Không Nói Nổi - Lê Hoa Đường

Phiên ngoại 2: Thiếu trách nhiệm - Móng heo sống lại nuôi Cá Con.

** Warning: Ở phần phiên ngoại này tác giả đặt tên riêng là phần "Thiếu trách nhiệm" gồm 4 chương (tính cả chương này) nên mọi người sẽ đọc tiếp các phần khác ở những chương sau nha ^^

** Bản QT bị thiếu mất 1 đoạn rất quan trọng. May là bạn Bích Lạc và Jojo Wellie đã báo cho mình hay. Rất là cám ơn hai bạn hu hu.

** Bản này đã được thêm phần bị thiếu, phần Kham Dư bé con nói chuyện với Cố Ngôn Sênh. (Cập nhật lại vào ngày 21/6/2022)

------

"Cố tổng, Cố tổng, ngài tỉnh lại đi!" Ý thức mơ mơ hồ hồ, thân thể nhẹ như lục bình trôi, Cố Ngôn Sênh nghe hình như có người đang gọi anh.

Cố Ngôn Sênh không muốn tỉnh dậy, vất vả lắm anh mới có thể rời khỏi thế giới không có Thẩm Kham Dư --- nơi này đối với anh như là địa ngục dương gian.

Mười năm trước sau khi Thẩm Kham Dư rời đi, anh như một cái xác không hồn, thơ thẩn mà sống như một cái vỏ trống rỗng. Chỉ vì muốn nuôi dưỡng hai đứa nhỏ thành người, để lại tài sản sau này cho chúng nó không phải lo nghĩ nên anh mới để cho cậu đợi anh ở kiếp sau lâu như vậy chứ thật tình thì anh không nỡ.

Điều khiến anh đau đớn nhất chính là cho đến tận khi Thẩm Kham Dư rời đi, cậu vẫn không tin rằng anh yêu cậu. Từ lúc thập tử nhất sinh mà hạ sinh Hồ Lô Nhỏ cho đến khi tỉnh lại, vì không muốn để anh cực khổ nuôi dưỡng đứa bé một mình nên cậu mới cố gắng tỉnh lại, chứ không phải vì cậu biết anh yêu cậu.

Tên khai sinh của Hồ Lô Nhỏ là Thẩm Lộ, là do Thẩm Kham Dư dùng mạng mà đổi mạng cho đứa nhỏ. Sinh xong sức khỏe cậu ngày càng đi xuống, mà Thẩm Lộc rất dính lấy cậu nên cậu vẫn luôn tự mình chăm sóc bé. Cố Ngôn Sênh không nhịn được mà nhiều lần răn dạy Thẩm Lộc, mỗi lần như vậy đều là Thẩm Kham Dư cầu xin anh đừng mắng con, đừng ghét bỏ con.

Bởi vì Thẩm Lộc có vẻ ngoài giống cậu cho nên cậu rất sợ Cố Ngôn Sênh sẽ chán ghét đứa nhỏ này.

Vào ngày sinh nhật Thẩm Lộc tám tuổi, ở trong phòng rửa tay cậu không chịu được nữa mà phát bệnh.

Cố Ngôn Sênh không biết ngày đó cậu đau đớn bao nhiêu, chỉ biết rằng cậu thức dậy rất sớm làm cho anh và hai con một bữa sáng rất phong phú, sau đó cũng không động vào đồ ăn mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn ba cha con cười, đôi mắt cong cong có chút ẩm ướt.

Cậu nói muốn đi rửa tay một chút, nhưng chờ mãi cũng không thấy cậu trở ra. Lúc Cố Ngôn Sênh đi vào xem, cái khăn trong tay cậu toàn là máu mà cậu ho.

Trên đất và trên bồn rửa tay đều có dấu vết chùi không sạch, lưu lại vết máu nhàn nhạt hồng hồng.

Nếu như cậu chịu đựng được hẳn là sẽ dọn sạch sẽ nơi này, sau đó sẽ như trước kia bước ra ngoài như không có chuyện gì. Sẽ luôn nhẹ nhàng mỉm người với bọn họ.

Nhưng bây giờ cậu không chịu nổi nữa.

Sau khi đến bệnh viện, cậu như đèn đã cạn dầu. Thời gian tỉnh táo rất ít lại chẳng nói với bọn họ nổi mấy câu. Vào một buổi tối nọ, cậu không hề có động tĩnh gì mà lặng lẽ rời bỏ chiếc giường đã trằn trọc nằm suốt mấy tháng qua, chỉ để lại một lá thư.

Lá thư như bị nước thấm ướt, mặt giấy lồi lõm. Trong thư từng chữ đều là dùng lực mà cố viết mỗi chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể là lúc viết cậu chả còn nỗi chút sức lực.

"A Sênh, Hồ Lô Nhỏ nay đã tám tuổi rồi, con rất hiểu chuyện còn biết chăm sóc chính mình, cũng biết bảo vệ chị gái, anh sẽ không còn phải bận tâm nhiều nữa đâu. Nhưng mà con vẫn còn bé, anh cũng nên quan tâm nó một chút, đừng ghét bỏ con.

Đã đến lúc em phải đi rồi, em muốn nói với anh mấy câu nhưng mà em nói năng có chút chậm, anh lại bận rộn, nghe lâu sẽ rất phiền phức cho nên em thấy viết thư là hợp lý nhất. Nếu anh không đọc cũng không vấn đề gì.

Thực tình thì em muốn nói xin lỗi vì đã làm phiền anh lâu như vậy. Sau này ba cha con anh sẽ là một gia đình ba người, không thừa một ai. Coi như đây là quà sinh nhật em tặng Hồ Lô Nhỏ nha. Em hy vọng anh có thể gặp được người anh yêu, người ấy cũng sẽ yêu anh. Nếu là người tốt ở cùng với ba cha con anh thì một nhà bốn người cũng rất tuyệt nhỉ!

A Sênh em biết anh ghét em, thế nhưng em muốn nói cho anh nghe lần cuối rằng em thật sự rất yêu anh. Nhiều năm như vậy rồi em cám ơn anh đã không đuổi em đi. Em đi rồi, mong anh đừng ghét em như thế nữa. Em biết là rất khó, khó quá thì thôi vậy.

Anh cùng Hồ Lô Nhỏ và Điềm Điềm đều rất tốt, em ở đây có thể mọi người sẽ không vui, thế nhưng em sống cùng mọi người rất vui vẻ, bao năm như vậy rồi cám ơn ba cha con anh đã nguyện ý sống cùng em. Sau này em không còn ở đây mong mọi người mỗi ngày đều sống vui vẻ, cả đời hạnh phúc bình an!"

Dòng cuối cùng có một hàng chữ bị bôi đen rối nùi, nhìn kĩ liền có thể nhìn ra "Em sẽ phù hộ cho ba cha con anh."

Ở mặt trái cậu vẽ một bức tranh, Cố Ngôn Sênh nắm tay Cố Vũ Điềm và Thẩm Lộc cùng đi trên con đường nhỏ, cuối đường là một ngôi nhà xinh xắn.

Trên hình vẽ không có Thẩm Kham Dư, trên trời cũng không có ánh sao.

Cả nhà bọn họ, một nhà bốn người cùng nhau sinh hoạt tám năm nay, ba người đều cho rằng đang được sống trong niềm hạnh phúc gia đình viên mãn. Thế nhưng có Thẩm Kham Dư là như đi giày trên tảng băng mỏng, mỗi ngày đếm ngày trôi đi, cố gắng cẩn thận lấy lòng bọn họ, giấu đi những bất an những đau khổ rất giỏi, sợ chọc giận người ta ghét mình nên chưa bao giờ dám bộc lộ cái gì, mãi cho đến khi tiêu hao hết sinh mệnh, cậu cũng chưa từng nói với anh một câu: A Sênh em đau!

Không biết cậu đi đâu, cậu chẳng mang thứ gì theo, Cố Ngôn Sênh phát điên như muốn lục tung cả thế giới mà tìm, cuối cùng cũng không tìm được cậu.

Cố Vũ Điềm khóc đến sưng cả mắt, Thẩm Lộc lại trầm lặng không nói chuyện cùng ai.

Thẩm Kham Dư giống hệt như mèo hoang, khi ở cạnh người khác thì cẩn thận từng li từng tí suốt mấy năm, đến khi biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa thì lặng lẽ biến mất, không cho ai biết bản thân mình đi đâu.

Cậu một thân một mình để lại cho anh một gia đình hai đứa nhóc, đem tất cả những gì mình có dâng hết cho anh rồi rời đi.

Nguyện vọng cuối cùng của cậu là: A Sênh anh đừng ghét em như thế nữa.

Nhưng những nguyện vọng này ở phía sau còn đệm thêm một câu, khó quá thì thôi vậy!

Cứ như là từ đầu đến cuối anh chưa từng ở bên cạnh cậu một khắc hay thương yêu cậu một chút.

Cậu dốt nát không có ai dạy, không biết nên làm thế nào để có thể cẩn thận yêu một người, càng không biết phải làm gì khi được người yêu.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Cố Ngôn Sênh thống khổ đến muốn ngạt thở, nhưng anh cũng không thể để lại hai đứa nhỏ mà không màng, cứ như vậy mà cắn răng kéo dài hơi tàn sống mười năm, cuối cùng là uống thuốc an thần trước mộ của Thẩm Kham Dư.

Anh nhớ rằng mình chết rồi mà sao còn nghe được tiếng ai gọi mình?

Tại sao lại cứu anh?

Tại sao không để anh chết đi?

---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
(Reup là matday. Đọc ở web reup cũng matday không kém.)

Cố Ngôn Sênh mở mắt ra thấy bên cạnh trợ lý Trương Khang khuôn mặt lo lắng.

Trương Khang trông thấy anh tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Tổ tông, ngài tỉnh rồi! Trời ạ, ngài hôn mê một lúc hẳn là gặp đến tận mười cái ác mộng à."

Cố Ngôn Sênh mờ mịt nheo mắt không hiểu vì sao Trương Khang lại ở đây, cậu ta nói "hôn mê một lúc" là có ý gì.

Anh nhớ rõ ràng anh đã đến mộ của Thẩm Kham Dư mà uống thuốc an thần, bên cạnh là Cố Vũ Điềm và Thẩm Lộc còn Trương Khang anh đã sớm phê duyệt cho cậu ta nghỉ việc rồi mà.

Anh cau mày nhìn Trương Khang, khàn khàn hỏi: "Sao tôi lại ngất đi vậy?"

"À thì..." Trương Khang sửng sốt một chút, gãi đầu chần chứ nói: "Hôm nay ... là ngày giỗ của ba mẹ ngài... Mấy ngày vừa rồi ngài gấp rút lao lực, đi nghĩa trang viếng mộ... có thể là do quá mệt mỏi cho nên mới ngất đi."

"Cha mẹ... ngày giỗ !?!" Đột nhiên Cố Ngôn Sênh đứng dậy, đầu anh đau sắp nứt ra suýt nữa lại mất ý thức.

"Ấy, Cố tổng ngài đừng kích động, ngài nghe tôi nói này, người chết không thể sống lại, cha mẹ ngài qua đời mấy năm rồi. Tôi biết mất người thân sẽ rất đau khổ, nhưng mà ngài cũng nên bình tâm lại..."

"Im miệng đi!" Cố Ngôn Sênh cắn răng nhẫn nhịn cơn đau, tay anh kéo cổ áo Trương Khang lại, xối xả vào mặt anh: "Tôi hỏi cậu, Cố Vũ Điềm và Thẩm Lộc đâu?"

Trương Khang ngạc nhiên: ".... Hai người này là thân thích của ngài sao? Ngài... ngài ngài chưa từng nói với tôi."

Cậu ta không biết Cố Vũ Điềm và Thẩm Lộc?!?

Ngón tay Cố Ngôn Sênh run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra cả người, anh càng nắm chặt lấy cổ áo Trương Khang như cọng rau cứu mạng: "Thế còn..."

Anh thở hổn hển, đôi môi hé mở mấy lần cũng không có cách nào nói ra cái tên ấy.

"Sao cơ ạ?" Vẻ mặt Trương Khang đau khổ hô lên: "Cố tổng, ngài bình tĩnh chút đi. Có gì chúng ta từ từ nói, đừng kéo áo tôi..."

Cố Ngôn Sênh hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ ngầu hỏi: "... Thẩm Kham Dư đâu? Thẩm Kham Dư đang ở đâu?"

Trương Khang cố gắng suy nghĩ, sau đó vẻ mặt u ám nói: "Người này là ai vậy? Ngài rốt cuộc bị làm sao, ngất trên đường đầu đập vào đâu rồi à?"

Cậu ta cũng không biết Thẩm Kham Dư.

Cố Ngôn Sênh bỏ cổ áo cậu ta ra, anh giơ tay ấn huyệt thái dương, ngực phập phồng khản cổ cố gắng vững giọng nói: "Tôi... có một số chuyện không rõ lắm, cậu từ từ, từ từ nói cho tôi nghe từng chuyện đi...."

---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
(Reup là matday. Đọc ở web reup cũng matday không kém.)

Cố Ngôn Sênh không biết bản thân đang trọng sinh về quá khứ song song hay là đi đến kiếp sau rồi.

Hiện tại anh 20 tuổi, ba mẹ anh năm anh 15 tuổi đã qua đời vì tai nạn giao thông, anh ngoại trừ chơi game ra thì không có kỹ năng gì đặc biệt. Ba mẹ mất sớm làm anh đi vào bước đường cùng, trước tiên thì anh làm streamer kiếm được một số tiền nhỏ, sau đó cắn răng học hỏi tìm tòi, nhờ sự trợ giúp của chú Hình Vân, chú Đường Nghiên và hợp tác cùng Tô Đồng thành lập một studio về game, dựa vào game nhập vai RPG mà kiếm được kha khá tiền trở thành nhân vật trẻ tuổi hàng đầu trong giới làm game.

Trương Khang dõng dạc kể lại, Cố Ngôn Sênh đại khái cũng đoán được thế này ngoại trừ Thẩm Kham Dư và hai đứa nhỏ, nhưng người khác đều giống như anh cùng tồn tại ở thế giới này.

Anh không biết bây giờ anh phải dùng tâm trạng gì để đối mặt, nên khóc hay nên cười đây? Bởi vì anh không biết Thẩm Kham Dư đang ở đâu hoặc chính xác hơn anh không biết ở thế giới này có Thẩm Kham Dư hay không.

Nếu như cậu không có ở đây vậy anh đến thế giới này căn bản chẳng có chút ý nghĩa gì. Nơi này cũng không có Điềm Điềm và Hồ Lô Nhỏ, một giây đồng hồ anh cũng khó mà sống tiếp.

Nhưng nếu cậu ở đây vậy cậu.. đang ở đâu? Anh phải làm sao mới có thể tìm thấy cậu?

Nếu may mắn gặp lại cậu, cậu còn có thích anh không?

Ở thế giới trước khi chết, anh luôn muốn ở đời sau có thể tìm được Kham Dư. Nhưng mà khi anh chết rồi, anh không hề muốn đến đời sau không có cậu, như vậy thì có ý nghĩa gì đâu.

Còn không bằng anh siêu thoát luôn cho rồi.

Cố Ngôn Sênh bàng hoàng mà vùi mặt vào lòng bàn tay lạnh băng của mình, không động tĩnh mà chảy nước mắt.

Cố Ngôn Sênh cho tìm khắp nơi cuối cùng vẫn không tìm được Thẩm Kham Dư.

Vào hôm đêm 30 Tết, chú Hình Vân gọi điện nói muốn anh đến nhà đón lễ Giao Thừa, anh từ chối.

Anh sợ trên bàn cơm sẽ lại nhớ Thẩm Kham Dư.

Nhớ tới cậu thường làm một bàn cơm đầy ắp đồ ăn: Trứng gà non, canh đậu hũ, sườn xào chua ngọt, giò hầm, tôm xào,....

Thẩm Kham Dư biết anh thích ăn tôm nên thường mua tôm sống về làm, sau đó bóc vỏ từng con một, chất đầy trong bát sứ đưa cho anh.

Anh lại nói cậu buồn nôn, anh sẽ không ăn thứ gì cậu bóc ra.

Nhưng mà cậu vẫn không ngừng mua tôm, vì cậu biết anh rất thích ăn tôm mà.

Cậu thay đổi rất nhiều cách để làm tôm hoặc là mua tôm đã bóc sẵn vỏ, cẩn thận mà nói với anh: "A Sênh, em mua tôm bóc vỏ sẵn rồi, không phải do em làm. Lúc rửa em còn dùng bao tay, rất sạch sẽ, anh có thể ăn."

Sợ anh không tin, cậu còn đem bill tính tiền ở siêu thị ra cho anh xem. Thấy anh tin rồi, cậu liền phấn chấn mà đi nấu cơm.

Tay nghề của cậu cũng khá bình thường, làm đồ ăn không hẵn là quá ngon, nhiều năm như vậy cũng chỉ dậm chân tại chỗ. Nhưng từ sau khi cậu rời đi, Điềm Điềm ngồi trên bàn cơm ăn đồ ăn không phải do ba nấu đôi lúc sẽ mất khống chế mà bật khóc, ai khuyên cũng không nghe.

Thẩm Lộc từ trước đến giờ ít nói, chỉ thích nói chuyện cùng ba. Thẩm Kham Dư đi rồi, bé cũng ngày càng trầm mặc. Có những khi người khác nói hơn mười câu, thằng bé cũng chỉ ừ một cái. Chị gái khóc đến đau lòng, nó cũng chỉ yên lặng ở bên cạnh, sau đó giơ tay lau nhẹ khóe mắt, gắp đồ ăn vào chén của chị nói: "Chị, ăn cơm thôi."

Thực tình thì Cố Vũ Điềm chỉ cần Thẩm Kham Dư quay trở lại gọi một tiếng "Bảo bối ơi" là tốt lắm rồi, thế nhưng... chẳng còn có thể nghe được nữa.

Cố Ngôn Sênh sợ sẽ mất khống chế giống như con gái mình, hoặc có thể là hơn như thế khi mà nhớ đến Thẩm Kham Dư.

Anh lái xe đến một nông trại nhỏ, nơi này toàn là tuyết đọng, vạn vật đều bị phủ bởi một màu bạc trắng, yên tĩnh như một thiên đường.

Thời gian này tất cả các hộ dân đều ở trong nhà xem Xuân Vãn, ăn cơm đoàn viên. Nhưng khi anh đi ngang qua một căn nhà nhỏ lại nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi lắc lư ở bên ngoài.

Trời lạnh, đất cũng đông cứng, đứa bé kia mặc một bộ T-shirt rộng thùng thình, quần bông trắng nhón chân bám lấy cửa sổ, bên cạnh có một cái bát.

Đứa bé không đủ cao, muốn vịn bệ cửa sổ nhón chân để nhìn thấy cảnh trong nhà --- người trong nhà đang quây quần ở bàn cơm, ăn một bữa ăn thịnh soạn, trên tivi dang chiếu chương trình Xuân Vãn mừng xuân.

"A là tiệc Giao Thừa kìa!" Cố Ngôn Sênh nghe đứa bé kia hưng phấn nói một câu như thế, âm thanh có chút khàn từng chữ từng chữ run nhẹ trong gió nhưng vẫn mang âm thanh ngọt ngào của trẻ con.

Có lẽ là cậu cũng rất muốn vào nhà chứ không muốn đứng ở bệ cửa sổ mà nhìn như thế. Chỉ là khi đứa bé cầm lấy cái bát lên, ngồi ở bậc thang trước cửa nhà, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Ba mẹ và anh hai năm mới vui vẻ... ừm ... một nhà đoàn viên hạnh phúc mỹ mãn!"

Sau đó cúi đầu dụi mắt lấy cái muỗng múc từng muỗng mà ăn đồ ăn trong bát.

Khoảng cách hơi xa nên Cố Ngôn Sênh không nhìn thấy rõ mặt đứa nhỏ, chỉ nhìn thấy đây là một đứa bé cực kỳ gầy yếu, đứa nhỏ múc trong bát ra ăn như được ăn sơn hào hải vị, không giống như ăn cơm bình thường, thế nhưng bên trong là cháo loãng chả có chút dinh dưỡng gì.

Trong lòng anh tê rần, không nhịn được mà đi đến, từng bước lại gần cho đến khi anh nhìn thấy rõ mặt đứa nhỏ....

Bước chân của anh khựng lại, thân thể như bị đóng băng cứng ngắc, hô hấp ngưng trệ, toàn thân bất động, từ trong hốc mắt rơi ra toàn là nước.

Lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh lấp lánh như cún con.

Chính là vẻ mặt này, vẻ mặt mà anh khắc ghi trong lòng, vẻ mặt của Thẩm Kham Dư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui