Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Nơi Kỉ Tầm ở là ký túc xá được công ty cấp cho, ngày đầu tiên đến công ty không phải đi làm, nên cậu đi dạo khắp công ty một vòng, tiện thể làm quen với đồng nghiệp.

Tối nay theo thông lệ là buổi liên hoan chào đón người mới, Kỉ Tầm luôn thích giao thiệp với mọi người, sống thoải mái, thế nên đã quen được mấy đồng nghiệp mới.

Công việc của Kỉ Tầm với ngành cậu học không có liên hệ gì lớn lắm, nhưng lại có liên quan đến các hoạt động xã đoàn, xã hội mà hồi đại học cậu hay tham gia. Khi phỏng vấn lẫn kí hợp đồng đều rất thuận lợi, quả thực là Kỉ Tầm không quen đối mặt với một công việc mới vất vả mà lại không chuẩn bị tâm lý.

Ban đầu coi như là cũng được, mấy đồng nghiệp mới làm việc chung cũng coi như là hợp nhau, nhưng mà Đan Chính, sếp trực tiếp của Kỉ Tầm, là một nữ nhân độc thân ba mươi tuổi, luôn nhìn người với ánh mắt lạnh băng, tác phong làm việc rất cố chấp nhưng lại rất kiên trì.

Kỉ Tầm luôn có điểm tự phụ về kĩ năng xã giao của bản thân, cuối cùng thì cũng gặp trở ngại, Bất kể cậu cợt nhả hay tao nhã, vị sếp kia vẫn đặt hiệu suất làm việc lên đầu, bà quy định thế nào thì phải là như thế.

Hừ, cái này không phải là đả kích tính sáng tạo của nhân viên sao!?

Kỉ Tầm ngồi trước bàn làm việc, dựa vào ghế, lấy di động ra hậm hực nhắn tin ‘Chết tiệt, vớ phải bà sếp già đang thời kì tiền mãn kinh!” rồi gửi đi. Tốc độ nhắn tin của Kỉ Tầm rất nhanh, nguyên nhân là do thói quen thường xuyên online.

Gửi tin nhắn rồi, điện thoại báo kết quả, cậu mới giật mình nhận ra, tin nhắn gửi cho Phong Cảnh. Đây là thói quen, thói quen đem tất cả những gì bức xúc xả ra với người kia đầu tiên.

Kỉ Tầm yên lặng ngồi trong chốc lát, không có hồi âm.

Kỉ Tầm bắt đầu tỉnh táo lại, một vị đồng nghiệp đứng đắn vươn người qua, mỉm cười hỏi: “Kỉ Tầm, lại bắt phải làm lại?”

Kỉ Tầm buồn bực gật gật đầu.

Đồng nghiệp trấn an cậu: “Không sao đâu, bà ấy vốn thế mà, nghe nói sắp tới công ty sẽ điều bà ấy tới chi nhánh khác, cố gắng nhẫn nhịn đi.”

Kỉ Tầm cảm kích gật đầu.

“Phụ nữ ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn.” – Vị đồng nghiệp kia còn chưa nói hết, tiếp tục buôn dưa lê – “Cậu đoán xem là tại sao?”

Kỉ Tầm cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Xóa văn bản cũ đi, mở văn kiện tiếp tục chỉnh sửa, con người ở dưới mái hiên, Kỉ Tầm cao ngạo cũng chỉ có thể cúi đầu, dựa theo yêu cầu cứng nhắc phức tạp một lần nữa chỉnh trang lại bản số liệu.

Loại nghẹn khuất này làm sao mới có thể nuốt trôi đây, Kỉ Tầm cảm thấy cuộc sống đi làm không như mình tưởng tượng, những nhiệt tình với công việc trước kia ít nhiều cũng bị những nguyên tắc cứng nhắc đè bẹp không ít.

Buổi tối về ký túc xá, Kỉ Tầm mở máy tính ra, vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi đi ra thì máy cũng khởi động xong.

Trên QQ, Kỉ Tầm tiện tay kích một cái, là bạn học Mã Trúc.

Tống Hàng: Công việc thế nào?

Kỉ Tầm: Cứ như vậy thôi.

Tống Hàng: Nghe có vẻ cậu không hài lòng lắm nhỉ?

Kỉ Tầm: Có một thủ trưởng đại cực phẩm, hắn ta còn thành thật hơn.

Tống Hàng: Kỉ Tầm, cậu đúng là đã chia tay với người kia?

Kỉ Tầm: Chả lẽ là giả?

Tống Hàng: Rồi cậu sẽ hối hận

Nếu là trước lúc tốt nghiệp, Kỉ Tầm chắc chắn sẽ kịch liệt phản bác, hiện tại, ngón tay cậu dừng lại trên bàn phím. Hối hận thì sao, thời điểm ở cùng nhau cả ngày vẫn thấy chưa đủ, dần dần cũng sẽ thấy nản lòng, còn không bằng chia tay rồi quên đi. Khi đó còn cảm thấy chia tay là chuyện tốt, nói không chừng nếu không có người yêu, mình cũng sẽ không bức bách như vậy.

Kỉ Tầm thừa nhận mình ích kỷ, khi coi trọng thì cố gắng tiếp cận, căn bản không nghĩ xem mình có làm đối phương khó xử hay không. MD, là tên hỗn đản nào đã nghĩ ra cái câu ‘Yêu ai thì sẽ lo cho người ta tất cả’. Có thể cam tâm tình nguyện không chiến mà bại?

Cuối cùng cũng coi là thành công, bất quá chỉ là thỉnh thoảng lên giường cùng đơn phương quản thúc mà thôi. Về lâu dài, cậu vẫn muốn tìm tình cảm mà không khiến bản thân bất an, khi bất an lại biến thành phiền não, Kỉ Tầm chỉ nghĩ được một cách duy nất là chia tay ma thôi. Tuy rằng đôi khi vẫn lưu luyến những chiếu cố cẩn thận của người kia, nhưng mà dần dần rồi sẽ quen.

Tống Hàn: Tránh ra?

Kỉ Tầm: Không có.

Tống Hàng: Trốn tránh đề tài?

Kỉ Tầm: Tống Hàng, tôi không nghĩ chuyện đó từ trước đến giờ chưa từng có, có thể kiên trì thành công là được.

Tống Hàng: Thành công? Khôi hài. Người ta nhận lời cậu, cái này cũng chưa được tính là thành công?

Kỉ Tầm: Đúng, anh ấy nhận lời tôi, nhưng mà trừ bỏ trên giường với khi hôn nhau, anh ta cũng chưa hề cầm tay tôi một lần! Lại càng không nói có thể ôm ấp gì đó. Trước hôm tôi đi, lần đầu tiên anh ta chủ động nắm tay tôi dắt đi, lần đầu tiên sờ tóc tôi, md, chúng tôi yêu nhau hai năm rồi đấy! Hai năm, anh ta quy củ gọi tên tôi, có thời gian tôi đã phát điên ám chỉ với anh ta là có thể gọi nhau thân mật một chút, chẳng sợ chính là tình thú trên giường, cuối cùng ngay cả một câu ‘Thân ái’ cũng không đợi được, một lần cũng không có! Cậu bảo tôi làm sao có thể tin tưởng được cái tình cảm này đây?

Tống Hàng:…… Cậu muốn ám chỉ, khi đó tình cảm của hai người rất bạo lực?

Kỉ Tầm: …….. Tôi không có ý đó.

Kỉ Tầm phiền não gãi gãi đầu, tên Tống Hàng kia tư duy thế nào mà có thể phun ra câu hỏi như thế chứ? Vừa lúc đó, di động lại vang lên, Kỉ Tầm với tay lấy điện thoại, mở máy.

‘Xin lỗi, vừa rồi anh đi học. Công việc không thuận lợi sao?’ – Phong Cảnh.

Kỉ Tầm đột nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Người này, cách nói chuyện không hề thay đổi một chút nào, trước kia khi còn yêu nhau cũng thế, quá khô khan. Nếu nói chuyện đứng đắn thì thôi, đôi khi mình nhắn vài tin đùa giỡn, anh ta cũng nghiêm trang trả lời lại, Kỉ Tầm quả thực là dở khóc dở cười.

Kỉ Tầm nói với Tống Hàng một tiếng ‘Tránh ra một chút’, nghĩ nghĩ, vẫn nhắn trở về ‘Gửi nhầm’.

Lần này đối phương nhắn lại rất nhanh ‘Cố gắng làm việc, chú ý giữ gìn sức khỏe.’

Phong Cảnh đích thực là loại người được người khác cảm ơn còn nói thêm một câu ‘Không cần cảm tạ’, Kỉ Tầm không khỏi bội phục.

Tống Hàng: Để làm gì thế?

Kỉ Tầm: Gửi tin nhắn cho anh ta.

Tống Hàng: Chết tiệt! Hai người rốt cuộc là có chia tay không?

Kỉ Tầm: Đúng vậy, chỉ là hôm nay tôi không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn.

Tống Hàng: Ai, Kỉ Tầm, cậu đôi khi cũng cực đoan thái quá đấy, nhịn một chút không được sao. Cậu xem tôi và Tiểu Vy đấy, lúc đó không phải cũng gian nan đấy sao?

Kỉ Tầm: Cậu căn bản không hiểu. Cậu với Tiểu Vy không thể so sánh với chúng tôi được.

Tống Hàng: Được, tôi cái gì cũng không hiểu, cậu mới là có đạo lý, đến lúc Phong Cảnh tìm được người khác, cậu đừng đến ôm tôi mà khóc là được. Tôi thực sự là nhìn lầm cậu rồi, tôi không nghĩ cậu lại là người không biết quý trọng người khác như vậy. Thanh mai trúc mã cái gì chứ, tôi còn định khuyên giải cậu, thật là, tôi mặc kệ!

Đối phương nhanh chóng offline, Kỉ Tầm xoa xoa tóc, bị những lời nói của Tống Hàng làm cho buồn bực. Vốn tâm tình đã không tốt rồi, còn phải chịu những lời này nữa. Điều bực mình nhất là, bị Tống Hàng mắng như vậy, chính cậu lại cảm thấy mình có điểm không đúng.

Chẳng lẽ mình đang chui vào sừng trâu thật sao? Thậm chí còn cố sống cố chết muốn chia tay?

Vừa lúc đó, bạn cùng phòng đi đâu đó về, gõ cửa hỏi Kỉ Tầm: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ giờ đây.” – Kỉ Tầm trả lời – “Sao giờ mới về?”

“Hắc hắc, đi ra ngoài chơi với bạn gái, ngủ ngon nhé.”

Kỉ Tầm nằm lên giường, di động lại bất ngờ vang lên ‘Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.’ – Phong Cảnh.

Hỗn đản, cái loại ôn nhu này mấy năm trước anh giấu ở đây vậy? Lúc chia tay lại cố níu kéo làm gì? Kỉ Tầm đóng di động, vùi đầu vào chăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui