Không Phải Em Không Lấy

Nhược Băng không thể tin vào những điều mà Cyril nói, người cha mà cô kính trọng, người chồng mà mẹ thương yêu- bao năm qua lại luôn tơ tưởng về người phụ nữ khác. Dù cố chối bỏ hiện thực nhưng những lời Cyrin nói rất chân thực, chứng cứ ông ta nêu ta rất chính xác...

Cô không thể không tin...

Cô đôi khi không biết nhiều lại tốt! Giống như người ta đã nói thiên đường mãi chỉ dành cho kẻ khờ dại, càng hiểu nhiều lại càng đau nhiều!

"Ông nói bậy! Ông đừng hòng lừa tôi!" Nhược Băng cứng rắn nói- nhưng cơ thể cô đã sớm không kiềm chế được mà run rẩy.

Cyril phức tạp nhìn Nhược Băng, nói, "Trầm tiểu...À không, bây giờ tôi phải gọi cô là Dương tiểu thư mới hợp! Mọi việc tôi làm đều vì Dương gia! Bao năm qua sống mai danh ẩn tích trong Ly Mộ cũng chỉ vì lý do này! Phải khiến cho những kẻ kia, nợ máu phải trả bằng máu!"

Sắc mặt Cyril càng lúc càng đáng sợ, đôi mắt ông ta ngập tràn tơ máu, bàn tay nắm chặt cạnh bàn nổi lên từng đợt gân guốc màu xanh.

"Dương tiểu thư, chỉ có bí dược trong lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng, mới có đủ sức mạnh lật độ cả ba đại gia tộc đó! Tần gia là gia tộc nắm trong tay quyền lực quân đội của cả Trung Hoa, bề ngoài nhìn vào tốt đẹp, kì thực bên trong đã sớm mục nát! Vụ thảm sát đẫm máu của Dương gia năm xưa- tuyệt không thoát khỏi liên quan đến Tần gia! Tần- Mạc- Kính ba con hổ giương nanh vuốt về phía Dương gia! Tiểu thư, cô hãy nghĩ cho thông, một đại gia tộc như Dương gia, vì cái gì mà sau một đêm xoá sổ hoàn toàn!"

Đầu óc Nhược Băng quay cuồng, có quá nhiều thông tin đang được bộ não cô xử lí! Gia chủ Tần gia kia không phải là ba ruột của Huyên tỷ sao? Còn Kính gia lại là gia tộc của người đàn ông tỷ ấy yêu! Mạc gia...

Mạc gia lại là gia tộc của người đàn ông cô yêu Tại sao trong phút chốc những người cô yêu lại quay lưng thành kẻ thù của cô?

"Không...!" Nhược Băng đau đớn hét to.

Không được! Nhược Băng lắc đầu, cố gắng trấn an bản thân một lần nữa! Cô phải bình tĩnh suy nghĩ lại! Nếu Cyril này có ý tốt, tại sao ban đầu không trực tiếp kể cho cô, mà lợi dụng cô hết lần này tới lần khác? Có quá nhiều lỗ hổng trong việc này...

"Tiểu thư, cùng tôi tham gia Ly Mộ, khôi phục Dương gia!"

"Ý ông là mời người của Hắc Hy như tôi tham gia Ly Mộ?" Nhược Băng nhướng mày hỏi ngược lại Cyril.

"Tại sao lại không thể? Ngài là người của Dương gia, tham gia Ly Mộ- cùng tôi. Tôi có một tin quan trọng cần phải nói cho Dương tiểu thư...."

Từ đầu đến cuối, Nhược Băng cô luôn kiên, chưa từng rơi một giọt lệ nào...

Chỉ là lúc này đây, trong hốc mắt thoáng chốc lệ tràn, càng cố nén lại, nước mắt lại càng ứa ra.

"Điều ông nói là sự thật?" Cô vẫn là không tin tưởng tai của mình...Cô càng sợ mình nghe nhầm!

Điều đáng sợ nhất chính là hi vọng rồi tuyệt vọng- giống như bạn đang ở trên thiên đàng, người ta một cước đá bay bạn xuống địa ngục.

"Cô có thể kiểm chứng!"

"Vậy được! Cho tôi thời gian một tuần."

"Một tuần sau tôi sẽ ở sân bay đợi Dương tiểu thư."

Nhược Băng gật đầu rồi lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng. Bóng lưng của cô thẳng tắp- như ý chí kiên cường bền bỉ của cô vậy!

Nhìn thấy thân ảnh bỏ nhé dần đi xa, trong mắt người đàn ông hiện lên thần sắc phức tạp, có chút mê luyến ngay chính bản thân anh ta không nhận ra...

"Lão đại, không lẽ cứ để cô ta đi như thế? Để tôi cho người...."

"Không cần! Để cô ta đi, Cyril đã nói toàn bộ kế hoạch này giao cho ông ta, đương nhiên sẽ có cách làm cô ta cam tâm tình nguyện theo chúng ta."

Không sai! Người đàn ông này chính là Cris, lão đại thần bí nhất trong các lão đại. Giới hắc đạo lưu truyền rằng: Người còn sống không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt y- mà người nhìn thấy khuôn mặt y, sẽ không bao giờ còn sống!

Có người nói bộ dáng của y quá xấu xí, không dám để người ta nhìn thấy dung mạo thật của y!

Lại có người nói, y quá đẹp- đến nỗi điên đảo thế gian! Mà y quá chán ghét gương mặt xinh đẹp này của mình nên che đi!

Người đứng đằng sau chính là Ly Dạ- một trong những cánh tay đắc lực của y.

"Lão đại, có cần cho người giám sát."

Cris nhìn tấm bia trước mặt, nheo mắt quan sát.

"Vút..."

Mũi tên trong tay y xé gió mà đi, đâm thẳng vào hồng tâm...

"Không cần. Ôm cây đợi thỏ! Con mồi sẽ tự đến nộp xác!"

......

Mạc Tu Nghiêu gấp rút chạy vào cửa lớn Mạc Gia, trống ngực anh đập liên hồi. Lão quản gia mới gọi điện báo tin cho anh: Nhược Băng đã về đây.

"Nhược Băng, anh...."

Nhược Băng vốn đang cắm hoa, đưa lưng lại phía anh, giờ phút này nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô cứng người quay lại....

Phong vân biến đổi, vài tháng không gặp, bọn họ hay là....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui