Không Phải Em Không Yêu

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Dọc theo đường đi, Phó Chính lái xe chạy như bay. Nhìn qua lớp kính phản quang, thấy người ngồi trên ghế phụ bên cạnh không nói một lời, anh nhíu mày, cầm bình nước đưa cho Thiệu Tây Bội. 

Cô hơi giật mình, có nhìn qua nhưng không liếc anh một cái, chỉ vẫy tay nhẹ. 

Vẻ mặt “không sống không chết”* này của cô rất hợp với cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Tiêu An. Phó Chính hoàn toàn không thể hiểu hết, ánh mắt anh đằng sau thấu kính lạnh hẳn đi, “Má nó”. Phó Chính vứt bình nước ra phía sau xe, xoay vô lăng rất mạnh bạo, xe đi loanh quanh rồi chạy về phía trước nhanh hơn. 

*Không còn sức sống, sinh lực

Xe chạy đến cửa của tiểu khu* thì ngừng lại. Không đợi anh nói chuyện, Thiệu Tây Bội đã chậm rãi tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. Phó Chính nhìn bóng lưng cô trong đêm mà cố nén giận trong lòng. Anh đạp mạnh chân ga, rẽ ngoặt rồi lái khỏi đó. 

*Tiểu khu – một khu vực nhất định trong nội ô thành thị, tương đối độc lập, có rất nhiều cư dân sinh sống  ở đây có thể xem như một khu cư trú, khu chung cư

Trong đầu cứ ong ong nhưng nhức, Thiệu Tây Bội lấy chìa khóa trong túi xách ra, sắc mặt khá nặng nề, cô bước vào thang máy để lên lầu. 

Căn phòng vừa im ắng vừa tối đen cả một vùng. Thiệu Tây Bội rõ ràng là chẳng hề mở đèn. Cô tiện tay ném túi xách từ ngoài cửa vào, bước tới phòng ngủ rồi trực tiếp ngã xuống giường. 

***

Ngoại trừ đôi vợ chồng Đơn Quần đang ở thành phố R, người của nhà họ Đơn đều có mặt đầy đủ. Bên ngoài phòng bệnh, đám đông đen kịt đến mức dọa người. Cố Linh Nhan đến cùng với Đơn Cảnh Xuyên, dường như hơn phân nửa ánh nhìn của mọi người ở đây đều hướng về phía cô. 

Hiện tại, tình huống của ông Đơn vô cùng khẩn cấp, Đơn Cảnh Xuyên lại lo lắng nếu người khác đưa cô về. Phía bên kia, Cao Kỳ Kỳ đã gọi vài cú điện thoại thúc giục, giọng bà lớn đến mức khiến mọi người xung quanh nghe rõ một hai, Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn kiên nhẫn trả lời, khiến cho Đơn Lợi và Cù Âm đứng ở bên cạnh nhìn mà nhíu mày. 

Ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác khiến Cố Linh Nhan không thoải mái, cô đành phải kéo góc áo của bạn trai, nhỏ giọng nói với anh. 

"Sao thế?" Anh quét mắt nhìn ra xung quanh, sau đó cúi xuống sờ đầu cô, “Anh đã nói với mẹ em rồi, đợi đến khi biết tình trạng của ông nội xong, anh sẽ đưa em về nhà, sẵn tiện giúp bà ấy mua một vài thứ luôn.” 

Dù sao thì Cố Linh Nhan cũng còn biết nặng nhẹ, thấy anh nhíu chặt hàng mày, cô không nói gì thêm nữa, ngay cả di động cũng chẳng lấy ra chơi, chỉ gật đầu ngoan ngoãn. 

"Nhan Nhan." Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng thương của cô mà cảm thấy không đành lòng, cố gắng dịu giọng, nói khẽ, “Em đến nói chuyện với bà nội, được không?” 

Tuy rằng bà Đơn bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy đôi tay đặt trên đùi của bà run run. Cố Linh Nhan nhìn khuôn mặt dịu dàng của bạn trai, sau đó bước chầm chậm tới bên cạnh bà nội anh.

"Bà ơi." Cô ngồi xuống bên cạnh bà, đánh bạo gọi một tiếng. Bà nội sửng sốt, nghiêng mặt qua nhìn, khẽ gật đầu.

Cô nhìn bà nội, sau đó lại nhìn phòng bệnh rồi nói, “Ông nội sẽ không sao đâu. Lần trước, lúc con gặp ông, ông còn rất vui vẻ, xương cốt cực kỳ mạnh khỏe, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” 

Bà nội bị kiểu hình dung lạ đời của cô làm cho mắc nghẹn, nhưng khuôn miệng của bà vẫn chậm rãi nở nụ cười, “Vậy thì nhờ lời chúc của con rồi.” 

Hai người ngồi yên lặng một hồi. Bà nội nhìn cửa phòng bệnh rồi chầm chậm mở miệng, “Mạng sống quý giá biết bao, nếu như đến thời điểm cuối cùng mà vẫn cảm thấy việc mình làm cho đối phương còn chưa đủ nhiều, đối với người ta còn chưa đủ tốt thì quả thật quá chậm trễ rồi.” 

"Nếu như con thật sự có lòng đối với Cảnh Xuyên, hy vọng từ nay về sau, hai con có thể ủng hộ lẫn nhau, thông cảm cho đối phương.” 

Cố Linh Nhan luôn có chút sợ hãi và kiêng kỵ đối với gia tộc họ Đơn, quả thật là không nghĩ tới sẽ có ngày bà nội nói câu này với mình.

...

Đơn Lợi nhìn một già một trẻ ở bên kia, ông quay đầu nhìn con trai, thấp giọng nói, “Ba đã điều tra bối cảnh gia đình của con bé, con thấy đó, mẹ vợ tương lai coi con là ai mà sai này sai nọ vậy hả? Con không chê hay làm người ta mất thể diện, nhưng ngược lại, người ta còn chê và làm con bẽ mặt đấy!” 

Cù Âm đứng bên cạnh cũng cố nén cơn giận, “Cảnh Xuyên, con bé ấy còn nhỏ mà con lại thích, con cũng không nên vội vã như vậy. Bây giờ mẹ của nó không ưa con, sau này, nếu con không cần con gái của người ta nữa, không biết người ta sẽ ầm ĩ đến mức nào!” 

"Con còn trẻ.” Đơn Lợi vắt chéo hai tay sau lưng, hiếm khi nói được một câu thấm thía, “Sau này còn nhiều cơ hội, hai người ở cùng với nhau phải trải qua cả cuộc đời. Bây giờ con xúc động nhất thời, nhưng sau này, ngay cả hối hận cũng không kịp đấy.” 

Đôi vợ chồng cứ mỗi người một câu, Đơn Cảnh Xuyên cảm thấy trước trán mình như có khói mù bao phủ. Anh định nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. 

"Bây giờ, sức khỏe của ngài Đơn đã không còn trở ngại nữa.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, “Chỉ là thần trí không được minh mẫn lắm, người nhà đừng ầm ĩ quá, để ngài ấy tĩnh dưỡng ở phòng bệnh đi, qua một thời gian sẽ hồi phục, chúng tôi luôn kịp thời theo dõi và trị liệu.” 

Tất cả mọi người bên ngoài cửa rốt cuộc cũng thở nhẹ ra một hơi. Bà Đơn kích động đến mức véo vào tay Cố Linh Nhan. Bàn tay của người già đầy vết chai thô ráp, véo nhẹ lên da của Cố Linh Nhan khiến cô cảm thấy ngưa ngứa nhưng lại rất ấm áp. 

Bốn ông bà lớn tuổi, đồng lứa* của Cố Linh Nhan đã mất. Ngay từ nhỏ, cô đã không có khái niệm về ông về bà. Nghĩ đến việc sau này khi gả vào nhà họ Đơn, hai người kia cũng là ông nội bà nội của mình, cảm giác của cô cũng không tệ lắm. 

*Ông bà nội, ông bà ngoại

Đơn Cảnh Xuyên đỡ bà nội đi vào phòng bệnh rồi lại bước ra ngoài.  Anh ôm chặt Cố Linh Nhan đang đứng chờ ở cửa trong hành lang vào lòng, hôn lên thái dương cô. 

"Cảm ơn em, Nhan Nhan." Giọng nói của anh trầm thấp nhưng chân thành. 

Lúc này, Cố Linh Nhan cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cô lắc đầu, dịu giọng nói, “Em cũng rất hi vọng có thể giúp anh một chút gì đó. Anh luôn chăm sóc em, vì em mà chịu phiền hà, bây giờ còn phải chịu đựng cả mẹ của em.” 

"Trước kia, anh từng nghe nói con rể có Thập Nhị Hiếu* mới tốt.” Anh buông lỏng cô ra một chút, trỏ vào mũi cô, “Lên núi đao, xuống biển lửa cũng không lùi bước. Dù sao thì anh đã luyện tập cơ bắp từ hồi ở trong bộ đội rồi, không sợ mẹ em lấy gậy đánh chết đâu.” 

*12 tấm gương hiếu thảo với mẹ vợ

Cho dù tất cả mọi người đều không xem trọng, đối với anh mà nói, chỉ cần có em là điều tuyệt nhất, những thứ khác không còn liên quan nữa. 

Lúc này, có tiếng bước chân đi ra, càng lúc càng truyền tới gần. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy đang đỡ một ông lão lớn tuổi, chống gậy bước tới. 

Đơn Cảnh Xuyên tiến lên vài bước, cung kính xoay người, nói với ông lão, “Ông nội Hãn”, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào mắt của người phụ nữ kia.

"Nồi, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ trước mặt anh có dáng người cao gầy, nhìn sơ qua có thể thấy cô ta hơn anh vài tuổi. Lúc cười rộ lên, sóng mắt cô ta chuyển động, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp. 

Cố Linh Nhan đứng ở bên cạnh bọn họ, trong lòng cô vang lên một tiếng “lộp bộp”. 

Cô thề, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của Đơn Cảnh Xuyên hệt như thời khắc này. 

***

Lúc trở về, Phó Chính trực tiếp đi tới phòng ngủ. Thiệu Tây Bội ngủ không quá sâu, anh vừa nằm lên giường, cô đã giật mình tỉnh giấc. 

"Mấy giờ rồi?" Cô dụi mắt, nhỏ giọng hỏi.

"Không có xem." Anh tháo mắt kính, tiện tay ném nó lên trên tủ đầu giường, ôm eo cô từ phía sau, thở ra một hơi nặng nề. 

Mùi khói thuốc hòa quyện với hơi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, trong hơi thở của anh còn có hương nước hoa rất gay mũi. Cô trợn mắt, đưa lưng về phía Phó Chính, nhanh chóng nghe thấy tiếng thở dài của anh. 

Thiệu Tây Bội trở lại bên cạnh Phó Chính một lần nữa. Cô từ chối Tiêu An, đồng thời cũng hiểu rõ rằng quan hệ bạn bè nhiều năm giữa hai người tuyệt đối không thể trở lại như lúc trước; Ngôn Kỳ mà cô luôn kính trọng như anh trai cũng nổi giận ở trong phòng bệnh, đối chọi gay gắt với cô; ngoại trừ mẹ, lập trường của người anh họ mà cô yêu quý nhất cũng khiến cô khó cả đôi đường. 

Vì Phó Chính, cô phải trải qua biết bao gian khổ, bấy nhiêu chuyện đó đã khiến cô không tài nào chịu đựng nổi. 

Mà bây giờ, có lẽ anh sẽ lặp lại chiêu cũ, giống hệt như trước kia, anh nằm bên cạnh cô nhưng trên người lại có hương vị mà cô chán ghét nhất, anh dùng đôi tay đã từng ôm người phụ nữ khác để ôm lấy cô. 

...

"Bấm chuông." Phó Chính đạp mạnh Mẫn Kiêu Tư một cái từ phía sau, ý bảo anh ta bấm chuông cửa nhà trọ mà Lục Mộc ở. Mẫn Kiêu Tư mới bị anh quật cho một trận, đành vừa xoa mông vừa nghiến răng nghiến lợi rồi bấm chuông. 

Lúc Thiệu Tây Bội ra mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ, cô liền sửng sốt, quay đầu qua nhìn Lục Mộc nhưng vẫn để bọn họ bước vào. 

"Bác gái, làm phiền bác ạ.” Mẫn Kiêu Tư cười tủm tỉm, nói, “Cháu có mấy câu muốn nói với chị... dạ cô Thiệu ạ.” 

Lục Mộc cười nhạt, cầm hàng thêu rồi bước vào phòng làm việc. 

"Chị dâu.” Mẫn Kiêu Tư nhìn Thiệu Tây Bội đang mặt mày ủ ê, dáng vẻ đáng thương, “Tối hôm qua là do em kiên quyết kéo Phó Chính tới mấy chỗ ** ở thành phố R, đám người kia bảo mấy cô gái bước vào, nhưng em và Phó Chính không có! Em dám giơ hai tay để thề, nếu em nói dối, sau này em không sinh được con trai*!” 

*Ý cậu ấy là không có con nối dõi

Buổi sáng, lúc Phó Chính tỉnh lại, Thiệu Tây Bội đã đưa Khoai Sọ đi đâu không biết, ngay cả điểm tâm cũng không ăn. Anh ngẫm lại, chỉ biết nhất định là đêm qua có vấn đề, do đó sau khi tan tầm, anh liền trực tiếp bắt đầu sỏ gây chuyện phải đi giải thích. 

Phó Chính tựa vào cạnh cửa ngoài ban công. Anh nhìn Thiệu Tây Bội, lạnh hết cả mặt, không nói một lời. 

"Chị dâu! Em đã thề độc như vậy rồi, chị mau rời nhà mẹ rồi về với Phó Biến Thái đi!” Mẫn Kiêu Tư hạ thấp giọng, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó thảm thương, “Em còn có việc gấp, em đi trước đây!” 

Thiệu Tây Bội liếc nhìn Phó Chính. Cô nở nụ cười, đứng dậy, mở cửa giúp Mẫn Kiêu Tư. 

Con người Phó Chính cứ luôn biến thái, không biết xấu hổ như thế, ngang nhiên công khai, tiến dần từng bước một. Thiệu Tây Bội nghe Mẫn Kiêu Tư giải thích xong cũng không nói lời nào. Cô mang quần áo đã thay ra đi giặt sạch rồi tắm rửa, Phó Chính gọi một cuộc điện thoại trong phòng khách, ở phía đối diện là Lục Mộc vừa bước ra khỏi phòng làm việc. 

"Tội gì mà cậu phải vất vả tính toán mọi đường để quay lại như thế?” Lục Mộc đặt hàng thêu lên trên bàn, “Khi ấy tôi đã nói, con bé rời khỏi cậu, cả hai người đều sẽ thoải mái.” 

"Bác gái.” Phó Chính đi đến trước mặt Lục Mộc, lấy cái gì đó từ trong túi quần rồi đặt lên trên hàng thêu, thản nhiên nói, “Một chút thành ý của cháu, xin bác vui lòng nhận cho.” 

Nói xong, anh xoay người, trực tiếp đi đến phòng của Thiệu Tây Bội. 

Lục Mộc cúi đầu, liếc mắt nhìn cái gì đó, dường như là bà sợ hãi vì quá bất ngờ, khuôn mặt luôn bình thản cũng khẽ run lên. 

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy do Thiệu Tây Bội tắm đột nhiên ngừng lại. Cô hoảng hốt, vội vàng cầm lấy thứ này thứ nọ, ngay cả hàng thêu cũng không kịp lấy, chỉ kịp chạy vài bước vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại. 

***

"Nếu như sáng sớm thức dậy mà anh lại không thấy người, anh sẽ bóp chết nó ở trước mặt em.” Thiệu Tây Bội tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ. Phó Chính đứng đưa lưng về phía cô, tay anh nắm lấy cổ Khoai Sọ, lạnh lùng nói. 

Thiệu Tây Bội ném khăn lông, chạy vội mấy bước để cướp Khoai Sọ về, “Lúc đó, chính là anh đưa nó về, bây giờ lấy nó trút giận để làm gì hả?!” 

Phó Chính hừ lạnh một tiếng, chán ghét mà né khỏi Khoai Sọ, ôm lấy cô từ phía sau, “Ngày mai là sinh nhật của A Thiên, em theo anh về một chuyến nha.” 

Vừa nghe nói như vậy, cô liền sửng sốt, chưa kịp quay đầu đã bị anh giữ chặt, “Đừng có về nhà mẹ mãi rồi nghiện, tiếp theo đây, anh nhất định phải cho em nhìn rõ thế nào mới là tốt, hôm kia còn nhẹ quá.” 

Hôm kia? Thiệu Tây Bội suy nghĩ, mặt cô đỏ hết cả lên, chỉ biết dùng khuỷu tay để đẩy anh ở đằng sau. 

Hôm kia, lớp da phía dưới của cô đều bị cọ xát mạnh mẽ, hai ngày nay vẫn rất khó chịu. Thô bạo như vậy mà anh còn không biết xấu hổ, nói như thế là nhẹ sao? Nếu nặng hơn nữa, chẳng phải sẽ khiến cô liệt nửa thân dưới ư?

---

Hai ngày qua, Phó Chính công tác mệt mỏi. Sau khi tắm rửa xong, anh liền ôm Thiệu Tây Bội ngủ say. Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn ngủ không được như đêm hôm qua. 

Ngày hôm qua, lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Lương Kha đã nắm chặt cổ tay cô, dồn cô vào góc phòng, gằn từng tiếng một, “Thiệu Tây Bội, cô cứ một hai muốn sống muốn chết*, bây giờ thì Phó Chính vứt bỏ tôi rồi, ngay cả lợi ích trên đường thăng quan tiến chức mà anh ấy cũng không cần, cô hài lòng chưa?!” 

*Yếu tử yếu hoạt – muốn sống muốn chết – tức là đi tìm cái chết

"Tôi biết anh ấy trước cô, yêu anh ấy lâu hơn cô, càng không có ai chán ghét cô bằng tôi!” Lúc này, Lương Kha mới buông cổ tay Thiệu Tây Bội ra, “Cô có thể cảm thấy tôi nói mấy câu này vì không chiếm được anh ấy, quả thật có cả nguyên nhân đó đấy, nhưng không hề đúng hoàn toàn!” 

"Bây giờ cô còn không rời khỏi Phó Chính, tôi sẽ khiến cô sống khổ sở hơn cả chết!” 

Trước kia, Thiệu Tây Bội đã từng nghe qua mấy lời đại loại như thế này, nhưng cô chẳng hề có cảm giác gì, thế nào cô cũng nhanh chóng bỏ qua, vậy mà khi đó, ánh mắt của Lương Kha lại khiến cô ghi nhớ rất rõ ràng - không phải ánh mắt ác độc hay châm chọc, thật ra đó là ánh mắt cực kỳ thương hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui