Chương 10:
Thẩm Kham Dư run run rút cái móng heo của mình lại rồi thận trọng nói với Cố Ngôn Sênh: "Em ... không phải em cố ý, chỉ là thấy anh không thoải mái."
Cố Ngôn Sênh vẫn không đáp lại, anh mím môi như đang khắc chế tâm tình nào đấy, tiếp tục trở về đề tài cũ: "Lý Khuê muốn làm đối tác với tôi, tôi không đồng ý."
Thẩm Kham Dư khó hiểu: "Nó dựa vào cái gì mà nhờ anh giúp đỡ? Vì anh không đồng ý nên tụi nó mới uy hiếp anh trên đường về à?"
"Ừ, không chỉ mỗi chuyện đấy, cậu cũng nghe cậu ta nói gì với cậu rồi chứ?" Cố Ngôn Sênh đánh lái xoay chuyển vào khúc cua, động tác thuần thục gọn gàng, Thẩm Kham Dư nhìn đến vui sướng.
Miệng cậu khô khốc mà nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi: "Câu nào anh?"
"Thì là cậu, cậu ta muốn..." Cố Ngôn Sênh lộ vẻ khó xử, nửa muốn nói nửa lại không.
Thẩm Kham Dư bỗng nhiên nhớ ra: "Nó muốn lên giướng với em?"
"Ừ." Sắc mặt Cố Ngôn Sênh cực kì khó coi.
"Anh cũng tin sao? Nó sợ em đánh nó chết nên mới bịa chuyện thôi." Thẩm Kham Dư vẻ mặt không tin nổi nói: "Nó như vậy mà dám ngủ với em? Em sẽ đập nó nát trứng."
Trong lúc khí thế hừng hực cậu lỡ miệng nói bậy, bị Cố Ngôn Sênh liếc nhìn một cái liền kinh sợ rụt cổ, cúi đầu không dám nói nữa.
Cố Ngôn Sênh thu lại ánh mắt tiếp tục nói: "Đây không phải là lần đầu cậu ta nói như vậy trước mặt tôi, không chừng mục đích của cậu ta không chỉ có như vậy đâu, cậu đừng quá bận tâm."
Thẩm Kham Dư không trả lời, Cố Ngôn Sênh liền lớn tiếng: "Thẩm Kham Dư."
"A!" Thẩm Kham Dư nghe thấy thì giật mình, âm thanh cũng khàn đi nhiều. Cổ họng như có một cục máu nhỏ nuốt không trôi, cậu vội vàng hắng giọng gật đầu với Cố Ngôn Sênh: "Em nghe rồi, em hiểu rồi."
"Ừ." Cố Ngôn Sênh nghe thấy cậu đáp lại liền chú ý lái xe, không nói thêm gì nữa.
Đường xá xóc nảy, máy điều hòa thì lạnh, eo của Thẩm Kham Dư ngày càng đau không chịu được. Cậu căng thẳng nên mỗi khi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng hít một chút rồi thở ra bằng miệng. Tay cậu chống ở ghế điều chỉnh lại tư thế ngồi nhưng vẫn đau đến mức mồ hơi lạnh khắp cả người, đôi môi cũng bị cắn nát, miệng đầy mùi tanh của máu.
Chỉ sợ mồ hôi chảy nhiều quá sẽ làm dơ xe của anh.
Thẩm Kham Dư nghĩ không thể để Cố Ngôn Sênh chở cậu đến nơi thường mua đồ ở quảng trường, trông thấy ven đường có một cái siêu thị cậu bảo anh dừng lại.
"A Sênh anh dừng ở đây đi, em vào đây mua đồ." Thẩm Kham Dư nhìn ra cửa xe, nhẹ nhàng nói.
Cố Ngôn Sênh sang bên đường dừng xe, lại thấy cậu xuống xe rất chậm cũng không giục cậu như trước kia. Chờ đến khi cậu đóng cửa xe, anh mới đạp chân ga mà rời đi.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Thẩm Kham Dư nghĩ bản thân cậu có quá nhiều chuyện xấu rồi. Không chỉ có đáng ghét đến ông trời còn thấy ngứa mắt cậu. Cậu tựa gần một cái sạp báo để đứng cho vững, lấy thuốc ra để uống lại ngay lúc trường học bên cạnh tan trường. Mấy đứa nhỏ đổ xô nhau chạy vào sạp báo mua đồ ăn vặt và mấy tờ báo.
Cậu đứng lẫn trong đám người, khó khăn tránh né mấy lần, hộp thuốc trên tay bị ai đó hất văng ra, mấy viên thuốc rơi vãi lung tung.
Cậu hoảng hốt nghĩ, đây điều là thuốc đặc trị của cậu, hiệu quả giảm đau rất tốt, giá rất đắt. Mỗi viên đều là mạng sống của cậu, không thể lãng phí.
Cậu muốn đi nhặt lại mấy viên thuốc nhưng cậu không thể cúi người vì eo rất đau. Cậu chỉ có thể đỡ eo, từ từ trượt người xuống sau đó nằm xuống đất nhặt từng viên cho vào hộp.
Đã xui còn rủi, cậu nhặt được một nửa tay bị một thằng nhóc giẫm lên. Giẫm mạnh đến độ cậu nghĩ không chừng gãy xương mất rồi, nếu không phải cổ họng đang nghẹn ứ chắc cậu đã hét lên.
Sao lại xui như vậy? Thẩm Kham Dư cười khổ, cố gắng nuốt xuống máu tanh trong cổ họng, khó chịu nhíu mày, hoa mắt chóng mặt mà cố nhặt mấy viên thuốc.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh đi vòng lại đường cũ thì bắt gặp Thẩm Kham Dư đang nằm trên mặt đất nhặt đồ, còn bị thằng bé giẫm lên người nhưng lại chẳng kêu lên. Thằng nhóc kia chắc cũng chẳng hay biết đã đạp lên người khác rồi.
Cố Ngôn Sênh không biết nên gọi đây là cảm giác gì, nhưng anh cảm nhận được rất rõ mình đang tức giận.
Tức đến đau ngực, đầu cũng đau.
Anh nhanh chân chạy đến gọi cậu mấy lần nhưng không thấy cậu phản ứng, vẫn cứ luôn tìm kiếm dưới chân mấy viên thuốc của cậu.
Thẩm Kham Dư xoay một cái liền thấy đôi giày của Cố Ngôn Sênh, mỗi lần anh mang giày đều sẽ được cậu đánh xi sáng bóng, giày mòn đế cậu sẽ thay mới, bung chỉ cậu sẽ giúp anh may lại thật đẹp đẽ. Cho nên mỗi một đôi giày của Cố Ngôn Sênh có hình dạng ra sao, cậu đều nhớ rõ.
Cậu chớp mắt mấy lần trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đau quá nên sinh ra ảo giác rồi? Bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi sao?
Cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn một chút, cậu thật sự thấy được khuôn mặt của Cố Ngôn Sênh.
Xem ra bệnh của cậu đến thời kỳ cuối rồi.
Là ảo giác cũng tốt, cậu có thể nói chuyện một chút. Ảo giác sẽ không vì thấy cậu phiền mà mắng cậu được...
Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đừng nói nhiều như vậy. Cứ gọi anh một tiếng là được rồi, khó khăn lắm mới được nhìn thấy, lỡ đâu hù anh sợ hãi biến mất thì phải làm sao.
Vậy nên cậu chỉ cười cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Sênh!"
Sau đó cậu cúi đầu nhặt mấy viên cuối cùng trên đất cho ngay vào miệng.
Cố Ngôn Sênh tức giận nhìn không được nữa, giữ chặt lấy tay cậu, đem mấy viên thuốc đã bị bẩn hất ra ngoài: "Thẩm Kham Dư!"
Động tác Cố Ngôn Sênh rất mạnh lại còn la lớn như thế, xém xíu là dọa Thẩm Kham Dư hồn bay phách lạc. Cậu nhất thời quên đi đau đớn, đôi mắt ửng hồng ầng ật nước, chớp chớp mắt, đầu óc xoay chuyển nhìn thấy Cố Ngôn Sênh không biết vì cái gì mà giận đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng cậu gấp gáp xin tha: "Đừng đừng, đừng có đánh em! A Sênh! Em sai rồi."
Cố Ngôn Sênh đang muốn dạy dỗ cậu nhưng không nghĩ tới vừa mới kéo cậu lên đã nghe cậu thất thanh hét như vậy, làm cho cục tức của anh không có chỗ phát ra, chỉ có thể hít sâu hỏi cậu: "Cậu bị đau ở đâu?"
Anh lái xe đi được một đoạn, nhìn thấy trên đệm ghế phó lái bị cào nát lại vương chút máu nên mới vòng lại đường cũ để xem. Giờ nhìn thấy móng tay Thẩm Kham Dư đều đỏ, rướm máu khô chắc chắn đệm ghế là do cậu cào.
Cố Ngôn Sênh quen Thẩm Kham Dư nhiều năm như vậy, thừa biết cậu có tật nếu bị đau, cậu sẽ không bao giờ nói. Chỉ chịu đựng tóm lấy cái gì trong tay mà cào, dần dần trở thành thói quen.
Cậu vẫn chưa hồi phục, thấy mình không có bị đánh, da mặt cậu lại bắt đầu dày lên, mờ mịt nói: "Đau? Đâu có? Em chỉ là đang nhặt đồ thôi."
"..."
Thẩm Kham Dư liếm liếm đôi môi tái nhợt, nhẹ giọng: "A Sênh, anh buông tay em ra đi, thuốc này là vitamin, đắt lắm. Em mua cho Điềm Điềm uống..."
Cố Ngôn Sênh nghiến răng nói: "Rơi xuống hết rồi còn muốn cho con uống?"
Thẩm Kham Dư vội vàng sửa: "Em uống, là em uống! Cái này tốt lắm, không thể lãng phí được."
Cố Ngôn Sênh mất hết kiên nhẫn, cầm lấy tay cậu muốn kéo lên lại cảm thấy như cả người cậu như co quắp lại, dường như đau đớn đột nhiên tái phát. Mặt cậu trắng bệch, không không chế được mà kêu đau một tiếng. Không thể cưỡng ép bản thân đứng thẳng dậy, loạng choạng liền quỵ mạnh xuống đất.
"Thẩm Kham Dư!" Cố Ngôn Sênh đỡ lấy cậu, chạm đến quần áo thì phát hiện quần áo cậu ướt đẫm mồ hôi, áo lót cũng vậy. Cả người cậu run rẩy, ánh mắt ngây dại hồi lâu vẫn không thấy sức sống, đôi môi run cầm cập nhưng vẫn cố gắng nói với anh.
"A Sênh em không có sao, anh đừng sợ." Cậu nhếch môi khô khốc cười với anh, lúc này anh mới để ý đến môi dưới của cậu bị cắn đến nát bấy: "Em không sao thật mà, anh mau đi làm đi... em.. em..."
Cậu không biết là đang đau ở nơi nào, nói mấy chữ thôi cũng khó khăn, đứt quãng.
Có lẽ biết khó mà nói hết lời, Thẩm Kham Dư chỉ có thể vùng vằn, trên mặt cố cười, đôi mắt cong cong, răng trắng như ngọc, một nụ cười thuần khiết.
Mắt Cố Ngôn Sênh nóng lên, ở trên phố liền bế cậu lên đi đến xe của anh đang đậu ven đường. Rõ ràng là chỉ thấp hơn anh có mấy cm, vậy mà người này lại ốm quá mức. Bế trên tay như bế người giấy chẳng nặng một chút nào.
Thẩm Kham Dư đau đến u mị đầu óc, hoàn toàn không có ý thức. Đến khi biết Cố Ngôn Sênh đang bế cậu, cậu hoảng hốt như thể làm sai điều gì, nằm lấy áo anh mà nói: "Thả em xuống đi... ở đây đông người lắm... Tô Đồng mà biết thì phải làm sao... Sau này anh với cậu ấy làm sao ... ở cùng nhau..."
Cố Ngôn Sênh không để ý lời cậu nói mê nói sảng, chỉ thấp giọng an ủi: "Chịu khó một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Cố Ngôn Sênh trước giờ không thích thân cận với người khác nhưng lúc này không thể không nhờ người lạ giúp anh mở cửa xe, anh để Thẩm Kham Dư nằm ở ghế sau.
Anh quay lại ghế lái, nhìn vào gương chiếu hậu thấy cậu cứ cố gắng ngồi dậy, có chút bực mình nói: "Cậu làm sao nữa đấy?"
Thẩm Kham Dư đang choáng váng đầu bị anh hống một câu mà giật mình hàm hồ trả lời: "Trên người em toàn... toàn là mồ hôi, dơ lắm..."
"Dơ thì rửa, nằm xuống đi!" Lời này Cố Ngôn Sênh gần như là quát lớn.
"Được được, anh đừng nóng mà."
Thực tế thì bây giờ Thẩm Kham Dư cũng không thể ngồi dậy, cậu ngoan ngoãn nằm xuống, cố gắng cuộn người lại thật gọn để hạn chế làm dơ xe.
Có thể hôm nay A Sênh thật sự có chuyện rất là vui, chứ không sẽ không đối xử với cậu tốt như vậy.
Trước đây anh cũng từng đối xử tốt với cậu, bỗng nhiên đến một ngày anh đột nhiên thay đổi, dần dần xa cách cậu rồi xem cậu như người xa lạ.
Cậu không nên tự mình đa tình. Biết đâu lúc A Sênh bình tĩnh lại, nhớ tới cậu mồ hôi nhễ nhại nằm lên ghế xe, chắc sẽ thấy cực kì buồn nôn đi.
Tự mình biết mình, A Sênh sẽ không chán ghét như vậy đâu.
Cậu thật sự đang rất cố gắng cải thiện bản thân trở thành một con người mới, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Thẩm Kham Dư mắc chứng thoái vị đĩa đệm, thêm hôm nay lại còn đánh nhau, eo bị bong gân cấp tính nên mới đau sống đau chết như vậy.
Bác sĩ nhìn phim chụp bày tỏ sự khâm phục đối vối Thẩm Kham Dư. Thắt lưng đau diện rộng và dữ dội, tê rần cứng ngắt. Người bình thường đau cỡ này bảo đảm là ngất xỉu, hôn mê. Vậy mà cậu còn đủ khí lực nhờ bác sĩ mau chóng chữa trị, cậu còn có việc lớn cần làm.
Cố Ngôn Sênh nhìn phim chụp bảy tám cái xương không ổn, bực bội nói: "Cậu thì có việc gì lớn?"
"Em muốn mua chân giò..." Thẩm Kham Dư ngồi trên giường lẩm bẩm.
Cố Ngôn Sênh tức đến mức thở hắc: "Bị như vậy còn muốn ăn?"
"Dì ở trong siêu thị nói... hôm nay có nhiều giò gân ngon..." Thẩm Kham Dư âm thanh yếu ớt làm người ta tưởng cậu đã không còn hơi thở, nhưng cậu vẫn đang lầm bầm: "A Sênh nhà tôi ... rất thích ăn giò gân cay... lâu rồi tôi không có mua cho anh ấy... là do tôi... không chăm sóc tốt cho anh ấy..."
Cố Ngôn Sênh lúc này mới nhận ra ý thức cậu mơ hồ rồi, cậu còn không biết là đang cùng anh nói chuyên. Trong tiềm thức chỉ có cậu dang muốn kì kèo cùng bác sĩ mau chữa nhanh lên để cậu còn đi, đi mua chân giò ngon cho anh.
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu thật lâu khẽ thở dài: "Bác sĩ, có thể tiêm cho cậu ấy một liều an thần không?"
"Cậu không nói chúng tôi cũng sẽ tiêm. Người bệnh đang rất đau, chúng tôi lo khi đang điều trị sẽ gây sốc vì quá đau đớn."
"... Cám ơn bác sĩ."
-----------
**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**
Để lại comment chho mình có động lực nhé ^^