Không Phải Em Không Lấy

Lưỡi dao sắc bén kia đâm dần vào da thịt cô, mạng sống quan trọng nhất, Nhược Băng vứt khẩu PSS xuống đất, từ từ giơ hai tay lên đỉnh đầu.

Bảo sao cánh cửa kim cương kia mở một cách dễ dàng như vậy, hoá ra đã có người đến trước cô.

Cũng tại người này hại cô suýt chết, bây giờ còn kề dao vào cổ cô.

Cảm giác được lưỡi dao sắc bén kia không còn tăng thêm lực đạo Nhược Băng mới thở phào. Chỉ tại vừa thoát khỏi cửa tử cô buông phòng bị nên người này mới dễ dàng tiếp cận cô.

Nhược Băng ngẩng đầu lên nhìn người kia. Dáng người đàn ông cao lớn, bả vai rắn chắc tưởng chừng có thể chống cả bầu trời. Mặt nạ bạc như ánh trăng che toàn bộ khuôn mặt người đàn ông nhưng người ta có thể tưởng tượng ra dung nhân yêu nghiệt kia, cả khí chất trong trẻo lạnh lành cao quý toả ra trên người anh ta.

Đặc biệt ánh mắt mơ hồ sâu thăm thẳm ẩn sau mặt nạ bạc không chút cảm xúc.

Mạc Tu Nghiêu nói:

“ Ngoan ngoãn đưa túi balo kia cho tôi.”

Giọng nói của anh lạnh như cơn gió mùa đông thổi qua ngọn núi tuyết, mang theo hơi thở khiến người khác cảm thấy lạnh giá.

Một phần vì trở lại thân phận trùm mafia hắc đạo, con người anh phải thế. Một phần khác là thiết bị thay đổi giọng nói ở cổ anh.

Tác phong của người này chứng tỏ thân phận anh ta không đơn giản. Nhược Băng đành phải đưa balo cho anh ta.

Mạc Tu Nghiêu nhận lấy balo, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô gái xa lạ trước mắt. Đôi mắt trong suốt động lòng người, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng. Không hiểu sao anh cảm giác có thứ gì đó rất quen thuộc ở cô gái này.

Nhược Băng nhận thấy ánh mắt tìm tòi quan sát của anh, cô khẽ rùng mình, vội vàng xua tay nói:

“ Anh có thể thả tôi ra được chưa?”

Đáy mắt Mạc Tu Nghiêu khẽ dao động, anh bỏ lưỡi dao sắc bén ra khỏi cổ cô, gật đầu:

“ Được.”

Nhược Băng thở phào nhẹ nhõm, cô chưa từng bị uy hiếp bởi một người như thế, ban nãy dạo chết khiếp cô rồi.

Lão thiên, có phải lúc trước cô cầm dao đâm vào tim tên khốn kia nên giờ bắt cô chịu phạt đúng không? Mà đó là hàng giả, hàng thật khỉ gì đâu!!!!

“ Chúng ta làm giao dịch được không?”

Một giọng cười hào sảng từ bên kia truyền đến, âm thanh lạnh lùng vang lên:

“ Cô có tư cách làm giao dịch với tôi?”

“Khụ...khụ....”

Nhược Băng cảm giác muốn đào cái hố chôn mình mất rồi, thật xấu hổ chết đi được, cư nhiên bị người ta từ chối phũ như thế!!! Không phải ai muốn làm giao dịch với cô cũng được đâu.

Mà hình như câu này quen quen, lúc trước cô nói với ai rồi nhỉ? Không lẽ đây là luật nhân quả báo ứng không truyền thuyết?

Mạc Tu Nghiêu cao cao tại thượng đứng đó nhìn cô, anh ta lấy thứ gì đó trên balo của anh ta. Rồi đột nhiên anh tiến lại gần Nhược Băng làm cô phát hoảng, người này không lẽ định giết người diệt khẩu?

“ Nhích thêm một phân, cô chết với tôi!”

Giọng nói bá đạo vang lên.

Nhược Băng chân cứng đờ tại chỗ, ai bảo cô là con cá nằm trên thớt người ta, tuỳ ý người ta chém giết?

Anh đứng trước mặt cô, vừa giơ tay thì đã vang lên tiếng của cô.

“ Đại ca ơi, xem như nể tình khuôn mặt xinh đẹp này anh tha cho tôi đi.”

Cảm giác lạnh lẽo từ cánh tay chạm vào da thịt cô, cổ cô tê tê dại dại- một cảm xúc rất khó tả.

“ Lời của tôi, cô dám không nghe?”

Nhược Băng chưa kịp phản ứng thì có thứ gì đó ẩm ướt dán lên cổ cô. Cô trợn mắt:

“Anh....”

_____

=^^= Nghiêu ca bá đạo chưa

H trong lăng mộ?

Ta không biến thái đâu nha!!!

Vote đê!!!! Ta cho ngọt rồi mà TT

#Uyenca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui