Bữa cơm tốt nghiệp tổ chức tiệc rượu, trong hội trường lớn, trên màn hình là các hoạt động trong bốn năm qua, kèm với những hình ảnh đó là một ca khúc rất thanh thoát.
Kỉ Tầm uống khá nhiều rượu, trường hợp này là ăn ít, cơ hồ đến thời điểm kết thúc, mới thấy thân ảnh quen thuộc vội vàng tới. Mọi người đến đây đại đa số đều mặc tây trang, người này chắc lại từ phòng thí nghiệm đến đây luôn, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu lam, quả thực là kệch cỡm so với bầu không khí lúc này.
Kỉ Tầm dời ánh mắt, tiếp tục cười nói cùng bạn bè xung quanh.
Vừa cảm giác ánh mắt có chút tan rã, chén rượu trên tay Kỉ Tầm bị người khác lấy mất.
“Làm gì thế?” – Kỉ Tầm khẩu khí không tốt hỏi người đó, xoay người nhìn lại, mới phát hiện đây không phải là oan gia của mình sao.
“Đừng uống nữa, uống nữa tối sẽ khó chịu.” – Phong Cảnh giống như là rất mỏi mệt, bất đắc dĩ nhu nhu mũi thở.
Trước đây có xem phim ‘Hương soái truyền kỳ’, cảm thấy nhân vật Sở Lưu Hương trong đó có động tác nhu mũi rất chi là đẹp trai, cũng không ý thức được biến thành thói quen của bản thân, Kỉ Tầm nhớ mang máng Phong Cảnh nói thế cho mình.
Chỉ cần chính mình không hỏi, không nghe, không thấy, y có thể ngậm miệng không đề cập đến, một khi bị hỏi tới thì không biết sẽ không nói. Cái tên Phong Cảnh này, có đôi khi thực sự là bằng phẳng đến phát sợ. Không giống Kỉ Tầm, rõ ràng là có chuyện như thế thôi, nhưng có đôi khi phải nhiễu mấy vòng mới nói cho đối phương.
Kỉ Tầm không phản bác, ngoan ngoãn giao chén rượu đi tìm đồ ăn.
Tiệc rượu kết thúc là tiết mục truyền thống của trường, toàn bộ nam sinh đứng dưới ký túc xá nữ hát vang ba ca khúc, đương nhiên là ba ca khúc này không được lưu hành một cách công khai. (Nhạc chế )
Mấy trăm nam sinh rống xong rồi, lảo đảo di về ký túc xá, đây là đêm cuối cùng bọn họ còn được ở lại trường. Còn về phần đêm nay làm gì, đương nhiên là mạt trượt rồi, đây là đêm duy nhất trong bốn năm quản lý buông lỏng.
Phong Cảnh bước nhanh về phía trước, kéo Kỉ Tầm lại.
“Làm gì thế?” – Hai mắt Kỉ Tầm vô thần, quay đầu đờ đẫn đầy nghi hoặc.
Phong Cảnh trầm mặc một chút, rồi hỏi: “Hiện tại đã tính là tốt nghiệp chưa?”
Kỉ Tầm không rõ, chỉ ngây ngốc trả lời: “Tính rồi, sáng mai liền chia tay.”
Phong Cảnh suy tư một lát, giống như là cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Như vậy, mai mới tính là tốt nghiệp được không?”
Kỉ Tầm lại càng không hiểu, chỉ ngây ngốc gật đầu tiếp: “Mai thì mai.”
“Vậy đêm nay anh vẫn còn là bạn trai của em.” – Ánh mắt Phong Cảnh có chút sáng lên, dắt Kỉ Tầm đi.
Kỉ Tầm tuy đã say rượu, nhưng ý thức vẫn còn chút mơ hồ, không cho Phong Cảnh dẫn đi: “Uy, muốn đi đâu?”
“Không về ký túc xá.” – Phong Cảnh nắm tay cậu dẫn đi. Đêm mùa hạ, côn trùng kêu vang liên tiếp, hơi lạnh trong gió đêm thổi đến nhưng bàn tay vẫn tràn đầy mồ hôi, Phong Cảnh lại nắm chặt tay dẫn người đi.
Đi đến sân thể dục Phong Cảnh dừng lại, nhéo bàn tay trong tay mình: “Em còn nhớ rõ sân bóng kia không?”
Đèn đường heo hắt chiếu vào sân bóng trống trơn, Kỉ Tầm nghĩ tới, đó là nơi hai người nhìn nhau lần đầu tiên.
Phong Cảnh chơi bóng rất được, Kỉ Tầm thì kĩ xảo không có, vốn là bên bóng rổ sang, chuyện đó mới chỉ ba năm trước thôi, mà sao lại có cảm giác lâu lắm rồi, đến mức mà người ta thấy có một chút hương vị hoài niệm.
Đi vòng quanh đường chạy, bóng đêm bao trùm xung quanh có chút khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khơi lên đầy bí ẩn.
Cuối cùng thì Phong Cảnh cũng buông tay Kỉ Tầm, yên lặng ngồi xuống dãy ghế gỗ trên khán đài, dưới ánh sáng mờ ảo, thân hìn cao lớn kia bị bóng đêm che khuất, lần đầu tiên Kỉ Tầm cảm thấy người kia dường như là……thương tâm.
Gió đêm thổi tới, lành lạnh. Phong Cảnh cuối cùng cũng đứng lên.
“Trở về sao?” – Chân Kỉ Tầm có chút run rẩy.
Phong Cảnh hồi lâu mới lắc đầu: “Chỗ cũ.”
Kỉ Tầm như tên ngốc nhìn Phong Cảnh, cậu cuối cùng cũng đầu hàng, thở dài: “Được, anh giờ vẫn là bạn trai em.”
Hai người đi dọc theo vườn trường vắng vẻ ra phía cổng, ngày xưa, thường là Kỉ Tầm líu ríu, Phong Cảnh thỉnh thoảng tiếp lời, giờ phút này, có lẽ Kỉ Tầm cũng không còn khí lực lẫn hứng thú, hai người cứ thế trầm mặc đi ra khỏi cổng trường.
Thật trùng hợp, phòng lần này cũng chính là căn phòng lần trước. Kỉ Tầm đẩy cửa đi vào: “Em đi tắm trước.”
Phong Cảnh ngồi trêng giường cầm điều khiển từ xa đổi tới đổi lui, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng tắm đã đóng. Trước kia Kỉ Tầm tắm rửa không bao giờ đóng cửa, cậu ấy sợ mình sẽ chạy mất.
Phong Cảnh cứ như vậy chờ đến khi Kỉ Tầm tắm xong đi ra.
Nằm trên giường hồi lâu Kỉ Tầm vẫn không thấy có sức nặng áp lên người mình, không phải người này muốn thuê phòng sao???!! Kỉ Tầm quay đầu khiển trách nhìn Phong Cảnh.
Phong Cảnh coi như không nhìn thấy ánh mắt đó của cậu, đưa tay ra chậm rãi vuốt tóc cậu.
Kỉ Tầm ngạc nhiên hỏi: “Cho tới giờ em vẫn chưa từng thấy anh ôn nhu như vậy.”
“Ôn nhu một chút không tốt sao?”
“Cũng được.”
“Kỉ Tầm.”
“Ân?”
“Nếu, nếu anh có thể sửa, anh có còn cơ hội không?”
“Sửa cái gì? Cơ hội gì?” – Phong Cảnh vẫn tư thái không muốn làm gì, Kỉ Tầm thì mệt rã rời rồi.
Phong Cảnh đột nhiên kề sát vào tai cậu: “Kỉ Tầm, anh sửa, anh biết anh không nói ra, cũng không biết phải đối xử với em như thế nào mới gọi là tốt, nhưng để anh thay đổi được không? Chúng ta không cần chia tay được không?”
Kỉ Tầm cũng cảm thấy bất ngờ, người yêu của cậu hai năm qua lần đầu tiên nói những lời tâm tình kiểu này, dùng ngữ khí khẩn cầu, khiến Kỉ Tầm cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.
“Phong Cảnh, anh có biết vì sao chúng ta chia tay không?”
“…….”
“Kí túc của chúng ta, ba tên kia khi tốt nghiệp đều cùng bạn gái ầm ĩ, tương lai không thể biết trước được, khoảng cách lại càng làm con người cô đơn hơn, chia tay khi tốt nghiệp là điều quá rõ ràng, đừng cố kéo dài rồi lại thành tâm bệnh.” – Kỉ Tầm dùng ánh mắt chua xót nhìn Phong Cảnh – “Phong Cảnh, cùng anh trải qua khó khăn này, thực sự, em không có niềm tin.”
“Hơn nữa, hai năm qua, em thực không thể hiểu tình cảm giữa chúng ta là gì. Phong Cảnh, em thấy anh không yêu em, em giống như là vật sở hữu của anh, được anh nhận rồi chăm sóc.” – Kỉ Tầm tiếp tục nói, những chất chứa trong lòng được bộc lộ – “Nếu không phải như vậy, cho tới hôm nay, vì sao em lại cảm thấy không kiên nhẫn với quan hệ của chúng ta. Có lúc em đã nghĩ, lúc trước em mặt dày theo đuổi anh là sai lầm, hai năm, bao nhiêu nhiệt tình khi xưa đã bị thời gian làm nguội rồi.”
“Không phải!” – Phong Cảnh có chút gian nan phản bác – “Anh……”
Kỉ Tầm thở dài: “Phong Cảnh, nếu có thể, anh thử thích con gái đi, làm cho anh thích con trai là lỗi của em.” – Kỉ Tầm cười khổ – “Cũng chỉ có em mới cho là anh chỉ có thể thích ứng với nam nhân, nghĩ anh cũng giống như em. Nhưng anh không thích em, em cũng không thích giống tiểu động vật bị anh quản thúc, thực sự rất phiền. Chia tay đi, tốt cho cả hai.”
Phong Cảnh giống như bị nói trúng tim, không nói được gì tiếp.
“Muốn làm không? Nếu không thì em ngủ đây.”
“Em ngủ đi.” – Phong Cảnh cúi đầu hôn lên trán cậu – “Ngủ ngon, em yêu.”
Hôm sau, Phong Cảnh giúp Kỉ Tầm chuyển đồ từ kí túc xá lên taxi để chuyển đi.
“Em có thể tự mình làm được.” – Kỉ Tầm cảm thấy có điểm không được tự nhiên, người này giám sát mình nhiều quá thành thói quen rồi.
Phong Cảnh không để ý đến cậu, nhanh nhẹn giúp thu xếp, chuyển đồ r axe.
Xe chuyển bánh, người đưa tiễn cũng dần dần ở lại phía sau, đến khi quay đầu nhìn không thấy đâu nữa, Kỉ Tầm mới thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng thì cũng đã ra trường, cũng rời khỏi người kia.
Ngay sau đó, tiếng chuông di động vang lên, Kỉ Tầm mở ra, trên màn hình là một tin nhắn chưa đọc, Kỉ Tầm mở tin.
‘Phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt.’ – Phong Cảnh.
Đồ ngốc, anh không nói em cũng biết. Kỉ Tầm tức giận. Thời điểm hai người chia xa, một loại cảm giác mất mát trào dâng trong lòng, khiến sống mũi cậu, cay cay. Kỉ Tầm vẫn nghĩ mình đủ dũng cảm, không sợ sẽ nhất thời luyến tiếc, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận.
Nhưng, giờ phút này, cậu cảm thấy có chút gì đó mơ hồ không xác định.
Lại có tin nhắn, Kỉ Tầm mở ra.
‘Nghiên cứu sinh phòng 1427, đi vào cửa chính rẽ phải là đến. Kỉ Tầm, có việc thì tìm anh.’ – Phong Cảnh.
Bác lái xe trung trung tuổi thấy cậu xem tin nhắn thì cười ha ha: “Bạn học lưu luyến nhau phải không? Năm nào tốt nghiệp cũng vậy, tôi còn gặp người khóc lóc sướt mướt mãi đấy.”
Kỉ Tầm ngẩng đầu, nhẹ nhàng phụ họa: “Đúng vậy, lưu luyến.”