Không Nói Mà Dụ


Chu Ngôn Dụ rất thích đọc sách, đặc biệt là lịch sử tạp ký, trí nhớ của anh đặc biệt tốt, xem qua đều sẽ không quên, năm tám tuổi Thẩm Hi bởi vì ham chơi nên phải nằm viện một trận, làm Chu Ngôn Dụ cuối cùng cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện, buổi tối cũng không chịu rời đi, Thẩm Hi buổi tối ngủ không được, liền muốn Chu Ngôn Dụ nói chuyện cho hắn nghe, Chu Ngôn Dụ nghĩ không ra đề tài tới nói, liền bắt đầu kể chuyện lịch sử, đến nay Thẩm Hi vẫn còn nhớ rõ Chu Ngôn Dụ thanh âm mềm mại, lại rất nhỏ ở bên tai hắn kể chuyện xưa, mỗi cái chuyện xưa nhất định phải kể từ đầu đến cuối, dù Thẩm Hi có ngủ giữa chừng, anh cũng sẽ kể cho đến hết mới thôi, tính nề nếp từ khi đó liền hình thành, rồi sau đó càng ngày càng rõ ràng, tính cách như vậy không phải ai cũng thích, nhưng ở trong mắt Thẩm Hi, lại đáng yêu đến nói không nên lời, dù hiện giờ Chu Ngôn Dụ đều đã là một người đàn ông trưởng thành, cũng vẫn giống y như vậy.
Thời gian như nước chảy, bình đạm mà trôi, lại nhè nhẹ thẩm thấu vào trong lòng tiểu Thẩm Nhạc, không thể nói chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà bé con đã có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng đứa nhỏ cũng đã thích cười hơn trước, hơn nữa còn có xu hướng biến thành một tiểu lảm nhảm, cũng không biết có phải bởi vì nửa năm trước không nói lời nào nên nghẹn đến mức tàn nhẫn hay không, mà hiện giờ chỉ cần chuyện nhỏ như hạt mè bé đều phải nói hết cả buổi sáng, bé cũng đã học xong kể chuyện xưa, biết chữ cũng càng ngày càng nhiều, sáng sớm bé liền ngồi ở bên cửa sổ đọc diễn cảm, trừ cái này ra, bé còn say mê vẽ tranh, việc thích làm nhất chính là cầm bút sáp đi đồ bức tranh nhà gỗ nhỏ trên cây của bé, nhân tiện nhắc tới, nhà gỗ nhỏ trên cây đã xây được hơn nửa, hiện giờ tiểu Thẩm Nhạc chờ mong nhất chính là đợi đến ngày theo hai ba đi xem nhà mới, bé đếm từng ngày, chờ một ngày phòng mới trang hoàng tốt có thể dọn vào.
Sau khi vào đông, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ liền mua thêm cho tiểu Thẩm Nhạc quần áo mùa đông, mỗi lần chuyển mùa trên người tiểu Thẩm Nhạc liền được mặc quần áo mới, hiện giờ quần áo của bé đã đầy một tủ, nhưng chính bé lại không biết, chỉ lo mỗi ngày thành thành thật thật mà đem quần áo mặc lên.

Không bao lâu sau tiểu Thẩm Nhạc liền phát hiện trong nhà không chỉ có một mình bé là đối tượng được bảo vệ mà ba lớn cũng giống bé, mỗi ngày đều bị ba nhỏ dặn dò phải mặc cái này, phải đeo cái kia, phải ăn cái này, phải uống cái kia, còn phải định kỳ đi bệnh viện, nhân tiện cũng làm kiểm tra toàn thân cho bé một lần luôn, dưỡng ba tháng tiểu Thẩm Nhạc tuy rằng vẫn là sợ hãi bệnh viện, nhưng có hai ba bồi, mỗi hạng mục kiểm tra bé đều nghe lời đi làm, cuối cùng còn nhận được một chiếc bánh kem tinh xảo làm phần thưởng.

Tiểu Thẩm Nhạc ăn đến trong lòng ngọt ngào, cũng ngày này bé biết được thì ra thân thể ba lớn cũng không tốt, yêu cầu đúng hạn uống thuốc, định kỳ kiểm tra.
"Vậy ba lớn có được khen thưởng không ạ?".
Tiểu Thẩm Nhạc phát hiện chỉ có mình được ăn bánh kem, hai ba một người uống trà, một người uống cà phê, liền nghĩ rất muốn đem bánh kem nhỏ của chính mình chia cho ba lớn một nửa, ai ngờ ba lớn lại cười tủm tỉm mà trả lời bé.
"Ba lớn cũng có khen thưởng".
Tiểu Thẩm Nhạc tò mò hỏi.
"Ba lớn được khen thưởng cái gì vậy ạ?".
"Bé ngoan đừng hỏi nữa, là ba nhỏ của con tự mình khen thưởng cho ba lớn, nhưng không phải đồ ăn".
"Tốt quá".
Dù sao có khen thưởng liền tốt, tiểu Thẩm Nhạc nghe được câu trả lời, liền không nghĩ đến chuyện chia bánh kem nữa.
Về đến nhà, mèo nhỏ đang trốn liền chạy ra tới.

Lúc trước cho rằng không thế nào dưỡng tốt bé mèo này nay nó đã lớn thêm được một vòng, tên do tiểu Thẩm Nhạc đặt, kêu là Nhóc Nhát Gan, bởi vì nó vẫn như cũ thích trốn, bất quá nơi trốn của nó đã thay đổi, không phải trong ổ nhỏ của chính mình mà là ở trên đùi Thẩm Nhạc, Nhóc Nhát Gan đặc biệt dính Thẩm Nhạc, Thẩm Hi trêu ghẹo nói đây là hiệu ứng chim non, Nhóc Nhát Gan đem Thẩm Nhạc xem thành mẹ của nó.

Thẩm Nhạc nghe xong có chút nghi hoặc, liền đi hỏi ba lớn.
"Vì sao lại là mẹ, không phải nên là ba sao ạ? Nếu là mẹ, vậy ba lớn cùng ba nhỏ cũng có thể là ba mẹ của Nhạc Nhạc sao?".
"Cũng không phải không thể, chính là ba lớn cùng ba nhỏ con muốn ai làm mẹ?".
Thẩm Hi đem vấn đề ném về cho tiểu Thẩm Nhạc.

Thẩm Hi giảng qua hiệu ứng chim non cho tiểu Thẩm Nhạc, tiểu Thẩm Nhạc suy nghĩ nửa ngày, ký ức trước kia của bé có chút mơ hồ, không thể nhớ rõ ai là người bé nhìn thấy đầu tiên, nếu dùng tiêu chuẩn tới phán đoán, như vậy "Mẹ" liền hoàn toàn không thể áp dụng, nhưng mà bé lại cố chấp cảm thấy chỉ có ba lớn cùng ba nhỏ mới đối với bé tốt nhất, vậy nên "Hiệu ứng chim non" của bé chỉ cho ba lớn cùng ba nhỏ, chính là hai ba đối với bé đều thực tốt, bé không thể chọn ra ai tốt hơn ai, nếu cứ nhất định muốn phân, như vậy người đầu tiên ôm bé chính là ba nhỏ, chỉ là như vậy đối với ba lớn không công bằng, ba lớn cho bé một nhà gỗ nhỏ trên cây giống trong truyện cổ tích, vì vậy tiểu Thẩm Nhạc lâm vào rối rắm thật sâu, cuối cùng vẫn là bác sĩ Triệu khuyên bé.
"Mẹ" cùng "Ba" chỉ là một cách gọi khác, đầu tiên bọn họ là người sinh ra con, tiếp theo bọn họ cũng có thể là người dưỡng dục con, nhưng bọn họ cũng có thể là người không làm gì cho con cả, hiện tại con có hai người ba, cùng "Mẹ" không có gì khác nhau, khác nhau duy nhất là ở chỗ giới tính, cho nên xưng "Ba" mà không phải "Mẹ".
"Con đã hiểu rồi ạ".
Cách mấy ngày tiểu Thẩm Nhạc cuối cùng cũng tự mình cân nhắc rõ ràng, rồi sau đó hướng hai ba tuyên bố.
"Sau này con chính là ba của Nhóc Nhát Gan, con là con trai, con cũng muốn làm ba không cần làm mẹ".
Thẩm Hi không nói nên lời mà nhìn tiểu Thẩm Nhạc, sau đó chôn mặt trên hõm vai Chu Ngôn Dụ cười nửa ngày, lúc sau hắn nâng má nhìn tiểu Thẩm Nhạc có chút xuất thần, hắn cảm thấy chính mình đại khái có thể dự đoán được bộ dáng sau khi lớn lên của Thẩm Nhạc, hẳn là sẽ nghiêm trang giống Chu Ngôn Dụ, nhưng sẽ lải nhải nhiều hơn Chu Ngôn Dụ một chút, cũng càng hoạt bát thích cười hơn một chút.
Trước khi chuyển nhà còn có một việc, đó chính là họp lớp.

Trước khi đi La Mã Dư Duyệt đã báo cho bọn họ thời gian cùng địa điểm tổ chức, nhưng nói thật ra tiểu học khoảng cách thực sự quá xa xăm, nói là họp lớp, căn bản chính là gặp mặt những người bạn mới, đừng nói Thẩm Hi, ngay cả trí nhớ đã gặp qua là không quên được của Chu Ngôn Dụ cũng không thể nhớ được tên cùng bộ dáng của từng người, đương nhiên bởi vì lúc tiểu học anh chỉ quan tâm bệnh tình của Thẩm Hi bên không có cách nào cùng các bạn học tiếp xúc.
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ đều đã quá quen với trường hợp này, bất quá nếu hai người ở bên nhau, người đối ngoại vẫn là Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ chỉ ở thời điểm cần thiết nói mấy câu, anh còn bớt chút thời gian call video cùng tiểu Thẩm Nhạc, nói chúc ngủ ngon với bé.

Trên thực tế mục đích chủ yếu cũng không phải họp mặt bạn học cũ, mà là mở rộng các mối quan hệ, Thẩm Hi đem tiểu Thẩm Nhạc đưa đến Thẩm Trạch, chính mình cùng Chu Ngôn Dụ tới khách sạn ngủ một đêm, từ khi hai người đem tiểu Thẩm Nhạc từ La Mã trở về, căn bản liền không có ở chung qua, Thẩm Hi luôn tận dụng mọi lúc mà thân thân ôm ôm sờ sờ một cái, nhưng càng như vậy mới càng cảm thấy cơ khát, vì vậy vừa nghe đến lần họp lớp này, Thẩm Hi lập tức đáp ứng, tiểu Thẩm Nhạc thật sự rất ngoan, cũng không bài xích chuyện lưu lại Thẩm Trạch, trong khoảng thời gian này đến cuối tuần Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ liền sẽ dẫn bé qua đó ở một đêm, còn mang bé làm quen với từng góc nhỏ, tiểu Thẩm Nhạc đối với nơi hai ba từng sống khi còn nhỏ yêu ai yêu cả đường đi, có vài phần cảm giác thân thiết.
Thẩm Hi nắm lấy tay Chu Ngôn Dụ đi vào khách sạn, Chu Ngôn Dụ không hỏi, chỉ từ sự vuốt ve của Thẩm Hi là anh có thể biết được Thẩm Hi muốn làm gì.

Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị vuốt ve như nổi lên một đốm hỏa, anh bị câu đến tâm thần có chút hoảng hốt, cảm thấy còn chưa làm gì mà thân thể liền đã phảng phất khát vọng muốn thân mật nhiều hơn.

Bọn họ cứ như vậy ở trong bóng đêm đi một đoạn đường, rồi sau đó trực tiếp vào thang máy lên lầu, không cần hoài nghi, Thẩm Hi sớm đã có dự mưu, mọi thứ đã sớm an bài thỏa đáng.
Đốm lửa bị gợi lên trên đường đi sau khi tiến vào phòng liền bùng cháy, phảng phất lửa cháy lan ra đồng cỏ, thân thể mỗi một tấc đều là lửa nóng, tim Thẩm Hi đập thực nhanh, nhanh đến làm Chu Ngôn Dụ càng thêm khắc chế, anh cơ hồ là dung túng Thẩm Hi muốn làm gì thì làm, nhưng nếu bởi vậy mà muốn Chu Ngôn Dụ đáp lại cổ nóng bỏng này thì cũng chưa chắc, tính tình anh vốn là thanh lãnh nội liễm, sự dung túng đối với Thẩm Hi đã là gom hết tất cả khoan dung của anh, nếu anh thật sự chủ động đối Thẩm Hi làm chút chuyện gì, chỉ sợ Thẩm Hi đều phải bị kích thích mà từ trong lồng ngực nhảy ra tới, bởi vậy hình thức cùng phối hợp như hiện tại mới là an toàn nhất, mới có thể làm nguy hiểm áp xuống đến mức thấp nhất, lại có thể đều gãi đúng chỗ ngứa của cả hai người, cảm nhận được tư vị nước sữa hòa nhau vô cùng mỹ diệu, mà Thẩm Hi đối với sự thuận theo của Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy cực điểm yêu thích không muốn buông tay.
Từ khi vào phòng hắn đã đem người ấn ở trên vách tường hôn môi, sau đó ôm người nằm ở trên sô pha phòng khách, lại ở cửa sổ sát đất quấn quýt đến say mê quên mình, còn ở bồn rửa mặt trong phòng tắm lưu luyến một trận.

Thẩm Hi tham lam mà nhìn người bị chính mình hoàn toàn bao vây trong gương, Chu Ngôn Dụ mắt kính sớm đã bị gỡ xuống, giờ này khắc này, đôi mắt anh thất thần, bên trong tràn đầy nước, thoạt nhìn sương mù ướt dầm dề mênh mông, rất sớm rất sớm trước kia Thẩm Hi liền biết chính mình đối với người này tràn ngập dục vọng chiếm hữu, mà hiện giờ người liền ở trong lòng ngực hắn, hắn lại vẫn như cũ cảm thấy còn chưa đủ, hắn ở trên cổ anh không ngừng lưu lại từng cái lại từng cái hôn ướt át, hắn nhẹ nhàng bẻ cằm Chu Ngôn Dụ qua, Chu Ngôn Dụ thuận thế xoay đầu tới, Thẩm Hi hôn môi anh thật sâu, hận không thể đem người ăn hết vào bụng, đem tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Chu Ngôn Dụ nuốt vào.

Rồi sau đó, bồn tắm cũng phát huy tác dụng kỳ diệu không thể nói, hai người lúc này mới liên tục chiến đấu ở các chiến trường cuối cùng đi đến giường lớn trong phòng ngủ.
Thẩm Hi đem người mồ hôi đầm đìa ôm vào trong ngực, bọn họ vẫn không có tách ra, tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai, tay hắn dừng trên vòng eo Chu Ngôn Dụ, nhẹ nhàng giúp anh xoa ấn, thể lực Chu Ngôn Dụ cũng không kém, nhưng bởi vì tư thế anh như cũ thừa nhận có chút quá độ, này chỉ sợ khi lửa đốt lên thân thể thừa nhận biên độ quá cao, lại vì lấy lòng mà nếm được cảm giác biến hóa từ các loại tư thế, đối với sự mệt mỏi sẽ hạ thấp độ mẫn cảm, đương nhiên cũng là vì đoạn thời gian thân thể quá mức mẫn cảm lại bị xem nhẹ, tóm lại di chứng là ở sau khi kết thúc mới xuất hiện, thế cho nên Chu Ngôn Dụ khó có được một lần lười ở trong lòng ngực Thẩm Hi, đến động đều không muốn động.

Thẩm Hi hôn cổ, vành tai, lại dọc theo sườn mặt đi lên trán, mí mắt, chóp mũi, lại là môi, Chu Ngôn Dụ không có mang mắt kính nên nét mặt đặc biệt mềm mại, chỉ có hắn mới có thể thấy được.
Thân thể bọn họ còn chưa nguội xuống, Chu Ngôn Dụ thực dễ dàng có thể nhận thấy được Thẩm Hi lại ngo ngoe rục rịch, sau khi hôn một cái thật sâu, anh mới xoay người, không tiếng động mà đem phía sau lưng giao cho Thẩm Hi, Thẩm Hi dùng sức lại thương tiếc mà đem anh ôm sát, áp nửa người trên của chính mình lên xương bướm xinh đẹp phía sau lưng Chu Ngôn Dụ, thậm chí hoàn toàn dán sát trấn an anh.
Chạng vạng ngày hôm sau tiểu Thẩm Nhạc mới được nhìn thấy ba lớn, lại không thấy ba nhỏ đâu.
"Hôm nay chúng ta sẽ ăn tối ở khách sạn, ba nhỏ của con ở lại gọi món, ba lớn tới đón con".
Không biết có phải ảo giác hay không, tiểu Thẩm Nhạc cảm thấy cả người ba lớn tràn đầy một cổ hương vị vui vẻ hạnh phúc, chờ sau đó không lâu bé đến khách sạn nhìn thấy ba nhỏ, lại cảm thấy cả người ba nhỏ giống như đều là ấm áp lười nhác, bộ dáng ba nhỏ như cũ vẫn ít khi nói cười, nhưng người lột tôm hôm nay lại đổi thành ba lớn, ba lớn còn giúp ba nhỏ múc canh chia thức ăn, ba lớn gắp món nào ba nhỏ liền ăn món đó, bất quá ba lớn uy ba nhỏ ăn cơm lại vô cùng tự nhiên.
...
Sắp xong rồi !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui