Công việc ở Tây Ban Nha của Cố Trù tốn nhiều thời gian hơn dự tính.
Vốn dĩ công ty đã đặt vé máy bay cho y, kết quả là trước khi trở về ba ngày thì bên trên lại thay đổi một vài quyết định về dự án, với tư cách là người điều phối nên y buộc phải ở lại tham gia hội nghị.
Sau khi nhận được thông báo, Cố Trù không thể không bảo thư ký thay đổi chuyến bay rồi gọi điện báo cho Phó Chấp Viễn.
Cố Trù ở Tây Ban Nha ba tháng gần như chẳng có cuối tuần nào ra hồn, tuy rằng dự án được chính quyền Barcelona nâng đỡ nhưng vẫn cực kỳ bận rộn, y luôn phải chuẩn bị tinh thần tăng ca cả ngày lẫn đêm.
"Vậy em tranh thủ ngủ đi, hiếm mới có hôm được nghỉ." Cố Trù gọi video cho Phó Chấp Viễn, hôm nay là buổi chiều thứ tư, sau khi được bên trên phê duyệt thì y được về nhà.
Cho dù độ phân giải của camera trước không cao nhưng Phó Chấp Viễn vẫn nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mắt Cố Trù.
"Không sao, em không buồn ngủ." Cố Trù ngồi trên sàn dựa lưng vào sofa, phòng ở ở chung cư của công ty không lớn lắm, dưới sàn có lót một tấm thảm lông ngắn.
Hôm nay ở Barcelona thời tiết rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ từ cửa sổ, Cố Trù để điện thoại dựa vào một hộp bánh quy trên bàn trà, vậy thì y có thể rảnh tay để ăn khoai tây chiên.
"Em ăn gì thế?" Phó Chấp Viễn hỏi, anh vừa về tới nhà không bao lâu, mới gọi cơm hộp, nhìn mặt anh có vẻ hơi mệt mỏi.
"Khoai lát, mấy hôm trước em đi ngang siêu thị nên vào mua." Cố Trù quơ quơ túi khoai trước camera, trên vỏ là mấy chữ Tây Ban Nha mà Phó Chấp Viễn không hiểu được, Cố Trù lại nhón một miếng bỏ vào miệng rồi vươn tay lấy khăn giấy.
Trong video trông y rất thoải mái vô tư, một ít vụn khoai tây còn dính bên môi y.
"Cố Trù." Phó Chấp Viễn nhìn một lát rồi gọi y, đúng lúc Cố Trù vừa uống xong một ngụm coca.
"Ơi?"
"Chỗ này của em," Phó Chấp Viễn chỉ lên khóe miệng mình, "có vụn khoai tây này."
Cố Trù hơi giật mình, nhanh chóng lấy khăn giấy lau rồi cười cười vào màn hình.
Hành động của Cố Trù không mang ý nghĩa sâu xa, y cười cũng chỉ là phản xạ nhưng không hiểu sao Phó Chấp Viễn lại thấy tim mình rung động.
Những cảnh tượng hàng ngày thế này chẳng lãng mạn chút nào, không có bữa tối dưới ánh nến, không có những lời thề nguyện son sắt, là cảnh tượng có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong một buổi tối chạng vạng bình thường.
Nhưng cũng chính vì thế mà nó khiến một người chẳng thích thú với những sự thay đổi như Phó Chấp Viễn cảm thấy rất ấm áp.
Bên kia màn hình Cố Trù vẫn đang ăn khoai lát, trông có vẻ rất ngon miệng, có một miếng vô tình rơi xuống mặt thảm, Cố Trù than vãn kêu một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.
Phó Chấp Viễn bật cười.
"Cười gì mà cười? Món này ăn rất ngon đấy." Cố Trù nói, "Hồi trước lúc còn học ở Rome em đã mua rất nhiều gói này về nhà."
"Ồ, em ở bên đó mấy năm thế?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em học năm nhất đại học ở trong nước rồi sang đây luôn, còn có cả nghiên cứu sinh và thực tập nữa, tổng cộng cũng phải bảy năm."
"Lâu vậy ư..." Phó Chấp Viễn cảm thán.
Cơm hộp của anh còn chưa giao tới, Phó Chấp Viễn đói bụng, để điện thoại dựa vào một cái hộp trên bàn ăn rồi cong lưng ngồi tựa vào bàn.
"Anh mệt à?" Cố Trù hỏi, Phó Chấp Viễn trong màn hình hình như rất mệt mỏi.
"Ừ, cũng hơi." Phó Chấp Viễn gật gật đầu rồi ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một ít nước mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn trần.
"Em đặt vé về ngày nào?"
Cố Trù ăn hết gói khoai, lau tay với miệng rồi nói: "Thứ hai tuần sau, vốn là thứ sáu này về đó nhưng thứ hai lại có buổi họp thêm."
Lúc biết phải hoãn lại ngày về thì Cố Trù đã nói với Phó Chấp Viễn.
"Thứ hai em phải họp mà sao đã về ngay hôm ấy rồi?" Phó Chấp Viễn hỏi.
Tuy rằng là câu hỏi nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Quả nhiên Cố Trù lại dán sát màn hình cười đến sáng lạn, trong đôi mắt là sự vui mừng khôn xiết.
"Nhớ anh, muốn gặp anh càng sớm càng tốt."
Ba tháng qua Cố Trù thường xuyên nói câu này qua điện thoại, mỗi lần Phó Chấp Viễn đều giả bộ cường điệu muốn ọe, bảo y đừng nói mấy lời sến súa nữa.
Thế nhưng lúc này anh lại không làm thế, anh chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: "Anh cũng thế, rất nhớ em."
Cố Trù khựng lại dường như không ngờ được anh sẽ nói như vậy, ai đó bình thường hay lớn gan bộc trực lúc này lại ngại ngùng dời mắt đi nơi khác, nhìn quanh một lát rồi mới quay lại màn hình.
Còn may là khung hình camera trước của điện thoại hơi nhỏ, Phó Chấp Viễn không nhìn thấy hai bên tai Cố Trù đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.
Cố Trù đang định lên tiếng thì Phó Chấp Viễn lại tắt camera đi.
Cuộc gọi nhanh chóng bị cắt, một phút sau Phó Chấp Viễn mới nhắn tin wechat.
– Người giao cơm hộp gọi tới.
– Vậy anh ăn cơm trước đi.
Cố Trù nhắn lại, y đứng lên định bụng đi lấy máy hút bụi dọn dẹp tấm thảm vừa bị vương vãi khoai lát.
– Gọi video tiếp nhé?
Phó Chấp Viễn lại gửi tin nhắn tới.
Lát sau Cố Trù mới quay lại, y lập tức gọi video qua.
Phó Chấp Viễn tiếp tục dựng điện thoại dựa vào cái hộp ban nãy, mở túi giấy lấy cơm hộp ra.
Cố Trù trong màn hình đang đứng hơi xa, y dựng điện thoại ở một chỗ, người thì lại đang loay hoay ở một phía khác.
"Em đang làm gì thế?"
Phó Chấp Viễn vừa dứt lời thì ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là anh vừa nghe thấy tiếng mình vang lên lại từ phía Cố Trù.
"Sao lại thế vậy?" Anh hỏi tiếp.
Bên kia rốt cuộc Cố Trù cũng quay người lại, trong tay y cầm một cái máy hút bụi chân đứng tiến đến gần màn hình điện thoại.
"Em vừa đi lấy máy hút bụi với cả kết nối điện thoại với tai nghe bluetooth nữa, thế này thì nghe anh rõ hơn." Nói rồi y nhìn anh hỏi, "Anh đang ăn gì thế?"
"Món Tây Ban Nha đấy." Phó Chấp Viễn cầm điện thoại quay vào hộp cơm anh vừa mới mở ra.
Cố Trù giả vờ ọe ra, động tác rất cường điệu, cười lớn nói: "Sao đây trời? Muốn trải nghiệm hoạn nạn với chồng hả?"
"Còn lâu, cửa hàng mới mở nên anh mới ăn thử." Phó Chấp Viễn trừng mắt lườm y.
"Rồi rồi, anh ăn đi, em đi dọn phòng."
"Được."
Hình như máy hút bụi đã cũ, tạp âm rất lớn, sau khi Cố Trù mở lên thì Phó Chấp Viễn hơi nhíu mày.
Vốn là anh định nói chuyện trong lúc Cố Trù dọn sạch thảm vì y bảo vẫn có thể nghe tiếng anh được, thế nhưng xem ra lời anh nói cũng sẽ bị tiếng ồn này át hết mất thôi.
Vậy nên Phó Chấp Viễn quyết định cứ tập trung ăn xong đã.
Cuộc gọi video này chẳng có tí "dinh dưỡng" nào, hình như thảm của Cố Trù đã lâu không được dọn, y nghiêm túc cúi người kéo máy hút bụi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Còn Phó Chấp Viễn thì vừa ăn vừa cầm iPad tranh thủ đọc một email công việc vừa mới gửi đến.
Sau khi anh trả lời email đồng nghiệp xong thì mới ngẩng đầu nhìn Cố Trù vẫn đang chăm chỉ hút bụi sàn nhà, y đã đi ra tới cạnh cửa phòng ngủ.
Phó Chấp Viễn cười cười gọi lớn: "Cố Trù!"
Tiếng ồn từ máy hút bụi dừng lại rất nhanh, Cố Trù chạy đến ừ một tiếng, hỏi anh có chuyện gì thế.
Trông Phó Chấp Viễn cực kỳ vui vẻ, anh nói: "Em làm vệ sinh tốt phết đó, sau này việc nhà cứ giao hết cho em nhá!"
"Nhà anh hay là nhà em?" Cố Trù đột nhiên hỏi.
Phó Chấp Viễn sửng sốt một lát, email anh vừa nhận được là một tin rất tốt, báo cáo lần trước đã được cấp trên phê duyệt cho nên anh mới vô cùng phấn khích mà thốt ra câu nói kia.
Thật ra khi nói anh cũng không nghĩ sâu xa lắm, bây giờ Cố Trù hỏi lại như vậy thì anh mới nhận ra mình vừa vượt qua ranh giới.
"Không có gì..." Phó Chấp Viễn lí nhí một câu rồi xúc lên miếng cơm, tự lấp kín miệng mình.
Cố Trù nhìn anh một lát, không hỏi tiếp chủ đề đó nữa mà lại hỏi anh ăn có ngon không rồi tiếp tục đi dọn nhà.
Hôm nay hai người gọi video tận ba giờ đồng hồ, cứ mãi không nỡ ngắt máy.
Cuối cùng là do điện thoại của Phó Chấp Viễn nháy báo hết pin nên mới kết thúc.
Đêm xuống đi ngủ, Phó Chấp Viễn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu lại bắt đầu nhớ về câu nói mà anh đã buột miệng thốt ra trong lúc gọi video khi nãy.
Đúng là có hơi "vượt rào."
Cho dù tình cảm giữa anh và Cố Trù ngọt ngào đến đâu thì hai người cũng chỉ mới xác định quan hệ có ba tháng, còn nếu chỉ tính số ngày hai người gặp mặt ở chung thì mới chỉ có mấy chục ngày.
Phó Chấp Viễn là kiểu dễ thả lỏng cảnh giác khi được bao bọc trong cảm giác an toàn, điểm này anh biết rõ nhưng lại không sửa được.
Giống như hồi anh và Lâm Khiếu Chi kỷ niệm một năm ngày bên nhau, chỉ vì gã mua tặng anh một chiếc nhẫn bạc trơn mà anh đã bắt đầu xây dựng mộng tưởng về 'tương lai'.
Người ta nói ngã một lần thì phải biết khôn hơn.
Phó Chấp Viễn cho rằng bản thân hẳn là ngã không đủ đau nên suy nghĩ trong đầu vẫn chưa tiến triển được.
Câu hỏi kia của Cố Trù mới được xem là phản ứng bình thường.
Nhớ lại vừa rồi sau khi tắm xong, Phó Chấp Viễn ngồi xem tivi một lát thì Cố Trù nhắn tin wechat tới.
Cố Trù hỏi anh có muốn y mua quà gì về không.
Phó Chấp Viễn bảo y cho vài ví dụ.
Cố Trù trả lời: Cái gì cũng được, anh thích gì thì nói với em.
Phó Chấp Viễn nhìn thoáng qua màn hình tivi đang phát quảng cáo, anh cầm điện thoại lên nhắn lại: Anh muốn khoai lát mà em ăn hôm nay.
Cố Trù gửi về một icon.
Lúc đi ngủ Phó Chấp Viễn nằm mơ.
Giấc mơ này không tốt đẹp mà rất lộn xộn, anh mơ mình ngồi trên một bãi cỏ rộng lớn, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, anh chưa từng thấy một bãi cỏ nào rộng như vậy, từng ngọn xanh mượt, sắc xanh chói mắt đến mức không thể nhìn rõ gì khác.
Bỗng nhiên bên trái anh rất ồn ào, anh xoay đầu sang thì nhìn thấy có người đang tổ chức hôn lễ trên bãi cỏ, anh không nhìn rõ gương mặt cô dâu chú rể mà chỉ nghe thấy âm thanh cười nói ồn ào.
Đôi uyên ương được mọi người bao quanh, Phó Chấp Viễn cố gắng dựng người dậy để nhìn thử nhưng lại không thể động đậy.
Sau đó anh tỉnh giấc.
Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của anh và tiếng điều hòa thổi gió mang đến cảm giác cô đơn bao trùm cả gian phòng.
_____________
Ngày Cố Trù về nước, Phó Chấp Viễn ghi chú thời gian và số chuyến bay trên lịch để lúc nào cũng có thể gửi đến nhắc nhở y, lúc đến sân bay Cố Trù còn cười trêu anh là người cuồng kiểm soát.
Phó Chấp Viễn nhanh miệng giải thích: "Tại tối nay anh phải tăng ca, anh cũng sợ mình sẽ quên mất."
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở của sân bay cùng rất nhiều âm thanh ồn ào huyên náo, chắc là Cố Trù đang đến chỗ gửi hành lý.
"Đừng lo lắng, cứ tận tình kiểm soát em đi!" Y bắt chước giọng của nhân vật trong anime cường điệu cười nói, sau đó lại dùng tiếng Tây Ban Nha để làm thủ tục với nhân viên sân bay.
Có thể dễ dàng nhận thấy tâm trạng Cố Trù rất tốt.
Sau khi cúp máy Phó Chấp Viễn lại bận rộn với công việc, lát sau mới nhìn sang điện thoại đang cắm sạc để ở góc bàn thì thấy Cố Trù gửi đến mấy tin nhắn wechat.
– Lên máy bay rồi, ngồi cạnh em là một người nước ngoài rất béo.
– Ngoan ngoãn chờ em đấy.
Tin nhắn cuối cùng là:
– Về nhà sẽ trói anh lại làm, muốn làm anh đến khóc luôn.
Phó Chấp Viễn cúi đầu, khuôn mặt nóng lên, nhắn lại một câu 'Đi đường cẩn thận'.
Trên đường về nhà Phó Chấp Viễn nghe thấy âm báo 'ting ting ting' – là lời nhắc trên lịch rằng chuyến bay của Cố Trù đã hạ cánh.
Không lâu sau anh nhận được cuộc gọi từ Cố Trù, y hẳn là còn chưa xuống máy bay, giọng nói hơi khàn khàn.
"Em về rồi, đang đợi xuống máy bay."
"Anh cũng vừa mới tan làm, đang ngồi taxi về nhà." Phó Chấp Viễn nghe giọng Cố Trù thì giật mình, rốt cuộc thì người này cũng trở về đây rồi, "Em mệt lắm hả?"
"Không sao, lúc nãy trước khi ngủ có uống chút rượu thôi." Cố Trù ngáp một cái.
Đầu bên kia bắt đầu ồn ào, có vẻ là đang xếp hàng để xuống máy bay, Cố Trù cũng yên lặng một lát.
"Tí nữa em lấy hành lý xong thì sẽ gọi xe." Cố Trù than vãn, "Cuối cùng cũng xuống mặt đất rồi, lưng đau eo đau."
"Ừm, vậy thì em phải về nhà nghỉ ngơi cho tốt đấy." Phó Chấp Viễn nói.
"Được, anh mát xa cho em."
Phó Chấp Viễn khó hiểu, không phải là Cố Trù về nhà sao?
"Làm sao mà mát xa cho em được, mát xa bằng ý nghĩ à?" Phó Chấp Viễn cười cười.
"Giờ em đi gặp anh." Cố Trù nói.
Phó Chấp Viễn xoắn ngón tay, anh cảm thấy hơi bồn chồn, cảm giác vui vẻ phấn khích này tới quá mạnh mẽ.
"Em đến nhà anh luôn hở..." Anh nhỏ giọng lặp lại.
"Ừ, đến gặp anh." Cố Trù trả lời, "Nhớ anh."
Y lại hỏi: "Có nhớ em không?"
Có lẽ là trong xe rất nhỏ nên không có đủ không khí, cộng với câu hỏi của Cố Trù lại quá thẳng thắn, Phó Chấp Viễn hơi cựa người, cảm thấy toàn thân nóng lên rồi còn hơi mất bình tĩnh.
"Ừm." Xem như anh đầu hàng.
Cố Trù ở bên kia cười cười, lại bảo Phó Chấp Viễn phải ngoan ngoãn chờ mình thêm lần nữa.
Xe vẫn đang lăn bánh, sau khi cúp máy Phó Chấp Viễn liền giục tài xế đi nhanh hơn một chút, anh muốn về nhà sớm để dọn qua phòng rồi nấu ít đồ ăn cho Cố Trù.
Anh nhớ đến món mì lần trước đã hỏi thực tập sinh, ngày hôm trước vừa được giao tới rồi, vừa khéo có thể nấu cho Cố Trù ăn, chắc chắn là y sẽ rất thích.
Phó Chấp Viễn vừa về đến nhà đã ném di động xuống sofa rồi nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, mấy hôm nay anh khá bận nên đồ đạc trong nhà hơi loạn, đầu tiên là gom đống quần áo đi giặt rồi lại quét tước phòng ốc.
Lúc nãy Cố Trù nhắn cho anh là y đã lên xe, tầm 50 phút nữa là về tới.
Anh tranh thủ nhìn thoáng qua wechat, Cố Trù nói đã ra khỏi đường cao tốc, trên đường đèn đỏ cũng không nhiều, 10 phút nữa là đến.
Phó Chấp Viễn nhắn lại 'Ok' rồi đi vào phòng bếp.
Anh mở bếp, lấy mì ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra rồi bỏ vào nồi nước, sau đó lại nhanh tay làm thêm một ít rau dưa và ướp thịt bò – đây là đồ mẹ anh gửi tới.
Qua bảy tám phút thì Phó Chấp Viễn nghe thấy tiếng bấm chuông.
Đi đến cửa, anh hít sâu một hơi, chỉnh lại đầu tóc rồi mới mở cửa ra.
"Vợ ơi nhớ anh quá."
Phó Chấp Viễn chưa kịp phản ứng thì đã được Cố Trù ôm chặt trong ngực, vali của y còn vứt ngoài cửa, nghe giọng y có vẻ rất mệt, trên người vẫn còn vương chút mùi của khoang máy bay.
"Chú ý từ ngữ."
"Được.
Chồng ơi em rất nhớ anh." Cố Trù thấp giọng cười rồi hôn hôn gương mặt Phó Chấp Viễn, vòng tay vẫn đang ôm chặt lấy anh.
Nồi nước trong bếp vang tiếng sôi, các bọt khí nhỏ dần dần lớn hơn, hơi nóng bắt đầu chậm rãi chiếm cứ không gian nho nhỏ này.
Phó Chấp Viễn vùi trong lòng Cố Trù chợt nhận ra rằng, hóa ra bản thân anh nhớ thương người này hơn rất nhiều so với anh từng nghĩ.
Chỉ là một cái ôm cũng khiến anh muốn khóc.
----------------------