Chương 7:
Tống Lê nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn, nhưng chỉ có mỗi Cố Ngôn Sênh đi vào.
"Không tìm thấy cậu ta à?"
Cố Ngôn Sênh thả chìa khóa xuống đi đến: "Cậu ấy có việc, không về ăn."
Tống Lê cười nhạo nói: "Lại đi lang thang ngoài đường? Con kêu mẹ nấu cơm cho cậu ta ăn giờ thì sao? Lãng phí quá."
Cố Ngôn Sênh không lên tiếng, đi đến bàn cơm nhìn mấy món ăn. Có đồ ăn dặm cho Cố Vũ Điềm, có mấy món Quảng Đông mà anh thích, còn có mấy món cay quê nhà Tứ Xuyên của mẹ.
Không biết trong mấy món này có món nào Thẩm Kham Dư thích ăn không. Vốn dĩ anh muốn nhờ mẹ làm mấy món mà Thẩm Kham Dư thích, nhưng anh chợt nhớ ra anh chẳng biết cậu thích ăn món gì.
Đừng nói là do Thẩm Kham Dư lâu rồi không có ngồi chung bàn ăn cơm với anh. Lúc trước còn ngồi ăn chung, anh cũng chẳng thèm ngó ngàng xem cậu thích ăn gì nữa là.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh cùng mẹ và con gái ăn cơm xong, anh tiễn mẹ về nhưng vẫn không thấy Thẩm Kham Dư về nhà. Gọi điện cho cậu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.
Dỗ cho con ngủ say, đồng hồ cũng đã chỉ 11 giờ khuya Cố Ngôn Sênh lại ra khỏi cửa đi tìm cậu.
Lần này anh xuống lầu loanh quanh tìm một vòng lại nhìn thấy Thẩm Kham Dư ngồi trên ghế dài tại quảng trường, trong lồng ngực cậu đang ôm cái túi gì đó, cúi đầu không biết đang làm gì.
"Thẩm Kham Dư." Cố Ngôn Sênh vội vàng đi qua gọi tên cậu.
Thẩm Kham Dư giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh liền sững sờ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của anh, cậu nở nụ cười, khóe mắt rủ xuống ngoan ngoãn như một con non vô hại.
Bước chân Cố Ngôn Sênh không biết vì cái gì mà dừng gấp, chân lảo đảo một cái.
Thẩm Kham Dư vội vàng duỗi tay đỡ anh ngồi xuống, dở khóc dở cười trêu chọc: "Anh là con nít sao A Sênh? Đường phẳng như vậy mà còn vấp?"
Cố Ngôn Sênh lúng túng sửa sang lại áo, nghiêm chỉnh nói: "Sao ngồi dưới này mà không về nhà?"
Thẩm Kham Dư cười ngượng: "Em sợ em về dì còn chưa có đi, chọc cho dì bực bội nữa. Em tính đợi mọi người ngủ rồi em mới về."
Cố Ngôn Sênh sẽ chau mày, không nói gì.
Cậu sờ sờ cái túi trong tay lẩm bẩm: "A Sênh, anh có nghĩ là dì không ghét em lắm không ? Chứ sao dì lại nấu cơm cho em ăn vậy?"
Cố Ngôn Sênh vẫn một mực im lặng.
"Ấy chết." Thẩm Kham Dư đột nhiên nhớ ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Giờ này muộn rồi anh còn không nghỉ ngơi, hay là anh muốn đến studio tăng ca sao? Em làm phí thời gian của anh rồi?"
Cố Ngôn Sênh rốt cuộc cũng mở miệng: "Không phải, là tôi xuống đây tìm cậu."
Thẩm Kham Dư chớp chớp mắt, chậm chạp "ồ" một tiếng: "Tìm em... tìm em có chuyện gì vậy? Là vì《 Thương Hải Tiếu》sao?"
Cố Ngôn Sênh chưa kịp phản bác thì Thẩm Kham Dư đã luyên thyên nói: "Anh xem mấy cái đề xuất đó chưa? Nói chung thì có một số chỗ cần phải làm đơn giản lại một chút. Các anh làm quá chi tiết, một số thì đúng là thú vị nhưng một số cái thì rườm rà quá. Đặc biệt là phần nâng cấp lực chiến của nhân vật, đừng làm quá phức tạp. Nếu như chỗ này làm tinh tế hơn một chút thì sẽ tốt hơn."
Cố Ngôn Sênh nghiêm túc nghe cậu nói sau đó gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Ôi chao, A Sênh nhà ta quả thật là rất thông minh." Thẩm Kham Dư đối với Cố Ngôn Sênh là cả một bầu trời nịnh nọt.
Cố Ngôn Sênh ho khan hai tiếng hỏi: "Hồi chiều cậu đi đâu vậy? Đã trễ như thế này rồi mà?"
Thẩm Kham Dư không trả lời ngay, cậu gãi đầu mắt chớp chớp không dám nhìn Cố Ngôn Sênh, nhỏ giọng: "Sao tự nhiên anh hỏi như vậy? Trước giờ anh có hỏi đâu? Có phải lúc em không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì không? Điềm Điềm quậy anh à?"
Cố Ngôn Sênh hơi run: "Không có."
"Ừm" Thẩm Kham Dư gật gật đầu: "Em đi mua một ít đồ... À đúng rồi, em mua được cái này nè, anh xem xem!"
Cậu vui vẻ rọi đèn vào trong chiếc túi ôm trong ngực, là một bình thạch sương sáo: "Cái này ... lúc đi học anh rất thích! Đã nhiều năm không có tìm mua được, vẫn còn hơi lạnh lạnh, anh ăn thử chút đi, xem có ngon không?"
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy thạch sương sáo, trên mặt không có biểu hiện gì chỉ có đôi mắt sáng lên một cái, còn liếm liếm môi.
Liếm môi làm gì anh ơi.
Thẩm Kham Dư nuốt nước miếng, vất vả kiềm chế muốn hôn anh, giả vờ bình tĩnh giúp Cố Ngôn Sênh mở bình, đem sương sáo đưa qua cho anh.
Cố Ngôn Sênh nhận lấy, uống một hớp chậm rãi nhai sương sáo trong miệng.
Thẩm Kham Dư híp mắt nhìn anh giống như đang nhìn Điềm Điềm ăn trứng gà non, ánh mắt cưng chiều: "Ngon không anh? Em có nhờ ông chủ giữ lại cho em hai hộp, mai em sẽ mang về cho anh."
Cố Ngôn Sênh không biết nên nói gì liền "ừ" một tiếng.
Anh không biết bộ dạng này của mình trong mắt Thẩm Kham Dư đáng yêu biết bao nhiêu, cậu không khống chế được mà đưa tay ra, mắt đầy ao ước hỏi: "A Sênh, anh thật đẹp, em có thể sờ tóc của anh không?"
Cố Ngôn Sênh cương quyết lắc đầu.
Thẩm Kham Dư vẫn cứ cười, thu cánh tay lại, viền mắt đỏ ửng, do có ánh vàng của đèn đường nên không thể nhìn thấy được: "Không sao, cám ơn anh A Sênh, hôm nay em thật sự rất vui."
Cái túi trong lồng ngực Thẩm Kham Dư đột nhiên trượt xuống, đồ bên trong rơi đầy ra đất, Cố Ngôn Sênh nhìn thấy là thực phẩm cùng đồ dùng hằng ngày, bên trong còn có một quyển sổ.
Là sổ sức khỏe của Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư nhanh chóng nhặt lên giấu trong ngực, sau đó luống cuống tay chân nhặt đồ lên.
Cố Ngôn Sênh ngồi xổm xuống nhặt phụ, nhàn nhạt hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Không có gì, là một cuốn sổ rất đẹp, em mua về để ghi chép thôi à." Thẩm Kham Dư giải thích, vươn tay ngăn Cố Ngôn Sênh: "A Sênh, anh đừng nhặt nữa, hôm qua trời mưa, đồ rơi trên đất bẩn lắm, anh đi về trước đi."
"Bẩn đến mức nào?" Cố Ngôn Sênh không thèm nghe vẫn giúp cậu nhặt xong.
"Cám ơn A Sênh" Thẩm Kham Dư cười híp mắt: "Vậy chúng ta về thôi."
"Ừ." Cố Ngôn Sênh ôm lấy cái túi trong tay Thẩm Kham Dư, đứng dậy mà đi về nhà.
Thẩm Kham Dư ngồi xổm tại chỗ, chống tay lên ghế dài mấy lần đều không thể đứng lên. Tim đau quá, cậu không có chút sức lực nào.
Cắn răng chống đỡ cơ thể ngồi trên băng ghế dài, ấn ngực thở gấp gáp một hồi mới tích được chút sức lực mà đi theo Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh chân rất dài, bước đi rất nhanh. Cậu thấy bóng lưng Cố Ngôn Sênh trông thật xa, rất xa vời.
A Sênh, cả đời này dù cho đi hay là chạy, em đều không đuổi kịp anh. Có lẽ chết đi rồi, em biết bay may ra mới đuổi kịp được.
A Sênh anh biết không, hôm nay em thật sự rất đau, đau đến không chịu nổi mới đi tìm bác sĩ kiểm tra tiêm thuốc, không có tốn tiền. Bác sĩ nói nếu em không nằm viện, chỉ tiêm thuốc thôi khả năng cũng chẳng còn bao nhiêu lâu để sống.
Bác sĩ Tống làm em sợ, nhưng lần này em cảm thấy lời bác ấy nói là sự thật.
Cám ơn anh hôm nay đã đến tìm em, nói với em nhiều lời như thế, giọng nói của anh rất êm tai.
Cũng không biết người chết đi có thật sự biến thành ma rồi bay lơ lửng trên trời không. Vậy nên thỉnh thoảng anh nhớ đến thăm em một chút nha anh. Em sợ em sắp không còn nhìn thấy anh nữa rồi. Hẳn là không bao lâu nữa đâu, em đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đợi đến lúc đấy, anh sau này nhất định phải hạnh phúc nha.
Nhất định phải hạnh phúc đó.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Thời gian gần đây, Cố Ngôn Sênh thường xuyên ở nhà ít vào studio. Mỗi lần Thẩm Kham Dư ra khỏi phòng ngủ của cậu đều nhìn thấy anh ở phòng khách chơi cùng Điềm Điềm, cậu cảm thấy mình hình như trúng số rồi.
Phải đi mua vé số thôi, Thẩm Kham Dư nghĩ.
Cậu sợ anh và con gái thấy phiền nên rất ít khi lại gần, thường thường sẽ ở xa xa mà nhìn. Chỉ cần nhìn thôi cậu cũng thấy thỏa mãn, toàn bộ lồng ngực như có một loại ấm áp bao phủ.
Cậu tựa vào cửa phòng lẳng lặng nhìn một lúc lâu sau đó đi đến phòng khách, lấy chìa khóa mở cửa rời khỏi nhà.
Cả quá trình cậu đều yên lặng như không khí, Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm hoàn toàn không nhận ra.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh đang chơi với Cố Vũ Điềm đột nhiên nghe tiếng két liền ngẩng đầu, nhìn thấy cửa phòng ngủ của Thẩm Kham Dư không có khóa, bị gió thổi mà phát ra tiếng.
Anh đi tới trước cửa phát hiện trong phòng không có ai, Thẩm Kham Dư không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Ở trong phòng ngủ của cậu, Cố Ngôn Sênh nhìn một vòng thấy không gian thật sự trống trải quá.
Một cái giường, một cái tủ, một cái bàn live stream cùng máy vi tính, không có cái gì nữa, tủ quần áo cũng không.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy kì lạ, mấy cái khác anh không nói, nhưng tại sao lại không có tủ quần áo?
Anh bước vào phòng, Cố Vũ Điềm cũng chạy theo anh mà vào, ở một góc phòng cha và con gái nhìn thấy một chiếc vali.
Cố Vũ Điềm rất thích chơi trò đẩy vali, trông thấy vali liền leo lên đòi Cố Ngôn Sênh đẩy bé, nhưng mà vali không có gài kĩ, Cố Vũ Điềm vừa leo lên, dây kéo liền bung.
Cố Ngôn Sênh nhanh chóng đem con bế lên, nhìn quần áo trong vali rơi ra một đống, kiểu dáng có chút quê mùa, anh nhìn là biết đây là quần áo Thẩm Kham Dư thường xuyên mặc.
Cố Vũ Điềm chớp đôi mắt đen láy nắm lấy ống tay áo của Cố Ngôn Sênh sợ sệt nói: "Cha ơi, ba có tức giận không?"
"Không biết nữa." Cố Ngôn Sênh để con gái lên giường, nhặt từng bộ đồ chậm rãi gấp gọn.
Trong trí nhớ của anh, Thẩm Kham Dư không có quần áo nào vừa vặn, hình như đều là đồ cũ của người khác. Quần áo quá rộng, khi gió thổi toàn thân cậu giống như một cây tre cột một cái túi nhựa.
Anh một bên gấp quần áo, một bên hỏi con gái: "Sao con nghĩ là ba con sẽ tức giận? Ba con thường xuyên giận con sao?"
Cố Vũ Điềm cắn cắn đầu ngón tay, đầu nhỏ lắc lư mơ hồ nói: "Ba không có thương con."
Cố Ngôn Sênh dở khóc dở cười: "Sao có thể? Ba con vất vả khổ sở sinh ra con, sao mà ba không thương con cho được?"
Cố Vũ Điềm nhìn Cố Ngôn Sênh nước miếng chảy ròng ròng, âm thanh sữa nhỏ vội vàng nói: "Ba chỉ thương cha mà thôi."
Cố Ngôn Sênh bất ngờ, anh vươn tay lau nước miếng trên miệng con: "Điềm Điềm con không được nghĩ bậy, ba con thương con nhất, không có người nào khác hết."
Cố Vũ Điềm ôm lấy cổ Cố Ngôn Sênh cười khanh khách bôi nước miếng lên mặt hắn: "Con cũng yêu cha."
Cố Ngôn Sênh ôm Cố Vũ Điềm lên đi đến cửa liếc nhìn căn phòng ngủ lần nữa.
Thật là đơn giản quá, sao có thể gọi đây là phòng ngủ được.
Thẩm Kham Dư đem thiết bị live stream sắp xếp gọn gàng, quần áo cũng đặt chỉnh tề trong hành lý.
Giống như là cậu lúc nào cũng có thể sẽ rời đi.
-----------
**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**
Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^