậy rồi?".
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh chưa tỉnh ngủ của Thẩm Hi.
"...!Ừm".
"Ngủ ngon không?".
Thẩm Hi ôm Chu Ngôn Dụ chặt hơn một chút.
"Em lại mơ thấy ác mộng sao?".
Chu Ngôn Dụ hỏi.

Tâm Thẩm Hi "lộp bộp" một tiếng, qua loa trả lời.
"Dù sao em cũng ôm anh không chịu buông...".
Hắn không muốn Chu Ngôn Dụ biết anh đã khóc, đó là bí mật khó mà có được hắn mừng rỡ giữ riêng cho mình.

Đáp lại hắn chính là một cái ôm càng chặt, giọng nói trầm ổn bất biến của Chu Ngôn Dụ lúc này lại có chút rầu rĩ.
"Thật tốt".
"Đây chính là đêm tân hôn của chúng ta".
Sau một lúc lâu, Thẩm Hi liền trêu ghẹo nói.


Chu Ngôn Dụ nhất thời cũng không phủ nhận, một lúc sau còn "Ừm" một tiếng.
"Hôm nay muốn làm gì?".
Chọn ngày thứ sáu mở tiệc là để cuối tuần có thể nghỉ ngơi thật tốt, cho nên đến tận lúc này hai người vẫn chưa xem qua đồng hồ.

Ánh mặt trời đã sớm xuyên thấu qua khe hở trên màn cửa tiến vào phòng, vẽ ra từng vệt sắc vàng ấm áp.
"Đi trường học, sinh nhật anh cũng sắp đến rồi".
Thẩm Hi bất đắc dĩ bĩu môi, hắn nhìn đỉnh đầu Chu Ngôn Dụ.

Người này bị mình nháo đến như vậy cư nhiên còn nhớ tới việc này, bất quá dù Chu Ngôn Dụ đi nơi nào hắn luôn nguyện ý bồi bên cạnh anh.
"Xuống bếp trước đã".
Hắn nói.
"Muốn ăn món gì?".
Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Muốn ăn canh hoành thánh em làm".
Canh hoành thánh Chu Ngôn Dụ nấu đặc biệt ngon, ăn một lần liền sẽ nhớ mãi không quên.
"Được".
Chu Ngôn Dụ lập tức đáp ứng.

Bọn họ đi cửa hàng nhỏ gần đó mua da hoành thánh, thịt tươi cùng hành lá.

Khi hai chén hoành thánh thơm ngào ngạt ra lò cũng đã gần một giờ sau, trong lúc Thẩm Hi đem quần áo của hai người bỏ vào máy giặt, xếp gọn tây trang đợi đem đến tiệm giặt là, còn thuận tiện lau sàn phòng tắm sau đó tắm qua luôn một lần.

Hắn tắm ra tới cũng vừa lúc hoành thánh được bưng ra bàn, uống một ngụm canh sau đó thở ra một hơi thỏa mãn.

Chu Ngôn Dụ ngồi ở đối diện nghiêm trang nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên anh lấy ra từ trong túi ra một chiếc hộp, đẩy đến trước mặt Thẩm Hi.

Thẩm Hi sửng sốt, ngay sau đó liền cười.

"Suy nghĩ thật lâu vẫn là nên chuẩn bị, dùng được đến lúc nào thì dùng".
Chu Ngôn Dụ nói.

Thẩm Hi mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, mặt trong còn khắc hai chữ "S.J".
"Anh muốn nhìn của em".
Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ, biết rõ giống nhau nhưng không hiểu vì cái gì hắn chính là vẫn muốn nhìn.

Không ngờ Chu Ngôn Dụ đã xuyên thành dây chuyền đeo ở trên cổ, này chắc là lúc sáng chứ tối qua trên người anh không hề có thứ gì.

Thẩm Hi nắm ở trong tay ngó trái ngó phải, quả nhiên giống nhau như đúc.

Hắn bỗng nhiên đứng lên đi đến trước mặt Chu Ngôn Dụ, lẩm bẩm nói.
"Nghi thức cũng không thể thiếu".
Sau đó liền giúp Chu Ngôn Dụ đeo dây chuyền lên cổ một lần nữa, lại đem nhẫn của chính mình đưa tới trước mặt Chu Ngôn Dụ.

Chu Ngôn Dụ hiểu ý giúp Thẩm Hi đeo nhẫn, nhẫn vô cùng vừa vặn.

Sau khi đeo xong anh còn nâng tay Thẩm Hi lên nhìn một lúc lâu, làm như cảm thấy rất vừa lòng mà cúi đầu hôn xuống.

Bởi vì một cái hôn này tươi cười trên mặt Thẩm Hi cũng ngày càng sâu hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận