Không Ổn Chút Nào


Hôm nay Phó Chấp Viễn không tỉnh táo lắm nên anh vẫn mang bộ dạng uể oải bơ phờ đi đón người mẹ mà anh đã không gặp vài tháng.
Ba qua đời khi anh còn nhỏ nên anh chỉ sống cùng mẹ, mẹ anh là giảng viên đại học, tính tình mạnh mẽ nghiêm khắc, ở nhà cũng giống lúc đi dạy nên dễ dàng gánh vác gia đình này.

Điều này khiến Phó Chấp Viễn cảm thấy cuộc sống của mình rất gò bó mặc dù điều kiện gia đình nhà anh không hề tệ.
Ba năm trước mối quan hệ mẹ con của hai người gần như tan vỡ – bởi vì Phó Chấp Viễn come out.
Phản ứng đầu tiên của mẹ là nghĩ anh nói đùa, chỉ đến khi nhìn thấy ánh mắt khó xử nhưng kiên định trên gương mặt giống hệt mình của Phó Chấp Viễn thì lòng bà mới như rơi xuống đáy vực.
Thậm chí còn chẳng có thứ gì giúp giảm xóc.
Mẹ đuổi anh cút đi, mắng anh làm người không ra gì, nói rất nhiều điều mà vốn dĩ một người đã đọc sách cả đời không nên nói, Phó Chấp Viễn cũng rời đi thật và chuyển công tác đến thành phố C.
Anh luôn nghĩ rằng lừa dối sẽ chỉ khiến bản thân ngày ngày lo lắng sợ hãi, anh cũng mong rằng một ngày nào đó có thể thoải mái giới thiệu người mình yêu với mẹ, nói với bà rằng mẹ đừng lo lắng.
Mối quan hệ mẹ con nguội lạnh gần một năm, sau đó mẹ anh bị bệnh cổ tử cung cần phải phẫu thuật, Phó Chấp Viễn xin nghỉ về nhà chăm sóc bà hơn một tháng thì mọi chuyện mới đỡ hơn.
Bà nằm trên giường bệnh nhìn Phó Chấp Viễn bận rộn ngược xuôi không than một lời, rốt cuộc tình thân vẫn chiến thắng mặt mũi, vào ngày xuất viện bà ngồi ở ghế phụ nói với con trai đang lái xe: "Phải tìm người nào đối xử thật tốt với con."
Sau đó bà quay đầu đi không nói gì nữa.
Mẹ anh cũng có bạn bè ở thành phố C, các bạn học cũ của bà năm xưa cũng sống ở đây, nói rằng đây là một thành phố rất đáng sống.

Bà ngồi trên xe nói với Phó Chấp Viễn về lịch trình mấy ngày này của mình, vậy mà lại chỉ có mỗi hai ngày còn trống lịch.
"Con trai, con có nhớ đợt giao lưu ở Siberia mà mẹ đăng ký giúp con không?"
"Vâng con nhớ."
"Giáo sư Trần cũng vừa chuyển đến thành phố C đấy, ngày trước cô ấy chính là chủ tọa của buổi giao lưu kia, ngày mai mẹ có hẹn cô ăn cơm, con có muốn đi cùng không?"
Phó Chấp Viễn đưa cho bà ly trà rồi ngồi xuống sofa, trên tivi đang chiếu một bộ phim cũ về kháng chiến chống Mỹ và viện trợ Triều Tiên, mẹ anh rất thích xem thể loại này.
"Chắc không được rồi, ngày mai con phải đến công ty để sửa một vài số liệu trong báo cáo." Phó Chấp Viễn nói.
"Được rồi.

Nhân tiện mẹ thấy cô ấy nói trong nhóm wechat là định tổ chức một bữa ăn kỉ niệm giữa những thành viên đã tham gia buổi giao lưu kia đấy, vài người làm việc ở nước ngoài cũng về nước rồi.

Nếu tụ tập thật thì con cũng đi đi."
Phó Chấp Viễn sững sờ một chút nhưng không trả lời, cũng may là mẹ anh mải xem phim nên không tiếp tục nói về việc này nữa.
Thành thật thì anh chẳng muốn nhớ lại buổi giao lưu đó một chút nào chứ đừng nói đến việc đi gặp mặt ăn uống.
Không phải vì đám người đó có lỗi gì với anh, càng không phải vì anh ngại người lạ, mà là vì có một sự việc luôn khiến anh khó chịu mỗi khi nhớ lại – vào đêm trước ngày về nước, anh uống say đến mức không còn biết gì, lại còn đi khách sạn với người ta.
Về khách sạn thì cũng không có gì, vấn đề là sáng hôm sau anh tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân khó chịu, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng lại như thể nhớ được chút gì đó.
Cho đến khi anh khó khăn ngồi dậy, nhìn thấy bao cao su trong thùng rác cùng với một chút chất lỏng đã khô lại còn vương ở bụng dưới, còn có tuýp bôi trơn của khách sạn đã được ai đó mở ra.
Sự bàng hoàng khi ấy vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của anh.
Anh mơ mơ màng màng làm tình với người ta, lại còn chẳng biết người đó là ai.

Trong phòng lúc ấy chỉ còn lại mình anh, dấu vết của người đàn ông khác một chút cũng không còn nhưng dấu vết trên người anh lại nhiều không đếm xuể, ở trước gương lớn trong toilet mà nhìn đến ghê người, từ xương quai xanh đến trước ngực, ngay cả eo sườn đều có vết hôn cắn.
Cơ bắp giữa hai chân đau đến khó chịu, thậm chí anh muốn đứng thẳng cũng khó khăn.
Trong đầu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra nhưng cuối cùng Phó Chấp Viễn đành từ bỏ, những người trong buổi giao lưu mà anh có thể nhớ nhìn qua đều "thẳng" quá mức.
Không dám nghĩ lại, cũng không muốn nghĩ lại.
Buổi chiều phải lên máy bay về nước nên anh không có thừa thời gian để rối rắm, anh vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Trải nghiệm kì dị này sau đó đã bị chôn ở góc sâu nhất của kí ức, dần dần trở nên mờ nhạt sau bốn năm không ngừng có những điều thay đổi.
Khoảng bốn giờ chiều, Phó Chấp Viễn nhận được tin nhắn wechat từ Cố Trù.
— Giáo sư Trần nói với tôi là sẽ có tiệc gặp mặt, anh có đi không?
Trong tin nhắn còn đính kèm một bức hình, là ảnh chụp thiệp mời được gửi đến email của tất cả thành viên, Phó Chấp Viễn không còn nhớ mật khẩu của email đã dùng khi ấy nữa, cũng ngại tìm lại, vậy nên anh không nhận được thiệp mời này.
— Không đi, gần đây tôi hơi bận.

Phó Chấp Viễn đứng ngoài ban công suy nghĩ một lúc rồi trả lời tin nhắn.
Bên kia không nhắn lại, mẹ gọi anh cùng xuống vườn hoa đi dạo, Phó Chấp Viễn cất điện thoại đi rồi quay trở vào phòng.
Sự thật chứng minh, gần đây Phó Chấp Viễn thực sự là "mọi việc không suôn sẻ".
Báo cáo nghiên cứu ở công ty liên tục có sai sót, anh phải kiểm tra lại rất nhiều lần mới phát hiện được vấn đề, ba ngày nay hôm nào anh cũng phải làm đến một giờ đêm mới được tắt máy tính.
Mẹ anh lớn tuổi rồi vậy mà vẫn thích chơi bời lắm, cuối tuần còn gọi mấy người bạn thân đến nhà ăn cơm, trong đó có cả chủ tọa của buổi giao lưu năm đó – giáo sư Trần.
Một bàn lớn đồ ăn đều là mẹ anh nấu, Phó Chấp Viễn làm trợ thủ rửa rau, cô Trần đi vào vỗ vỗ vai anh.
"Tiểu Viễn lớn quá rồi nhỉ, đã có bạn gái chưa con?"
Một câu nói khiến hai người sửng sốt.
Mẹ Phó phản ứng nhanh, bà xoay người đưa một đĩa cherry đã rửa sạch cho cô Trần, cười nói: "Ôi trời, đàn ông con trai không vội mà, phải chuyên tâm vào sự nghiệp trước."
"Cũng đúng, mà giờ Tiểu Viễn đang làm ở công ty năng lượng đúng không?" Cô Trần như nhớ tới điều gì, không nói tiếp chủ đề kia nữa.
"Vâng ạ, là một công ty cấp vốn nước ngoài." Nội dung "giới thiệu đối tượng" mà Phó Chấp Viễn lo sợ không có tiếp tục, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Khéo thật đó, cuối tuần này cô định tổ chức một buổi gặp mặt trong nước, những người ngày trước tham gia đợt giao lưu kia đều được mời đến đấy, chắc sẽ đông vui lắm, cháu cũng tới nhé!" Cô Trần nói tiếp, "Quen biết thêm nhiều tiền bối trong ngành tốt lắm cháu ạ."
Không thể từ chối sự nhiệt tình này, Phó Chấp Viễn nghĩ một chút rồi vẫn gật đầu, đồng ý mình sẽ đến.
Đến tối Phó Chấp Viễn nằm trên giường không ngủ được.
Anh lăn qua lộn lại, có rất nhiều thứ hiện lên trong đầu, có Lâm Khiếu Chi, có bản thân, có mẹ, còn có lần "gặp gỡ" không thể giải thích từ bốn năm trước.
Đột nhiên anh nhớ đến Cố Trù, hôm trước anh nói sẽ không đến buổi gặp mà ngày mai lại tới, nếu thấy nhau thì chắc sẽ rất xấu hổ.

Phó Chấp Viễn không thích mấy điều ngượng ngùng này, anh vươn tay cầm lấy di động ở mép giường, đăng nhập wechat tìm đến khung thoại của Cố Trù.
— Ngày mai tôi sẽ đến bữa tiệc.
Vừa định cất điện thoại đi thì có cuộc gọi đến, là Lâm Khiếu Chi.
Sau khi hai người chia tay thì đã lâu rồi không còn liên lạc, Phó Chấp Viễn nhìn màn hình đang nháy sáng, trên giao diện hiển thị cuộc gọi của Lâm Khiếu Chi vẫn là tấm hình hai người nắm tay nhau, tên gã vẫn được lưu trong mục số liên lạc đặc biệt.
Anh vẫn chưa sửa, anh đã quên sửa.
Nhìn điện thoại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh vẫn ngồi dậy, nghiến răng ấn nút nhận cuộc gọi.
"Tiểu Viễn?" Giọng nói đã lâu không gặp của Lâm Khiếu Chi nhanh chóng truyền qua loa.
"Chuyện gì?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Không có việc gì." Đầu bên kia của Lâm Khiếu Chi rất yên tĩnh, chắc là gã ở nhà một mình, khi tránh đi cha mẹ, tránh đi công việc và các mối quan hệ xã giao thì gã mới có thể nhớ tới bí mật không được để ai biết là anh, "Nhớ em."
Phó Chấp Viễn đứng bên cửa sổ, đêm nay sao trời rất sáng, thật không thích hợp để nghe cuộc điện thoại cay đắng từ người cũ như thế này.
"Còn gì nữa không?" Phó Chấp Viễn hỏi, giọng anh nhẹ hơn nhiều, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
"Tiểu Viễn, em tha thứ cho anh được không?" Lâm Khiếu Chi lại hỏi, hình như gã say rồi, nói chuyện rất chậm khác hẳn với cách nói ngày thường của gã, mang theo chút ít đáng thương.
Đầu óc tỉnh táo của Phó Chấp Viễn lại mơ hồ, anh không hiểu chữ "tha thứ" trong lời của Lâm Khiếu Chi có nghĩa là gì.
"Anh có ý gì?" Anh hỏi thẳng.
"Anh muốn gặp em, anh đến tìm em được không?"
Lâm Khiếu Chi ở đầu kia điện thoại đáng thương vô cùng, gã giỏi nhất là nắm thóp Phó Chấp Viễn, đánh rắn đánh bảy tấc, mỗi một chữ đều nhắm vào sự mềm lòng của anh.
Phó Chấp Viễn không nói gì, anh nhìn về nơi xa xăm ngoài cửa sổ, thấy được ánh đèn mờ nhạt của dòng xe vẫn đang đi xuống cầu vượt như thác chảy.
Anh cảm thấy bản thân như một người ngốc nghếch đang ngồi ở một đầu bập bênh, mong mỏi người ngồi đầu bên kia có thể cùng anh giữ cho bập bênh thăng bằng, chẳng sợ sẽ có bấp bênh thăng trầm, chỉ mong ít nhất sẽ không để anh rơi mạnh xuống đất.
Nhưng thật đáng tiếc, cho dù là bạn trai ngày trước hay là Lâm Khiếu Chi bây giờ thì đều dứt khoát nhấc chân chạy đi, Phó Chấp Viễn chỉ có thể cam chịu cả hai lần đều rơi mạnh xuống đất, bị đập đến đau đớn.
Anh rất mong được yêu thương giống như vô số những người bình thường khác, ngoại trừ việc thích đàn ông thì anh không cảm thấy bản thân mình có điều gì khác thường, ngay cả khi lên giường, nhu cầu và điểm nhạy cảm của anh cũng vô cùng "tầm thường".
Thực ra anh cũng hiểu trong nhiều mối quan hệ đồng giới không tồn tại cái gọi là "khái niệm đạo đức", càng phóng khoáng càng không quan trọng, mọi người đều giữ suy nghĩ "được ngày nào hay ngày đó" khi tìm kiếm đối tượng.
Dù vậy, Phó Chấp Viễn vẫn muốn giữ lại một thứ chỉ cho "chính mình".
"Sau này đừng gọi đến nữa." Cuối cùng anh nói, "Rất ghê tởm."
Nói xong anh cúp điện thoại rồi kéo số Lâm Khiếu chi kéo vào danh sách đen.

Lập tức màn hình hiện lên tin nhắn wechat, vẫn là Lâm Khiếu Chi, anh cũng chặn wechat của gã luôn.

Phó Chấp Viễn hai lần vì yêu mà khóc là sự thật, nhưng nếu như anh quyết định làm gì thì sẽ rất dứt khoát, cũng không hối hận.
Đến khi anh định đi ngủ thì tiếng tin nhắn wechat lại vang lên, nhưng lúc này không phải Lâm Khiếu Chi mà là Cố Trù.
— Khách sạn tổ chức tiệc khá xa, ở gần chỗ đang cải tạo xây dựng lận, anh có muốn cùng nhau đi không?
— Rất xa hở?
Phó Chấp Viễn buồn ngủ rồi, anh dựa người vào khung cửa sổ nhắn lại Cố Trù, không hiểu sao mặc dù anh không có mấy ấn tượng với Cố Trù nhưng lại không hề bài xích cậu ấy, cảm thấy y là một người rất dễ ở chung.
— Ừm, đi từ chỗ anh chắc mất khoảng hai tiếng rưỡi.
— Sao cậu lại biết địa chỉ nhà tôi?
— Không phải lần trước chúng ta đi chung xe hả?
Lúc này Phó Chấp Viễn mới ngớ ra, Cố Trù nhắn đến một tin cuối cùng.
— Ba rưỡi chiều mai tôi đến đón anh cùng đi, khuya rồi, ngủ ngon nhé.
Phó Chấp Viễn không kịp từ chối, anh nghĩ nghĩ, tới buổi tiệc đều là người xa lạ, nếu có bạn đi cùng thì cũng không xấu hổ ngượng ngùng nữa.

Bên kia không nhắn tiếp, anh hơi tò mò mà ấn vào hình đại diện của Cố Trù, chọn xem trang cá nhân của cậu ấy.
Cố Trù có rất ít bạn, một năm cũng chỉ đăng có mấy bài.
Kéo xuống một chút là có thể xem được những bài đăng đã cách đây rất lâu, Phó Chấp Viễn lướt mấy cái thì nhìn thấy ảnh chụp của bốn năm trước.
Có vẻ như tấm ảnh được chụp qua cửa kính sát đất ở nhà hàng khách sạn, bên ngoài rất tối không thể nhìn rõ hồ Baikal, phong cảnh chẳng có gì đẹp đẽ, là kiểu hình ảnh có thể chụp được ở bất cứ đâu.
Caption là: Lạnh.
Phản chiếu qua cửa kính có thể lờ mờ thấy được những người ngồi bên trong, đều là những thành viên tham gia khi đó, Phó Chấp Viễn nhanh chóng thấy được một hình bóng quen thuộc, anh ấn vào tấm hình rồi phóng to nó lên, nhìn thấy chính mình.
Một cái bàn tròn lớn, anh ngồi phía bên phải không nhìn được rõ mặt cũng không rõ là đang làm gì, bên cạnh còn có những người khác.
Bữa cơm đó xếp tổng cộng ba bàn lớn, có vẻ như lúc ấy Cố Trù đứng ở giữa hai chiếc bàn còn lại, xoay người ra phía cửa kính chụp bức ảnh này.
Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy có chút kỳ diệu, Phó Chấp Viễn không thể diễn tả cụ thể cảm giác này là gì, anh đặt di động xuống, quyết định không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau Cố Trù đến rất đúng giờ.
Y dừng xe ở ngoài khu nhà, Phó Chấp Viễn nói với y nên đỗ xe ở đâu để không bị dán vé phạt rồi thay quần áo đi xuống.
Phó Chấp Viễn ngạc nhiên giây lát khi nhìn thấy đèn nháy của chiếc Porsche.
Trong ấn tượng của anh, Cố Trù còn rất trẻ, có vẻ phải nhỏ hơn anh vài tuổi, lần trước mặc đồ cũng rất giản dị, không thể ngờ được cậu ấy lại có chiếc xe tốt như vậy.
Anh đi tới mở cửa xe, Cố Trù quay sang cười với anh.
"Anh ăn gì chưa?" Cố Trù hỏi rồi đưa cho Phó Chấp Viễn một chai Perrier (một loại nước khoáng có ga), điều này cũng khiến Phó Chấp Viễn hơi kinh ngạc, "Anh uống nước đi."
Phó Chấp Viễn nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật: "Không sao đâu, tôi không quen uống nước có ga."
Cánh tay đang đưa chai nước màu xanh lá khựng lại, lửng lơ một hồi rồi y thu tay về.
"Vậy thì tôi đi mua chai nước khác nhé." Cố Trù nói xong thì định xuống xe.
"Không cần đâu tôi không khát." Phó Chấp Viễn ngăn lại.
"Môi anh khô hết rồi kìa, nên uống nhiều nước hơn đấy." Nói rồi Cố Trù nhanh chóng đi xuống.
Phó Chấp Viễn ngồi trong xe, khó hiểu nhìn Cố Trù đi vào cửa hàng nhỏ bên cạnh, anh vươn tay hạ kính chiếu hậu xuống một chút để soi gương, đúng là môi anh có hơi khô thật.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó hơi "lạ" ở Cố Trù mà anh không thể diễn tả được, bình thường thì hẳn là sẽ không ai để ý đến môi người khác có khô hay không nhỉ.
Từ cửa sổ xe Phó Chấp Viễn có thể nhìn thấy Cố Trù đang tính tiền, dáng y rất cao, vai rộng chân dài, cả người nhìn rất rắn rỏi, cô bé mặc đồng phục học sinh đi lướt qua y còn phải quay lại nhìn mấy lần.
Cố Trù đúng là một chàng trai rất hấp dẫn.
Chẳng mấy chốc người đi mua nước đã quay lại, Phó Chấp Viễn quay mặt đi chờ y lên xe.
"Đây." Nước khoáng Evian, kỳ thật cũng không "giản dị" cho lắm.
"Cảm ơn." Phó Chấp Viễn duỗi tay nhận lấy chai nước hơi lạnh.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, nhiều sương mù khiến bầu trời mang màu xám xịt.
Phó Chấp Viễn đang nghĩ nên nói gì để không khí bớt ngại ngùng, anh xem bản chỉ đường thì còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi, cứ yên lặng thế này cũng không phải cách hay.

"Bây giờ cậu cũng làm về nghiên cứu nguồn năng lượng hả?" Phó Chấp Viễn suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.
"Đúng vậy." Cố Trù gật đầu rồi xoay vô lăng rẽ trái, lúc y lái xe trông cũng rất ngầu.
Lời nói đến đây lại không biết phải tiếp tục thế nào nữa, Phó Chấp Viễn hơi nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
Đằng trước bắt đầu có nhiều xe hơn, mây cũng càng ngày càng dày.
"Sau lần ấy anh có tham gia đợt giao lưu nào nữa không? Tôi nghe nói hình như bọn họ còn đến cả Brazil." Cố Trù hỏi.
"Không." Phó Chấp Viễn đáp, "Sau đó tôi chính thức vào làm, bận quá, không có kỳ nghỉ nào dài như thế."
"Tôi cũng không có." Cố Trù cười cười, giọng y rất trầm mang theo chút trêu ghẹo, "Lần đó tại sao chúng ta không cho nhau cách liên hệ nhỉ, nếu vậy thì cũng không đến mức..."
"Cũng không đến mức gì?" Phó Chấp Viễn hỏi, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trù.
Đèn đỏ này rất lâu, bọn họ cần phải rẽ, phía trước có hơn chục chiếc xe.
Cố Trù cũng quay đầu nhìn anh một cái rồi lại quay đi, trả lời: "Không có gì."
Dọc đường đi cũng chẳng có mấy chủ đề thú vị, tâm trạng của Phó Chấp Viễn vẫn hơi tệ vì cuộc điện thoại đêm qua.
Mà Cố Trù thì lại không phải người nhiều lời, hầu như y luôn im lặng, thế nhưng có vẻ tâm trạng y rất tốt.
Lúc xe gần đến nơi thì hai người mới có một lần da thịt tiếp xúc, Phó Chấp Viễn định lấy chai nước thì vừa đúng lúc Cố Trù cũng vươn tay lấy, mắt y vẫn nhìn phía trước, không cẩn thận mà cầm phải tay của Phó Chấp Viễn.
Tay Cố Trù rất lớn, gần như có thể ôm trọn bàn tay anh.
Hai người vội vàng tách ra.
Phó Chấp Viễn phản ứng rất nhanh, anh nhìn thoáng qua cảnh trước xe rồi cầm lấy chai nước của Cố Trù, vặn nắp đưa qua: "Cậu uống đi."
Cố Trù khựng lại một chút rồi nhận lấy chai nước.
"Cậu cứ tập trung lái xe." Phó Chấp Viễn lại nói.
Cố Trù gật đầu, uống mấy ngụm lớn như thể nước rất ngon vậy, anh thấy thế thì cười lên, khóe miệng vẽ ra độ cung rất đẹp.
Buổi gặp mặt rất bình thường.
Thật ra những người ở đây ngoại trừ Cố Trù và Phó Chấp Viễn thì cũng có giữ một vài liên hệ, dù sao hai người cũng trẻ nhất trong nhóm, những người khác lớn tuổi hơn nên có nhiều đề tài để nói chuyện hơn.
Lúc bọn họ đến thì người cũng đã tới khá đông, bữa tiệc được tổ chức ở ven hồ khách sạn, có ba chiếc bàn lớn quay ra hướng hồ.
Cố Trù và Phó Chấp Viễn bị kéo đi khắp nơi để chào hỏi, có người mà họ nhớ có người thì không, cuối cùng giáo sư Trần đi đến thân thiết vỗ vai Phó Chấp Viễn.
"Tiểu Viễn tới đó hở." Bà cười nói, lại quay sang hỏi Cố Trù, "Tiểu Cố cũng ở đây hả, lúc trước cô nghe bố cháu kể, không phải là cháu muốn đến làm ở chi nhánh Tây Ban Nha sao?"
Hình như bà rất thân quen với nhà họ Cố.
"Vâng ạ, năm sau có thể cháu sẽ đi một thời gian." Cố Trù gật đầu đáp lại.

Truyện Kiếm Hiệp
"Vậy thì tốt rồi, cháu đi đây đó tôi luyện bản thân một chút, trở về là có thể tiếp quản vị trí của bố cháu." Giáo sư Trần cười tủm tỉm, "Thế còn bạn gái thì sao?"
Cố Trù giật mình vội liếc sang Phó Chấp Viễn đang đứng bên cạnh, có vẻ anh không nghe thấy, anh đang ăn một đĩa bánh kem nhỏ mà phục vụ vừa mới mang tới, hình như vì sợ sẽ làm rơi xuống thảm nên anh ăn rất chăm chú cẩn thận.
"Cháu chưa ạ, còn sớm mà cô."
Bên khác có người gọi giáo sư Trần nên bà liền xoay người đi tiếp đón.

Cố Trù quay sang nhìn Phó Chấp Viễn, anh đã tìm được chỗ ngồi xuống, một tay chống cằm một tay múc bánh kem ăn rất thảnh thơi từ tốn.
Cố Trù cảm thấy hình ảnh Phó Chấp Viễn ăn đồ ngọt này thật sự quá đáng yêu, không phải là bộ dáng thích hợp để lộ ra ở nơi công cộng.
"Ngon không?" Y hỏi.
"Ăn cũng được, tôi hơi đói." Trong miệng Phó Chấp Viễn còn đang nhai bánh kem, vừa nhìn y vừa ậm ừ trả lời.
"Anh không ăn trưa à?"
"Ăn rồi nhưng không no, đồ mẹ tôi nấu chẳng ngon gì cả." Phó Chấp Viễn nói nhỏ, "Lần nào cũng không cho bột ngọt với muối, bà nói ăn là dễ ung thư."
Bộ dạng trong miệng vẫn ngậm bánh kem còn nhỏ giọng "oán giận" mẹ mình của anh khiến Cố Trù lại muốn cười, y cứ mím môi ngồi nhìn Phó Chấp Viễn.
"Chút nữa sẽ có thêm nhiều món ngon, anh ăn ít bánh kem thôi." Cố Trù có lòng tốt nhắc nhở.
"Không sao." Rốt cuộc Phó Chấp Viễn cũng ăn xong đĩa bánh kia, lấy khăn giấy lau miệng, "Đồ ngọt ở một dạ dày khác."
Cố Trù sững sờ một chút rồi không nhịn được cười thành tiếng.
Nhà hàng là do giáo sư Trần tốn rất nhiều công sức mới tìm được, bà nói chỗ này rất giống nhà hàng ở hồ Baikal bốn năm trước, chỉ tiếc là nơi này không phải Siberia.
Khách khứa đều cười khi nghe bà nói vậy, bữa tiệc bắt đầu, mọi người lần lượt đi tìm chỗ ngồi rồi ăn uống trò chuyện.
Cố Trù bị gọi qua chỗ đàn chị, lúc trở về thì thấy chỗ ngồi của mình đang có người ngồi nói chuyện với Phó Chấp Viễn.

Y dừng lại rồi không đi tới nữa, lúc này bên ngoài trời đã tối đen, mặt hồ yên bình tĩnh lặng.
Mùa đông nơi đây ấm hơn ở miền tây Liberia rất nhiều, vậy nhưng cảnh sắc lại không đẹp như thế.
Cố Trù đi tới chỗ cửa kính giữa hai chiếc bàn lớn rồi lấy điện thoại ra, hướng về phía quang cảnh ngoài cửa.

Người ngồi nói chuyện với Phó Chấp Viễn là đàn anh của anh, hai người từng làm nghiên cứu sinh ở cùng một trường đại học, hàn huyên được mấy câu thì người đó phải ra ngoài nghe điện thoại, chỗ ngồi bên cạnh Phó Chấp Viễn lại trống không.
Anh nhớ đến Cố Trù, ngẩng đầu lên tìm thì thấy y đang đứng ở trước cửa kính giơ điện thoại lên, hướng ra bên ngoài chụp ảnh.
Lúc này không có ánh nắng chói chang, cũng không có ánh đèn phản xạ từ bên ngoài, trên cửa kính hiện rõ khung cảnh bàn tiệc bên trong nhà hàng.
Phó Chấp Viễn cũng nhìn về phía cửa sổ rồi lại nhìn bóng dáng Cố Trù, anh nhớ tới bức ảnh từ bốn năm trước mà mình cũng "xuất hiện", những người ngồi ở bàn tiệc còn dễ nhìn hơn cả hồ nước bên ngoài.
Trong đầu anh chợt lóe lên một suy đoán, thế nhưng lập tức bị lời nói của đàn anh vừa nghe điện trở về cắt ngang.
Ăn xong mọi người đề nghị cùng đi hát, chủ nhật Phó Chấp Viễn phải tăng ca nên anh không muốn đi, Cố Trù cũng từ chối, hai người rời khỏi hội trường rồi đi ra bãi đỗ xe.
Cố Trù không uống rượu, Phó Chấp Viễn có uống mấy chén nhưng không nhiều lắm, cả hai đều rất tỉnh táo.
Bên ngoài lộng gió khiến cho Phó Chấp Viễn càng thấy thanh tỉnh hơn, anh kéo cao cổ áo che khuất cằm, vừa đi vừa cúi đầu trả lời tin nhắn wechat mà mẹ mới gửi đến.
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân đụng phải thứ gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Cố Trù đang gần trong gang tấc.
Cố Trù đứng ở trước cửa xe đối diện với anh, Phó Chấp Viễn đụng phải người y trông cứ như là "nhào vào lồng ngực" của người ta vậy.
"Lúc đi đường đừng dùng điện thoại, suýt nữa thì đụng vào cửa xe rồi." Nói rồi Cố Trù nghiêng người nhường anh ngồi vào ghế phụ.

Phó Chấp Viễn cũng vội vàng lùi hai bước, cất điện thoại đi rồi nói cảm ơn.
Vừa rồi tiếp xúc gần gũi với Cố Trù, hơi thở của y lướt qua mặt anh mang đến sự mờ ám nóng rực, chỉ có vài giây thôi cũng làm cho "cảm giác kỳ lạ" đó lại nhen nhóm trong lòng Phó Chấp Viễn.
Sau khi lên xe Cố Trù đột nhiên hỏi anh: "Anh ăn no chưa?"
"Hả?" Phó Chấp Viễn khó hiểu, lúc nãy anh ăn rất nhiều mà.
"Không phải anh nói đồ ăn ở nhà không ngon sao, anh có muốn tiện thể mua thêm gì về để ngày mai ăn không?" Cố Trù vừa nói vừa khởi động xe, "Em họ tôi từng nói có một tiệm bánh sừng bò rất ngon."
Phó Chấp Viễn quay sang nhìn Cố Trù dưới ánh đèn vàng mờ trong xe.
"Thế nào?" Cố Trù nhấn ga, y nhìn sang Phó Chấp Viễn hỏi lại.
Phó Chấp Viễn vẫn đang nhìn y, đáy mắt mang theo tia sáng ẩm ướt, anh có một đôi mắt rất đẹp, khi nhìn ai đó luôn rất chăm chú động lòng người.
"Sao lại nhìn tôi?" Cố Trù dừng xe lại, bãi đỗ xe không có người ra vào nên y đậu xe rất thản nhiên.

Y cũng nghiêng người nhìn lại Phó Chấp Viễn dò hỏi.
"Không có gì." Một lát sau Phó Chấp Viễn mới lên tiếng, anh cười cười, đuôi mắt cong lên rồi lại giãn ra, có vẻ như thật sự không sao, "Tôi không thích ăn bánh mì, cứ về thẳng nhà là được."
"Được." Cố Trù cũng không gặng hỏi nữa, lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Thật ra trong khoảnh khắc đó, Phó Chấp Viễn muốn hỏi Cố Trù: "Đêm hôm đó có phải là cậu không?".
Nhưng rồi anh vẫn không thể nói ra.

Suy đoán trong đầu là một chuyện, thật sự nói ra rồi lại là một chuyện khác.

Quan trọng hơn là cho dù đáp án của Cố Trù là "đúng vậy" hay là "không phải" thì cách y đối xử với anh vẫn rất ái muội.
Phó Chấp Viễn đã từng yêu đương ba lần, còn trẻ lại có gương mặt tuấn tú như anh rất dễ chiếm được cảm tình của người khác, thứ anh nhận được nhiều nhất trong đời có lẽ là sự yêu thích của mọi người.
Ban đêm chạy xe, hai bên là đèn đường sáng choang và những bức tường cách âm cao lớn san sát.
"Lúc rảnh anh thường làm gì?" Cố Trù hỏi, hình như y đang rất vui vẻ.
"Cũng không làm gì." Phó Chấp Viễn đáp.
"Ờm, tôi có hai vé đi xem triển lãm tranh Monet, anh có muốn đi không?" Cố Trù nói, rồi lại bồi thêm một câu, "Em họ tôi, là người lần trước anh gặp ấy, con bé đưa cho tôi thừa vé."
Cố Trù rất tốt, vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai, từng động tác đều lộ rõ khí chất, là một chàng trai thanh cao phóng khoáng.

Hơn nữa, y cũng được xem như một nửa bạn đồng hành của anh, mặc dù nhỏ hơn ba tuổi, chưa đến mức gọi là thành đạt nhưng như vậy cũng đã quá ưu tú rồi.
Quan trọng nhất là người này không ngại thể hiện sự thưởng thức và quan tâm với anh, dù anh cũng không chắc là mức độ quan tâm này đã lên cao đến đâu.
Phó Chấp Viễn không phải đồ ngốc, làm sao anh có thể không nhìn ra chứ.
"Anh không hứng thú cũng không sao." Cố Trù thấy anh không lên tiếng liền nói.
"Được, cùng đi đi." Một lúc lâu sau Phó Chấp Viễn mới nhẹ nhàng trả lời.
Sự ích kỷ của con người không bao giờ mất đi trong quá trình tiến hóa, Phó Chấp Viễn cũng không phải ngoại lệ.
Anh không định sẽ có tình cảm gì với chàng trai trẻ này vì dù sao anh cũng đã quá sợ hãi những mối quan hệ không ổn định, thế nhưng anh lại "tham lam" cảm giác khi được ở cùng Cố Trù, y luôn khiến anh thấy thư giãn và quên đi những muộn phiền gần đây.
Ví dụ như Cố Trù sẽ nhớ rõ câu nói đùa của anh rồi đến vài giờ sau vẫn nhớ để chọc lại.
"Lúc chiều anh nói đồ ngọt sẽ xuống một dạ dày khác, anh là bò hở?"
Tuy rằng trò đùa này chẳng đạt tiêu chuẩn gì cả, thế nhưng Phó Chấp Viễn vẫn cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận