Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Con đường nhỏ trước cửa tiệm Tinh Chi Mộng lâu năm thiếu tu sửa, có một khuỷnh mất gạch, lộ ra bùn đất bên dưới, gần đây mưa nhiều, người không chú ý giẫm chân vào sẽ dính đầy bùn dưới đế giày.

Cam Khanh thấy ngoại trừ dấu tay bùn đã khô trên thềm đá thì trong khuỷnh bùn đất đó còn có một dấu chân___không phải cả bàn chân mà chỉ có gót chân, giẫm cực kỳ sâu.

Bất luận là độ nông sâu của vết chân hay góc độ bùn đất bắn lên đều không giống người qua đường rỗi hơi nghiến chân xuống đất, ngược lại giống người bị kéo ngã rồi bị lôi đi, lúc giãy giụa dùng chân giẫm mà ra hơn. Ánh mắt Cam Khanh chuyển sang dấu tay bùn trên thềm đá__người bị bắt có lẽ nhận ra giãy giụa là vô dụng nên mới theo bản năng đưa tay túm đồ vật bên cạnh, đầu tiên là cào đất, không cào được mới túm lấy thềm đá, để lại dấu tay.

Nhìn kỹ, dấu tay trên thềm đá hình như còn dính ít máu.

Cam Khanh cúi đầu tìm kiếm một lát, tìm được một cái nút áo ở góc tường, bên trên còn vướng sợi vải, giống như bị bạo lực kéo xuống.

- Chú Mạnh.

Cam Khanh quay đầu gọi Mạnh Thiên Ý đang ở sát vách chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn:

- Tối qua mấy giờ chú đóng cửa ạ?

- Hôm qua hả, hôm qua đóng cửa sớm, mấy ngày nay nhiệt độ giảm, ít khách.

Mạnh Thiên Ý nói:

- Chắc chưa tới 10 giờ.

Cam Khanh lại hỏi:

- Hôm qua có ai đánh nhau ở đây không ạ?

- Không, cả ngày đều rất thái bình. Sao thế?

- Ồ, không có gì.

Cam Khanh vòng qua dấu chân và dấu tay dưới đất, tưởng mình nghĩ nhiều__cũng có thể là một gã ma men nào đó ngã nhào ở đây, cào như chó cả nửa ngày không đứng dậy nổi.

Cô mở cửa, đưa tay muốn lật ngược tấm bảng gỗ “close”, ai ngờ vừa đụng tới là tấm bảng gỗ liền rớt xuống, vỡ thành hai mảnh.

Mạnh Thiên Ý nghe tiếng động thì bước tới, nhặt bảng gỗ vỡ lên nhìn, cau mày:

- Dùng tay chém___đây là ý gì? Phá tiệm? Hay có người kiếm chuyện với con?

Cam Khanh khó hiểu:

- Phá... tiệm trang sức nhỏ? Chú cho là tiệm tạp hóa bên cạnh làm sao?

- Mịa, không đàng hoàng gì cả.

Mạnh Thiên Ý không cười, sa sầm mặt, nhìn chằm chằm cô:

- Gần đây con có ra tay với ai không?

- Sao có thể, trên đường tình cờ gặp cướp mà không có tiền mặt, con đều chủ động chuyển khoản điện thoại cho người ta kìa. Bà Trương ngày nào gặp con cũng niệm Phật hết.

Cam Khanh xòe tay đành chịu, đón lấy cái bảng gỗ vỡ thành hai, âu sầu làm sao gắn dính cái bảng này lại:

- Rốt cuộc vị anh hùng nào say xỉn đánh quyền lung tung thế này? Kiếm chuyện với con___chú nhìn con thế này, kiếm chuyện với con có thể có cảm giác thành công gì không?

Mạnh Thiên Ý nhìn cô, thấy cũng đúng.

Hai người suy nghĩ một lát, không có đầu mối gì, đành mạnh ai nấy về tiệm mình làm việc. Đúng lúc này có vài cảnh sát vội vã đi tới, hễ gặp người là giơ hình lên hỏi, theo sau họ là Dụ Lan Xuyên.

Mạnh Thiên Ý ngẩng đầu:

- Ơ, tiểu Dụ gia, cảnh sát Vu?

Vu Nghiêm gỡ nón xuống, lau mồ hôi trán, thở hổn hển chạy tới:

- Ông chủ Mạnh, ông ở đây thì quá tốt rồi.

- Lại xảy ra chuyện gì?

- Đừng nhắc nữa, vẫn là thằng nhóc xui xẻo lần trước.

Vu Nghiêm vừa nói vừa lấy ảnh Lưu Trọng Tề ra:

- Chính là thằng nhóc này, hôm qua giận dỗi với gia đình, bỏ nhà ra đi, định vị điện thoại di động ở gần đây, ông có gặp nó không?

Mạnh Thiên Ý lại gần, nhìn kỹ, lắc đầu:

- Không, lạ hoắc, đợi tôi hỏi cho__Can!

Cam Khanh đang đeo kính áp tròng vào mắt, không cẩn thận làm rơi lông mi vào, cảm giác có vật lạ khiến nước mắt bị kích thích chảy ra, nghe ông chủ Mạnh gọi, cô rưng rưng ló đầu ra:

- Dạ?

Cô chưa kịp hóa trang thành kiểu khác thường, màu môi cực nhạt, da mặt cực trắng, chút màu máu đều ngưng tụ quanh mắt, vô cùng nổi bật trên màu trắng thuần, khiến người ta nghĩ tới đóa hoa bất ngờ nở rộ giữa nền tuyết trắng.

Không biết tại sao, nhìn tới cô, Dụ Lan Xuyên vô thức dời đi ánh mắt.

- Phiền cô xem cậu bé này.

Cảnh sát Vu vội đưa ảnh tới:

- Có ấn tượng gì không?

Cam Khanh nhìn hồi lâu:

- Đây không phải là cái cậu...

Vu Nghiêm:

- Đúng đúng, chính là cái thằng lần trước gặp bọn lừa đảo ở đây á, cô còn giúp báo cảnh sát nữa, nó tên Lưu Trọng Tề! Cô có gặp nó gần đây không?

Cam Khanh lắc đầu.

Vu Nghiêm thở dài nặng nề.

Ngay lúc anh xoay người muốn tìm người kế tiếp để hỏi thì Cam Khanh chợt ngập ngừng gọi lại:

- Anh mới nói cậu ấy tên gì?

- Lưu Trọng Tề, “Trọng” trong “bá trọng thúc quý” (1), “Tề”...

(1) Bá trọng thúc quý: thứ tự anh em trai trong nhà, tương ứng với cả, hai, ba, tư.

Cam Khanh lấy điện thoại di động ra, lướt tới tài khoản cô mới add “Là Trọng không là Tề”:

- Là hai chữ này sao?

Hẻm sau ao lầy không có camera, chỉ có thể qua đoạn chat trong wechat mà phán đoán thì bạn nhỏ Lưu Trọng Tề khoảng 10 giờ rưỡi tối hôm trước đã tới đây, ngoài cửa tiệm có vài dấu vết chẳng lành và một cái nút áo___người anh trai không biết có tác dụng gì là Dụ Lan Xuyên nhìn hết 5 phút cũng không thể xác định đây có phải nút áo của em trai mình không.

Nếu nói chỉ những thứ này vẫn chưa thể nào kết luận cậu bé có tự nguyện đi hay không, thì một tiếng sau, họ tìm được điện thoại trong thùng rác cho thấy rất có vấn đề.

Điện thoại di động bị dùng vũ lực đập xuống đất, màn hình vỡ nát, thân máy rời rạc.

Cảnh báo thăng cấp, từ thanh thiếu niên giận hờn gia đình bỏ nhà ra đi đã biến thành vụ án bắt cóc.

Thế là không cần mở tiệm, không cần nấu nướng gì nữa, khu vực quanh cửa Tinh Chi Mộng bị quây lại, rất đông cảnh sát bận rộn.

Cam Khanh giao ghi chép cuộc trò chuyện cho cảnh sát, còn bị hỏi, hỏi xong không còn chuyện gì của cô nữa, cô tạm biệt ông chủ Mạnh, chuẩn bị về nhà, lúc đi tới giao lộ nhỏ thì thấy Dụ Lan Xuyên đang gọi điện thoại.

Ấn tượng đầu tiên mà Dụ Lan Xuyên cho cô chính là style phanh ngực lộ bụng hôm đó, mí mắt cụp như đang kéo 258 vạn, như phía sau đang có một loạt máy ảnh chờ chực chụp ảnh làm điệu làm bộ cứng ngắc của anh.

Là một thiếu gia vẻ vang.

Nhưng “thiếu gia” nói chuyện điện thoại lại vừa khách sáo vừa có tu dưỡng, đối lập rõ nét với sự hỗn loạn xung quanh, Cam Khanh nghe anh nói:

-...Xin lỗi, hôm nay trong nhà tôi thực sự có việc, không đi được...

Anh còn chưa nói xong thì đã bị người bên kia điện thoại ngắt lời, Cam Khanh cách xa mấy bước, thấy Dụ Lan Xuyên nóng nảy gỡ mắt kính xuống, ném lên mui xe cảnh sát, xoa nắn sống mũi nhiều lần, vẻ mặt như muốn giết người, nhưng lời nói vẫn lễ độ hòa nhã, giống như miệng thoát ly khỏi thân thể, tự mình hành động:

- Tôi hiểu... phải, hiểu mà, anh thấy thế này được không, chờ tôi về công ty, bảo đảm ngay lập tức...

Đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu sủa, liên tu bất tận.

Dụ Lan Xuyên trầm mặc, ngẩng đầu, mặt không cảm xúc, nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh chói nắng.

Đến khi nghe hết lời của đối phương, anh mới hít sâu một hơi:

-...Vậy được rồi, tôi sẽ liên hệ với người trong bộ phận của tôi để xử lý, anh chờ chút.

Tiếp theo, anh liền bắt đầu gọi điện thoại quản lý từ xa, chỉ huy cấp dưới làm việc, bảo người này đi sửa chữa tài liệu này, bảo người kia thay anh đi họp, Cam Khanh thấy anh dựa vào xe cảnh sát, khép hờ mắt, dặn dò tỉ mỉ với đồng nghiệp những điểm quan trọng trong hội nghị, ngón tay luôn vân vê gọng kính.

Nói xong một tràng thao thao bất tuyệt, Dụ Lan Xuyên miệng khô lưỡi khô, nhớ lại, xác nhận mình không bỏ sót điều gì mới nói với đồng nghiệp:

- Được, cứ vậy, vất vả rồi, anh đi đi.

Đồng nghiệp hỏi theo phép lịch sự:

- Giám đốc Dụ, trong nhà anh sao thế? Không sao chứ?

Dụ Lan Xuyên:

- Tôi...

Em trai tôi mất tích, có khả năng là bị bắt cóc.

“Cụp” một tiếng vang giòn, Dụ Lan Xuyên không khống chế tốt lực tay, bẻ gãy gọng kính.

Anh nuốt câu kia vào:

-...Chuyện không lớn, xử lý xong tôi sẽ về công ty, nhớ giữ liên lạc bất cứ lúc nào.

Không có gì đáng nói cả, đừng nói chỉ lạc một cậu em trai ngốc, dù là mẹ ruột chết thì có thể thế nào đây?

Đồng nghiệp cũng sẽ chỉ nói một câu “nén bi thương” không đau không ngứa, người dẻo miệng thì cùng lắm chỉ thêm một câu khách sáo “có gì cần, anh cứ nói nhé”. Nhưng trong lòng nhất định nhủ thầm__nhà anh ta sao càng bận càng có chuyện thế? Mẹ sếp chết rồi, có phải chúng ta nên thể hiện chút không? Ôi chao, đám cưới đám ma gì toàn vào cuối tháng, mãi không dứt được.

Cả thế giới đều đang xoay tốc độ cao, mỗi người đều mệt mỏi.

Thiên tai nhân họa và sinh lão bệnh tử của người khác đều là vị khách không mời thêm phiền phức cho mình.

Dụ Lan Xuyên để điện thoại xuống, phát hiện Cam Khanh ở ngoài mấy bước, liền gật đầu với cô:

- Phiền phức rồi.

Cam Khanh không hiểu sao nhất thời kích động, bật thốt:

- Anh có thể tìm ông Dương giúp đỡ.

Dụ Lan Xuyên kinh ngạc nhìn cô.

Được cô nhắc nhở, anh mới nhớ. Nghe nói trước giải phóng, ông Dương gậy không rời tay chính là bang chủ Cái Bang, sau đó xã hội thay đổi, không còn thịnh hành bang phái nữa, mọi người đều nên tìm việc làm thì tìm việc làm, nên thoái ẩn thì thoái ẩn. Mấy ông già trong Cái Bang bây giờ chỉ để lại vài mảnh vá trên quần áo xem như duy trì truyền thống, chứ hàng ngày đều sống cuộc sống như bình thường, thỉnh thoảng triển khai hoạt động giáo dục tuyên truyền “văn hóa ăn mày, chống lại việc ăn xin vào giờ cao điểm sáng tối ở tàu điện ngầm” hoặc đứng ra dàn xếp khi bọn ăn mày phân chia địa bàn xảy ra xung đột.

Nhưng có mạng lưới liên lạc không đâu không lọt này, tin tức của họ luôn rất nhạy.

Vấn đề là, làm sao cô biết?

Cam Khanh vừa thốt xong liền hối hận suýt cắn lưỡi, nhanh chóng cười rồi dưới chân như bôi dầu, chuồn mất.

Vào trong hẻm nhỏ hỗn tạp của ao lầy, bước chân Cam Khanh chợt dừng lại, nhớ tới gã đầu trọc ngày hôm đó theo dõi cô ở đây__không thể trách cô không nhớ ra ngay, thực sự là việc này xảy ra đã gần một tháng, lúc đó cô đang bận rộn lo kiếm sống, trong đầu toàn là chuyện thuê nhà nên không để bụng mấy chuyện vặt vãnh này.

Cô lấy trong túi ra hai nửa tấm thẻ gỗ, nghĩ: không phải thật sự nhắm vào mình đấy chứ?

Gã đầu trọc được cô nhắc tới đang ôm đầu khó chịu sau cơn say, ngồi xổm ở góc tường như mục nấm to.

Gã đồng bọn mặt sẹo đang đi vòng vòng bên cạnh như lừa kéo cối xay, đi một vòng lại thở dài một hơi. Lúc này, gã thọt bước thấp bước cao chạy vào, chưa hết cơn thở dốc, thấy Lưu Trọng Tề bị trói gô nơi góc tường thì suýt trẹo luôn chân còn lại.

Gã thọt giận sôi lên, sải bước đến trước mặt gã đầu trọc, giơ lòng bàn tay tát mạnh xuống đầu:

- Mày điên rồi hả? Hôm qua mày nổi khùng à? Có phải đi đái đái luôn não ra không hả?

Gã trọc chạy trối chết:

- Nhị sư huynh, ôi, sư huynh đừng đánh, em sai rồi...

- Sư nương lớn tuổi vậy rồi, cả ngày ở bệnh viện hầu hạ đại sư huynh, mệt đến mức không thẳng lưng được, mịa nó mày vô dụng thì thôi đi, còn ra ngoài uống rượu gây sự, tao đánh chết đồ sao chổi nhà mày!

Sau khi đám người họ bị thanh lý phòng thuê thì tới nghỉ chân ở một thôn thành phố (2).

(2) Thôn thành phố: vùng nông thôn đang trong tiến trình đô thị hóa.

Thôn thành phố này từ lâu đã được bảo là di dời, nhưng có vài hộ không chịu đi, đòi tăng giá, mãi chưa bàn xong chuyện bồi thường, cứ sống dở chết dở ở đấy. Những chủ hộ khác cầm tiền bồi thường đã dọn đi gần hết, thấy nơi này trong thời gian ngắn không phá dỡ được thì lén lút thu tiền, đem nhà cho người vùng ngoài thuê.

Gã đầu trọc có tật nghiện rượu, lần đó về chặn Cam Khanh chính là do uống rượu, dạo trước bị sư huynh và sư nương trông coi nên xem như thu bớt lại. Tối hôm qua, hai người đó đều không có mặt, nhất thời lòng gã ngứa ngáy, không khống chế được bản thân, ra ngoài uống say mèm, càng nghĩ càng thấy uất ức vụ ở hẻm sau ao lầy lần trước.

Rượu vào tăng can đảm, gã đầu trọc quăng lời của bà cụ ra sau ót, say bí tỉ đi phá tiệm, kết quả là bắt hụt____tiệm người ta đã đóng cửa rồi.

Gã đầu trọc ấm ức gào lên, bổ tấm bảng gỗ “close” treo trên tiệm ra làm hai, lúc đang định đập cửa kính thì nghe bên cạnh có người nói:

- Ông muốn làm gì, tôi báo cảnh sát đấy!

Bạn Lưu Trọng Tề đầy chính nghĩa hiển nhiên chưa tiếp thu được bài học lần trước, chưa biết “chớ nên lo chuyện bao đồng, dè chừng thận trọng làm người mới yên”, thế là cậu thành cái bánh trút giận, bị trói gô lại, bịt miệng vứt vào góc tường, nỗ lực dùng ánh mắt đâm chết mấy gã rác rưởi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui