Không Phải Em Không Lấy

Bởi vì sợ bạo loạn nên Lục Khinh Trần đi trước. Đoàn làm MV cũng lên xe chuyên dụng làm phim tiến về khách sạn.

Trước khi đi, anh dành cho Nhược Băng ánh mắt thâm ý sâu sắc. Cô nàng nào đó tim giật thót, ánh mắt này của đại sư huynh, tuyệt đối không tốt lành!!!!

Lưu Huy mở tiệc “tẩy trần” tất cả mọi người đều phải tham gia.

Tẩy trần cái lông gì chứ? Còn màu mè, thực chất là bữa tiệc ra quân thôi!!! MV còn chưa quay tiệc con khỉ ý.

Kì thực chỉ có mình Nhược Băng khóc trong lòng. Những người khác đương nhiên vui vẻ lên mặt rồi, được hít chung một bầu không khí, ăn chung một bàn với Lục ảnh đế đó, phải nói là ngàn vàng khó mua.

Lưu Huy giới thiệu từng thành viên trong nhóm nhạc cho Lục Khinh Trần.

Mọi người đều chào hỏi xã giao. Đặc biệt là Lạc Doanh Doanh và Lạc Phi Tuyết một bộ dáng si mê đến điên cuồng.

Lục Khinh Trần cười chói mắt- chỉ riêng Nhược Băng biết trong nụ cười đó có cần bao nhiêu đao kiếm.

“ A, mới chỉ có bốn người, tôi nhớ không nhầm thì nhóm có năm người ha?”

Lưu Huy đưa mắt nhìn khắp nơi, góc khuất đằng xa một cô gái nhỏ đang ngồi đó, anh ta có cảm giác cô chỉ hận không thể biến mình thành không khí, vẫy tay gọi:

“ Nhược Băng đến đây nào, qua chào hỏi nam chính cùng quay MV với chúng ta lần này nào.”

Chào em gái anh!

Anh ta có cẩu nhãn kim tinh hả? Thế mà cũng nhìn thấy cô.

Kì thực trên thế giới có một loại người, dù có thu liễm khí tức bản thân lại thì vẫn chói loá như thường- mà cô chính là loại người đó, chỉ cần một cái liếc mắt cả đời khó quên.

Lục Khinh Trần nhếch môi cười như có như không.

“ Không phải tôi đẹp trai quá nên cô sợ chạy đó chứ?”

Mọi người đều cười phụ hoạ theo, Bạch Khánh Chi hùa theo Lục Khinh Trần.

“ Nhược Băng à? Sao mình không biết cậu lại hám trai như vậy?”

Người khác cũng nhao nhao lên: “Cũng khó trách a, ai bảo Lục ảnh đế soái như vậy làm gì chứ.”

“.........” các người muốn tôi tự sát ngay tại đây để bảo toàn khí tiết hả? Tôi còn chưa nói câu nào đâu.

Nhược Băng định lực phải nói là cực lớn, không thời gian ngắn khôi phục sắc mặt như bình thường, mỉm cười hoàn mĩ.

“ Chào Lục ảnh đế, rất vui được hợp tác với anh.”

“Chào cô.” Lục Khinh Trần đưa tay ra bắt tay cô.

Khoé miệng Nhược Băng co rút, ai muốn bắt tay với đại sư huynh chứ? Sư phụ, người ở đâu? Tới giải thoát đồ nhi a ~~

Nhưng theo phép lịch sự tối đa, cũng không thể để anh ta mất mặt trước đám fan girl não tàn được, Nhược Băng “phong độ” bắt tay.

Lục Khinh Trần suýt quên cái gọi là ga lăng, quân tử động khẩu không động thủ rồi!!! Con nhóc này cư nhiên dám bóp tay anh. Còn định bóp nát xương tay nữa chứ!!!

Lục Khinh Trần cố giữ bộ dáng đẹp trai khí chất không so đo, giơ tay xoa đầu Nhược Băng.

“ Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp.”

Fuckk cả nhà anh!!! Con hàng này không lẽ tính khai ra mối quan hệ của họ?

Quần chúng xung quanh tò mò, đủ mọi ánh mắt nhìn cô, ăn tươi nuốt sống có, tò mò có, ghen tị có, phẫn uất cô, hâm mộ có...

Lạc Doanh Doanh khẽ nói.

“ Hai người quen nhau sao?”

Lục Khinh Trần gật đầu phụ hoạ, giọng điệu hết sức mờ ám.

“ Không chỉ là quen không đâu.”

Đại sư huynh muốn giết cô bằng nước bọt đúng không? Đám fan nữ trong đoàn làm MV đang bắt đầu xì xào, phẫn nộ rồi kia kìa.

Thấy tiểu sư muội nhà mình tức đến nỗi hơi thở gấp gáp, ánh mắt loé ra tia sát khí, vị sư huynh “tốt bụng” nào đó mới từ từ nói.

“ Bên Mĩ cô ấy làm hàng xóm nhà tôi một thời gian.”

Người người đều ai oán, vì cái lông gì mệnh của cô ta tốt vậy chứ? Làm hàng xóm nhà ảnh đế nha!

Hừ! Nhược Băng phỉ nhổ trong lòng, mới có như vậy các người đã hộc máu rồi hả?

Tôi với đại sư huynh còn cùng nhau cởi truồng tắm sông cơ.

_______

:3 Ai muốn cùng đại sư huynh cởi truồng tắm sống không nào?

#Uyenca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui