Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy



Lại thêm một ngày nữa trôi qua Tịch Lạc Khuê chẳng biết mình phải làm gì ngoài chuyện ăn, đi dạo xung quanh biệt thự, rồi về ngủ, khi cô thức dậy thì đã năm giờ mấy chiều, cuộc sống này với cô quả thật không quen chút nào, lúc trước sáu giờ sáng là cô phải dậy rồi, nào là chuẩn bị đồ ăn sáng cho em trai đi học, rồi phải ngồi xe công cộng cả nữa tiếng để đến chỗ làm, chiều tan ca xong ở trung tâm mua sắm cô còn phải về làm phục vụ tới tận tối, thật lúc đó thời gian thở với cô cũng không có nói gì đến chuyện nghỉ ngơi, mà giờ cô toàn rảnh đến mức ngứa gây trong mình không chịu nổi, phải chăng cái khổ cực nó đã ngấm vào máu cô rồi.Suy nghĩ lung tung một hồi, Tịch Lạc Khuê lại cảm giác có gì không đúng, bụng cô lại đau nữa, cô biết chắc kinh nguyệt của mình đã đến rồi, mỗi lần gần đến kỳ kinh một, hai ngày là nó sẽ bất đầu đau, nhưng sau cô lại quên mất chứ, đáng lẽ lúc sáng cô phải kêu nữ hầu gái chuẩn bị băng vệ sinh dùm mình.Bước vào phòng tắm kiểm tra thử, quả nhiên là đến thật rồi, Tịch Lạc Khuê khổ sở ôm bụng bước đến bên cửa phòng, khi cô mở ra lại thấy hai vệ sĩ đứng canh, chẳng thấy hầu gái nào, cô bèn lên tiếng."Cái này...!Các anh gọi một cô hầu gái dùm tôi được không?""Dạ tiểu thư!" Một vệ sĩ đã đi gọi.Tịch Lạc Khuê vẫn trong trạng thái lo lắng, bụng đau cô không dám lại sofa ngồi, cô sợ sẽ ra dính lên đó thì nguy, nên cứ nép sau cửa ôm bụng mà chịu đựng, một lúc sau một nữ hầu gái cũng đến.Thấy mặt Tịch Lạc Khuê không tốt nên lo lắng hỏi: "Tiểu thư! Người sao vậy ạ?"Tịch Lạc Khuê nhỏ giọng vào tai cô ấy "Tôi đến tháng rồi! Em đi lấy băng vệ sinh dùm tôi đi."Nữ hầu gái liền hiểu, dạ một tiếng rồi chạy như bay đi, Tịch Lạc Khuê vừa đóng cửa lại mới quay đầu đi được vài bước thì lại nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cô xoay người, đã thấy Thẩm Ngạn Triết về đến, hắn thấy cô ôm bụng, mặt xanh méc thì có chút lo lắng."Em bệnh hả?"Tịch Lạc Khuê đỗ mồ hôi, không biết giải thích thế nào, ngay sau đó thân cô đã bị nhấc bỗng."A! Ngài...!ngài buông tôi xuống" Cô khó xử.Thẩm Ngạn Triết nhíu mày thẳng giường mà bước, làm Tịch Lạc Khuê vùng vẫy lợi hại hơn."Đừng...!người ngài...!sẽ bẩn mất" Cô nói ra trong xấu hổ.Thẩm Ngạn Triết không phải tên ngốc, hắn đã hiểu ra được chuyện gì, nhưng vẫn không buông Tịch Lạc Khuê ra còn thản nhiên hỏi cô: "Đã kêu người chuẩn bị chưa?"Tịch Lạc Khuê đỏ mặt giọng cũng nhỏ xíu "Rồi..." Mặt cũng cúi thấp không dám nhìn hắn.Thẩm Ngạn Triết đặt cô lên giường, theo phản xạ cô đã ghì chặt cổ hắn không buông, làm Thẩm Ngạn Triết cũng ngẩn ra."Sao vậy?""Bẩn...!sẽ làm bẩn giường mất."Thẩm Ngạn Triết đã bị hạ gục với vẻ đáng yêu của cô, hắn vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc kia mà trêu cô."Em sợ giường bẩn, vậy không sợ người tôi bẩn?"Tịch Lạc Khuê giật mình, cô điên mất thôi, sao cái giường này lại sánh bằng hắn chứ, cô vội buông hắn ra nhưng tay Thẩm Ngạn Triết đã siết chặt không muốn cô xuống khỏi người hắn, làm cô khó xử hơn."Thẩm...!tổng?"Hắn ngồi xuống giường để cô ngồi trên đùi hắn, thật ra ga trải gường bẩn thì thay ga mới, chuyện đó hắn thừa biết, nhưng Thẩm Ngạn Triết lại muốn cô ngồi trên người hắn.Nữ hầu gái đã về đến, khi cô ta mở cửa ra thấy cảnh ấy cũng chấn động, vì Thẩm Ngạn Triết là một người thích sạch sẽ nếu bị dính lên người hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra."Tiểu...!tiểu thư! Đây ạ!" Nữ hầu gái chìa bịt băng vệ sinh ra.Tịch Lạc Khuê nhanh chống nhận lấy, Thẩm Ngạn Triết bế cô đứng dậy, ánh mắt nữ hầu gái đã nhìn đến trên phần đùi hắn, trên quần đã dính cái kia, nữ hầu gái bụm miệng, trợn mắt, không dám nói gì.Thẩm Ngạn Triết liếc lấy nữ hầu gái dặn dò: "Kêu bác sĩ Kim đem thuốc đau bụng kinh đến đây!""Dạ..."Dạ một tiếng nữ hầu gái lại đi như chạy ra ngoài, còn Thẩm Ngạn Triết thì bế Tịch Lạc Khuê đến phòng tắm.Khi thả Tịch Lạc Khuê xuống hắn còn đi đến bên tủ quần áo, lấy cho cô một bộ váy và một một bộ đồ lót đem đến phòng tắm cho cô."Cốc!cốc! Hắn gõ cửa.Tịch Lạc Khuê bên trong đã lúng túng, cô thật đã quên đem đồ vào, cô muốn nhờ hắn giúp."Ngài...!ngày giúp tôi...!lấy..."Cô chưa nói nên lời thì Thẩm Ngạn Triết đã chen ngang "Tôi đem cho em đây!"Tịch Lạc Khuê không ngờ hắn lại tâm lý như vậy, con người này quả thật quá chu đáo rồi."Cảm...!ơn ngài."===============================Sau khi Thẩm Ngạn Triết tắm rửa sạch sẽ xong thì một tiếng sau bác sĩ Kim cũng đã tìm đến.Trong phòng khách ngồi đối diện Thẩm Ngạn Triết là bác sĩ Kim cũng là bạn thân của hắn, Kim Dương Y, người đang bận trăm công nghìn việc lại tự thân đem thuốc đau bụng kinh đến cho nữ nhân của hắn."Riết cậu xem tôi là gì vậy hả?""Bác sĩ" Thẩm Ngạn Triết vẫn thản nhiên.Môi Kim Dương Y giật giật, cái tên Thẩm Ngạn Triết này đúng là càng ngày càng xem hắn chẳng ra gì."Mà chẳng phải cậu cũng có chuyện đến tìm tôi sao?" Thẩm Ngạn Triết lắc lắc ly rượu nhìn Kim Dương Y.Thẩm Ngạn Triết đã đoán trúng ý, Kim Dương Y cũng thừa nhận."Quả là không qua được người có chỉ số IQ cao như cậu."Sau một hồi lưỡng lự, Kim Dương Y mở lời điệu bộ hết sức nghiêm túc hướng đến Thẩm Ngạn Triết."Linh Nhi đã trở về nước rồi! Cậu có muốn gặp cô ấy không?"Động tác lắc rượu trên tay đã dừng, con ngươi Thẩm Ngạn Triết có chút giao động, nhưng ngữ khí lại rất bình thường "Tại sao?" Hắn hỏi ngược."Tôi nghĩ cả hai nên gặp để giải thích chuyện năm đó.""Không gặp" Mặt Thẩm Ngạn Triết đã đen lại.Thấy nhiệt độ phòng có vẻ đã giảm đi, đỗ mồ hôi Kim Dương Y thở dài một hơi."Thôi vậy! Tôi chỉ là người ngoài cuộc, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết mấy năm nay cô ấy sống cũng không dễ dàng gì!"Tay Thẩm Ngạn Triết đã siết chặt lấy ly rượu lời hắn phát ra đã nghe mùi thuốc súng."Nếu cậu còn nói đến người phụ nữ ấy nữa thì cút cho tôi."Kim Dương Y lạnh người, hắn cười giả lả "Gì mà nóng vậy! Tôi không nói nữa là được chứ gì!".



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận