Không Nói Mà Dụ


Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có gặp nhau liền phải có ly biệt, Ian đưa hai người đến sân bay, lưu luyến chia tay, bộ dáng rất là không nỡ.
"Được rồi, về nhà là có thể video call, cũng không phải không thể liên hệ nữa".
Thẩm Hi tiến lên ôm Ian một cái, dùng sức vỗ vỗ lưng cậu ta nói.

Khi cảm xúc riêng của một người đang dâng lên thì khó mà có thể kìm lại được, nhưng sau khi thật sự tách ra kỳ thật cũng chính là quay trở về sinh hoạt của riêng chính mình, nên làm việc gì thì làm việc đó.

Ian lại ôm ôm Chu Ngôn Dụ, cuối cùng đối hai người nói.
"Các cậu phải sống thật tốt, có cơ hội tôi sẽ mang người nhà đến chơi".
"Được".
Ba người đứng ở cửa an ninh, Ian vừa giúp bọn họ gửi đi vài chiếc vali hành lý, nên trên tay chỉ còn dư lại một chiếc cuối cùng, lúc này bọn họ chậm rì rì xếp hàng thông qua cửa hải quan, đi đến địa điểm chờ máy bay.

Dọc theo đường đi Thẩm Hi chọn lựa lại vài túi lễ vật, đều là vật nhỏ dùng để tặng cho người trong nhà, đương nhiên cũng đã tốn không ít thời gian mà cẩn thận dốc sức chọn thêm vài món cho những người ở công ty, còn có các thủ hạ đắc lực của bọn họ.

Lần này Thẩm Hi đi một chuyến về lại càng thêm cảm thấy muốn uỷ quyền, chưa nói đến việc bọn họ chuẩn bị nuôi dưỡng một đứa nhỏ, chỉ việc thiết kế cùng trang hoàng nhà mới, liền đã phải xuất ra không ít tinh lực.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi rất tốt, đoạn đường trở về này cũng không cảm thấy mệt, hai người ở trên máy bay ngủ nửa ngày, vừa xuống máy bay liền được tài xế đón trở về Thẩm Trạch.

Bọn họ tới, Thẩm Trạch liền lại náo nhiệt lên, dì Tuyết ở trong phòng bếp bận lên bận xuống, Chu Ngôn Dụ vài lần muốn đi hỗ trợ đều bị bà đẩy ra, ngoài miệng nói.
"Các con ngồi máy bay lâu như vậy đã đủ mệt mỏi, đi lên giường nằm nghỉ một lát, không thì đi bồi bà nội, nơi này không có việc của con".
Đi đến chỗ bà nội, bà nội lại lôi kéo tay anh nói.
"Tiểu Dụ, có mệt hay không, cứ nghe theo lời dì Tuyết của con, cũng không phải mỗi ngày bà ấy đều vội như vậy, các con tới bà ấy liền cao hứng mới bằng lòng vội vàng, mỗi lúc như vậy ai cũng đều khuyên không được bà ấy".
Thẩm Hi ở một bên cười đến như một con hồ ly, mãi cho đến buổi tối tắm gội Chu Ngôn Dụ mới biết được vì sao dì Tuyết cùng bà nội đều hỏi như vậy, trên cổ anh chói lọi vết đỏ giống như chiêu cáo thiên hạ, khó trách ánh mắt hôm nay của bác cả, cô út, ba mẹ cùng các anh chị nhìn anh đều đặc biệt từ ái, mỗi người cho anh một cái bao lì xì, hiện kim bên trong cũng đều đặc biệt nặng.

Không cần phải hỏi cũng biết đây là Thẩm Hi đã sớm có dự kiến, càng là đã sớm dự mưu tốt, để thể hiện cho người trong nhà hiểu rõ vai trò của bọn họ trong gia đình không có biện pháp nào tốt hơn, trên thực tế Thẩm Hi một khi quyết định khắc chế thì trừ ôm người ngủ liền thật sự chuyện gì cũng đều không làm, cho nên dấu vết trên cổ kia vì sao xuất hiện quả thực không cần nói cũng biết, Chu Ngôn Dụ bởi vậy cũng phát hiện giấc ngủ của anh giống như ngày càng sâu, bởi vì anh căn bản không biết Thẩm Hi hôn lên khi nào.
"Bà nội vừa rồi có hỏi chúng ta muốn tổ chức hôn lễ hay không?".
Tối nay bọn họ ngủ lại Thẩm Trạch, đã ngủ một đường hiện tại căn bản cũng ngủ không được, liền nằm ở trên giường cùng nhau trò chuyện.
"Nếu bà nội muốn náo nhiệt một chút liền làm ở nhà, mời đầu bếp đến nấu món ăn".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Chủ yếu vẫn là dựa theo ý của chúng ta, bất quá anh cũng nghĩ như vậy, đây chính là đại hỉ, anh hận không thể chiêu cáo thiên hạ!".
Thẩm Hi nói.
"Chẳng lẽ anh chưa làm như vậy sao?".
Trước kia Chu Ngôn Dụ cũng không cảm thấy da mặt Thẩm Hi dày như vậy, gần nhất lại có thêm vài phần nhận thức.

Thẩm Hi đương nhiên biết ý tứ của anh chính là nói đến chuyện trên Weibo, hiện giờ số lượng bình luận của trò chơi chúc phúc kia đã vượt qua hàng trăm, muốn nói chiêu cáo thiên hạ cũng không quá, đáng tiếc Thẩm Hi lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nửa điểm chân thật đều không có.
"Ngày mai đi gặp Tiểu Trang bàn lại một chút".
Thẩm Hi nói.

Chu Ngôn Dụ gật đầu.
"Ừ, nhìn xem chúng ta có thể giúp thêm được gì không".
Thẩm Hi nói.
"Anh đã sớm nghĩ muốn lập một quỹ độc lập, không bằng nhân cơ hội này thực hiện luôn".
Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Có liên quan đến trẻ mồ côi sao?".
"Ừ, lập một quỹ hỗ trợ trẻ mồ côi, em cảm thấy được không?".
Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Tốt".
Chu Ngôn Dụ sao có thể không rõ tâm ý của Thẩm Hi, anh vô cùng may mắn mới có thể đi vào Thẩm gia, chính là trên đời có quá nhiều đứa trẻ đáng thương vô tội, bọn họ phía trước không có đường đi, cũng không có lựa chọn.

Thẩm Hi nghĩ đến những chuyện Chu Ngôn Dụ phải trải qua trước khi được Thẩm gia nhận nuôi, liền nói.
"Lúc ấy ba mẹ anh rất bận, bọn họ cũng đã từng nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con, chính là bọn họ cảm thấy như vậy đối với anh không công bằng, phỏng chừng chính là lúc ấy bọn họ mới có ý niệm muốn nhận nuôi, chính là cũng không có hạ quyết tâm, đến khi gặp được em".
Thẩm Hi nói tới đây, vòng tay ôm Chu Ngôn Dụ vào lòng, thấp giọng nói.
"Lúc ấy em không chịu nói chuyện, bọn họ liền không yêu cầu em kêu ba mẹ, sau khi em khai giọng, lại tự kêu chú dì trước, hiện tại tuy rằng chậm hơn hai mươi năm, nhưng tiếng ba mẹ này xem ra thật sự chính là đã sớm được định sẵn".
Chu Ngôn Dụ không nói, lúc trước anh kêu "Chú dì", là vì không nghĩ muốn tranh giành cùng Thẩm Hi, nhưng ở trong lòng đã sớm nhận định ba Thẩm mẹ Thẩm chính là ba mẹ của mình, hiện tại bọn họ càng không chỉ là ba mẹ nuôi của chính mình, mà còn trở thành ba mẹ chồng, duyên phận trước sau tất cả đều như định sẵn anh đời này phải kêu ra tiếng "Ba mẹ" này.
"Không biết chúng ta sẽ trở thành ba mẹ của đứa trẻ như thế nào".
Thẩm Hi lại nói, sau đó hỏi Chu Ngôn Dụ.
"Em nói xem một đứa có đủ không?".
Chu Ngôn Dụ trả lời.
"Từng bước từng bước đến, nuôi tốt một đứa rồi lại nói, chúng ta không có kinh nghiệm, cũng không biết phải dưỡng đứa nhỏ như thế nào".
"Anh có".
Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ, cười nói.

Chu Ngôn Dụ thật đúng là vô pháp phản bác.
"Vậy giao cho anh".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Ban ngày đi theo anh, về nhà đi theo em, không thể để đứa nhỏ trọng bên này nhẹ bên kia được".
Thẩm Hi phòng ngừa rất là chu đáo mà nói.

Người còn chưa thấy mặt đâu, Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, đang muốn nói, lại bị Thẩm Hi chặn đứng.
"Em cũng không biết lúc ấy em có bao nhiêu đáng yêu, một đứa trẻ nho nhỏ, lại cho anh dưỡng mười đứa anh đều không ngại nhiều".
Chu Ngôn Dụ nghĩ chẳng lẽ Thẩm Hi nghĩ lúc ấy mình lớn lắm sao? Bất quá anh cũng không vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi Thẩm Hi.
"Ngủ sớm một chút, ngày mai đi rồi sẽ biết".
Thẩm Hi nhấp môi cười, đem mặt vùi vào hõm vai Chu Ngôn Dụ, cũng thu cánh tay lại, thật sự là hắn đối với người này yêu thích đến tận xương tủy, cho nên mỗi lần đều hận không thể đem anh khảm sâu vào trong thân thể của chính mình.
Sáng sớm hôm sau, hai người dùng xong bữa sáng liền mang theo hành lý lái xe đi đến địa chỉ Trang Tê Vân đưa, viện phúc lợi nằm ở vị trí không quá tốt, xa xôi không nói, sau khi đi hết đường cao tốc còn phải xuống xe đi bộ thêm một đoạn đường đã xuống cấp trầm trọng, Chu Ngôn Dụ lái xe, Thẩm Hi ở bên cạnh một mặt xem hướng dẫn một mặt chỉ đường cho Chu Ngôn Dụ.

Lăng Thường Vân đón được người ở giao lộ, vừa lên xe cô liền hô to gọi nhỏ.
"Các cậu kết hôn! Các cậu thế nhưng kết hôn! Khi Trang Tê Vân nói chuyện này với tôi, tôi còn tưởng cậu ta nói giỡn, không nghĩ tới lại là sự thật, vậy lúc trước "come out" chẳng lẽ không phải vì muốn trốn tránh chuyện ép hôn của gia đình sao?".
Cô kêu kêu quát quát không dứt.
"Trang Tê Vân nói cậu ta bị các cậu kích thích tới rồi, gần đây còn buộc đạo diễn đẩy nhanh tiến độ, toàn bộ đoàn phim đều bị cậu ta lăn lộn đến quá sức, đều phải tăng ca thêm giờ, hy vọng nhanh chóng thoát ly vị oán phu đó".
Chu Ngôn Dụ giữ yên lặng, Thẩm Hi cười tủm tỉm hướng cô duỗi tay, Lăng Thường Vân sửng sốt, lập tức tạc mao* lên.
(*xù lông, phát cáu)
"Cậu không biết xấu hổ sao, còn duỗi tay đòi bao lì xì của tôi, tổ chức hôn lễ đi rồi nói sau".
"Nói rồi đó".
Thẩm Hi nói.
"Thật sự muốn tổ chức hôn lễ sao?".
Lăng Thường Vân lại hỏi hắn.
"Chờ thiệp mời đi, nhớ rõ phải tặng một cái bao lì xì thật lớn".
Thẩm Hi đối với vấn đề chiêu cáo thiên hạ này vô cùng vừa lòng, đáng tiếc hiện giờ nơi hắn đến chính là viện phúc lợi.

Lăng Thường Vân nhìn Thẩm Hi lại nhìn Chu Ngôn Dụ, cảm thấy thế giới này quả nhiên thần kỳ, thật đúng là chuyện gì đều có khả năng phát sinh.
Chu Ngôn Dụ đem xe ngừng ở khoảng đất trống trước cửa viện phúc lợi, ba người xuống xe.

Viện phúc lợi hiện tại đã bị niêm phong, người phụ trách đã bị bắt, hiện tại trừ Lăng Thường Vân còn có hai dì giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ kiêm nấu ăn cùng quét dọn, nhưng đều chỉ là lâm thời, bọn nhỏ lục tục bị đưa tới những nơi khác nhau, một bộ phận được mấy cô nhi viện phân ra tiếp nhận, tiểu bộ phận được người nhận nuôi, cho tới bây giờ còn dư lại sáu đứa nhỏ, nói thẳng thắn một chút, đều là không ai muốn, ngay cả cô nhi viện cũng không nghĩ thu.
"Chủ yếu là sáu đứa nhỏ này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vấn đề, thật sự không biết đưa đi nơi nào, mấy ngày nay tôi đều chạy ngược chạy xuôi tìm xem có địa phương nào có thể thu nhận bọn họ hay không".
"Đều là cái dạng vấn đề gì?".
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ đi theo Lăng Thường Vân vào phòng thường trực, nhìn ra được Lăng Thường Vân mấy ngày nay đều ở chỗ này gọi điện thoại, phòng thường trực rất nhỏ, chỉ có một cái bàn, mặt trên đặt máy tính cùng một chồng tư liệu, Lăng Thường Vân cũng không vội dẫn bọn hắn đi xem bọn trẻ, mà là đem tư liệu của bọn trẻ đưa cho hai người, yên lặng mà nói ra đáp án.
"Sáu đứa nhỏ này đều có bệnh tật bẩm sinh, trong đó có một đứa trí lực bị tổn thương, là nhược trí, một đứa bị bệnh trầm cảm, một đứa bị nhược thể, một đứa câm điếc, một đứa bẩm sinh có chứng bạch tạng, còn một đứa là bệnh tự kỷ".
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nhìn mấy bảng biểu đơn giản, mặt trên ngắn ngủn mấy hàng chữ, có cái thậm chí chỉ có một hàng chữ, rốt cuộc những đứa trẻ đó nhỏ nhất mới ba tuổi mà lớn nhất cũng chỉ có năm tuổi, hai người không phải không có dự đoán, cũng đã từng chuẩn bị tâm lý, trên thực tế những đứa trẻ bẩm sinh có bệnh mạng sống đã rất mong manh, hoặc chết non hoặc nằm ở trên giường bệnh, căn bản là sẽ không đi vào nơi này, nhưng mà khi bọn hắn nhìn thấy mấy phần tư liệu này mới biết được, bọn họ kỳ thật vẫn như cũ là vô lực.
Đứng trên lập trường một gia đình muốn nhận nuôi đứa nhỏ, tương lai sẽ là gia trưởng của bọn họ, như vậy hai người cần thiết phải đánh giá khả năng của bản thân, bởi vì phải phụ trách cuộc đời của một đứa trẻ, muốn nuôi dưỡng dạy dỗ nó, dẫn dắt nó lớn lên thành thục, làm nó có thể độc lập sinh tồn trong tương lai, cho nên bọn hắn phải tính đến chuyện mình có đủ năng lực gánh vác chi phí sinh hoạt cùng trị liệu của đứa nhỏ hay không, cũng không có khả năng đồng thời gánh vác tương lai của cả sáu đứa trẻ này.

Càng làm bọn hắn cảm thấy châm chọc hơn chính là, bọn hắn lựa chọn một đứa, chẳng khác nào vứt bỏ năm đứa còn lại, mạnh sống yếu chết, liền không phải ý muốn của bọn hắn, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất của bọn hắn.

Lăng Thường Vân so với bọn hắn đã sớm nghĩ thông, những chuyện từ khi trưởng thành cô đã trải qua làm cô đối diện với chuyện này so với hai người càng có thêm một chút tích cực, cô an ủi nói.
"Mỗi người sinh ra đều có duyên số của chính mình, giống như đứa nhỏ trời sinh câm điếc tất nhiên sinh hoạt chung với đám người câm điếc giống mình mới càng tự tại, tôi đã đi đến những trường học đó tham quan qua, mỗi đứa trẻ ở đó đều thuần thục mà dùng kí hiệu tay của người câm điếc, bọn họ ở nơi đó biểu tình rất thả lỏng, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói chuyện với nhau thoả thích, chính là nếu đưa bọn họ tới thế giới của người bình thường, bọn họ sẽ khẩn trương, sẽ khiếp đảm, lúc này sẽ ảnh hưởng đến cả thể xác lẫn tinh thần khỏe mạnh của bọn họ, chỉ có chờ bọn họ trưởng thành, học tập được càng nhiều kiến thức mới có được càng nhiều tự tin, khi đó bọn họ liền có thể thử đi ra, nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói vẫn như cũ có thể là một cuộc chiến, cũng có thể là khốn cảnh, rốt cuộc mỗi người đều có cửa ải khó khăn mà chính mình phải khắc phục".
Lăng Thường Vân nói cũng không sai, cô tiếp theo nói.
"Dưỡng một đứa trẻ nhược trí yêu cầu tinh lực vô cùng lớn, tôi sẽ vì nó tìm một hoàn cảnh thích hợp nhất, nhưng hiển nhiên nó không thích hợp với các cậu".
Không thể không nói, Lăng Thường Vân phân tích là chính xác, đây cũng là nguyên nhân cô không có đem hai người đưa tới trước mặt bọn nhỏ, cô biết rõ Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ, khi Thẩm Hi mười bảy tuổi cũng đã từng trải qua loại chuyện như thế này, hắn ở nơi gọi là viện điều dưỡng kỳ thật là bệnh viện tâm thần nhìn thấy Trang Tê Vân, liền đem Trang Tê Vân mang theo ra tới, trong giới hạn của mình mà giới thiệu cho cậu ta một công việc, còn lại toàn tự dựa vào sự nỗ lực cùng thiên phú của chính Trang Tê Vân, càng đừng nói đến Chu Ngôn Dụ, chính anh năm sáu tuổi được nhận nuôi, nếu để cho bọn hắn chính mắt nhìn thấy những đứa trẻ đó, chỉ sợ hận không thể cả sáu đứa đều mang đi, nhưng trên thực tế làm như vậy đối với hai bên mà nói chưa chắc đã là cách tốt nhất, dưới điều kiện của riêng mình, Lăng Thường Vân hy vọng giúp bọn nhỏ làm ra một lựa chọn thỏa đáng nhất, mà cũng hoàn mỹ nhất.
"Một đứa, một đứa thôi, đối với các cậu hai đứa liền quá nhiều".
Lăng Thường Vân dựng thẳng lên một ngón tay, biểu tình nghiêm túc mà lại trịnh trọng đối Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nói.

Thân thế của Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ Lăng Thường Vân đều biết, chính cô cũng lớn lên ở trong cô nhi viện, chưa bao giờ bị nhận nuôi, chính là tính cách cô hoạt bát, giao hữu vô số, đây là nguyên nhân cô đến nơi này, cô muốn dùng vòng quan hệ của mình trợ giúp bọn nhỏ này, cuối cùng cô mở tay ra, bổ sung một câu nói.
"Các cậu đưa tiền là được rồi, hiện tại tôi thiếu nhất chính là tiền, chỉ cần có đủ tiền, tôi có thể đem bọn trẻ an trí ở những nơi thích hợp nhất, tin tưởng tôi".
Nghe vậy, Thẩm Hi rốt cuộc lộ ra tươi cười, Chu Ngôn Dụ cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra những đứa trẻ có bệnh tật bẩm sinh mới là những đứa dễ xuất hiện ở viện phúc lợi nhất, có khi không hẳn ba mẹ chúng nó nghèo khổ đến mức không nuôi nổi chúng nó đâu, có những người rất giàu nhưng vì con có bệnh hiểm nghèo nên nhẫn tâm vứt bỏ không muốn nuôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui