Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy



Cảm thấy ngột ngạt, Tịch Lạc Khuê mượn cớ đi vệ sinh, cô ra ban công để hóng gió biển, ai ngờ đã có người đứng đó trước, Cổ Tư Nghiêm với điếu thuốc trên tay, khuôn mặt như tượng khắc của hắn có vẻ trầm tư nhìn vào màn đêm vô tận, gió đêm thổi vào cùng ánh trăng chiếu rọi, làm nổi bật thân hình cao ráo mà đầu vẻ quyến rũ của hắn, Tịch Lạc Khuê giật mình cô vội quay đầu định đi vào trong thì đã bị hắn phát hiện."Tịch tiểu thư dường như không nhận ra tôi."Tịch Lạc Khuê đứng tại chỗ, cô không ngờ hắn còn nhớ đến mình, nên cũng quay lại "Tôi và Cổ tổng chỉ gặp nhau trong trường hợp bất đắc dĩ thôi, không nghĩ sẽ gặp nhau ở đây lần nữa!"Lời cô như xác định cho hắn biết cô có nhận ra hắn, nhưng lại cố tình như không quen.Hắn lại hút một hơi thuốc, rồi nhả ra, mặt cứ vô cảm nhìn cô "Tịch tiểu thư có tin đây là duyên phận không?""Cổ tổng...!nghĩ sao cũng được!" Tịch Lạc Khuê né tránh ánh nhìn của hắn.Cổ Tư Nghiêm chợt bước đến gần cô hơn, khi mặt hắn cách mặt cô một gang tay, mắt Tịch Lạc Khuê đã trợn lớn, hắn lại kéo cong khoé môi."Nhìn giống thật."Cô có chút lo lắng không biết hắn định làm gì, giọng cũng lắp bắp: "Cổ...!tổng...!anh say rồi!""Cô có thể đến nhà tôi một chuyến không?"Gì chứ! Tịch Lạc Khuê lùi lại, hắn còn kêu cô đến nhà hắn nữa, để làm gì kia chứ?.Thấy sự hoang mang hiện lên hắn lại tiếp: "Tiểu Lăng nhà tôi cần cô." Tiểu Lăng phát ra từ miệng hắn làm Tịch Lạc Khuê nhớ đến đứa bé kia, cô khó hiểu nhìn hắn "Tại...!sao lại cần tôi?""Từ khi gặp cô, mấy ngày nay nó cứ khóc lóc, chẳng chịu ăn uống gì cả, nên tôi muốn cô đến chăm sóc nó giúp tôi, thù lao thì cô có thể ra giá."Cổ Tư Nghiêm biết hắn nói câu đó hơi thừa, người phụ nữ trước mặt hắn là nữ nhân của Thẩm Ngạn Triết, cô ấy muốn gì mà chẳng được chứ! Nhưng hắn đã điều tra qua gia cảnh của Tịch Lạc Khuê, hắn nghĩ nữ nhân này cần tiền nên mới đưa ra điều kiện.Tịch Lạc Khuê mím môi, mặc dù đứa trẻ kia rất đáng thương, nhưng hắn nghĩ cô là gì mà lại tự biên tự diễn như vậy, cô liền từ chối "Tôi không thể."Cổ Tư Nghiêm nghĩ bản thân hắn đã quá xem thường nữ nhân này rồi, hắn quăng điếu thuốc hút dỡ xuống sàn nhà, dùng chân đập lấy, tay hắn đưa đến nắm lấy càm Tịch Lạc Khuê, cả người phát ra một cổ lạnh lẽo."Bớt làm tịch, ra giá đi." Tịch Lạc Khuê khó chịu, hất mạnh bàn tay hắn ra "Tôi đã nói không đồng ý rồi!"Ngay lúc đó Đường Linh Nhi cũng tình cờ đi ngang, thấy cô ta Cổ Tư Nghiêm lập tức bỏ đi còn không quên nhắc nhở Tịch Lạc Khuê."Chúng ta sẽ còn gặp lại!"Đường Linh Nhi đưa vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Cổ Tư Nghiêm vừa rời đi và Tịch Lạc Khuê còn đứng đó, cảnh lúc nãy cô ta đã thấy rõ mồn một, Tịch Lạc Khuê đã hất bàn tay của hắn ra khi hắn nắm lấy càm của Tịch Lạc Khuê, như thể hai người này có chuyện gì mờ ám.Khi Tịch Lạc Khuê trở lại, thì Cổ Tư Nghiêm cùng nhị ca của Thẩm Ngạn Triết đã ra về, Thời Thiệu Lãnh đã say bí xỉ nên sẽ ngủ lại đây, Thẩm Ngạn Triết cũng uống không ít nhưng hắn không có ý định ở lại."Cậu tự mình lái xe của Thiệu Lãnh về hay ở lại thì tùy."Vừa dứt lời hắn đã ôm Tịch Lạc Khuê chuẩn bị rời đi làm Kim Dương Y phải lo lắng."Này! Cậu uống nhiều vậy lái xe được không vậy?.""Được!" Chân của Thẩm Ngạn Triết vừa bước thì Đường Linh Nhi lại ngăn cản hắn "Ngạn Triết hay để em đưa anh về, nguy hiểm lắm!"Hắn không trả lời cũng chẳng thèm nhìn lấy mà trực tiếp ôm Tịch Lạc Khuê hướng cửa mà đi, Tịch Lạc Khuê cũng ngoãn theo hắn, trước khi biến mất khỏi cánh cửa cô còn quay lại nhìn một cái, Đường Linh Nhi thật sự rất đau lòng.Đường Linh Nhi lộ ra vẻ mặt khổ sở nước mắt đã lăng dài, Kim Dương Y cũng không chịu nổi mà ôm cô vào lòng an ủi."Nếu giúp được tôi sẽ giúp em, nên đừng đau khổ chịu đựng một mình."Đường Linh Nhi lại khóc lợi hại hơn, đã thành tiếng khóc đầy tức tưởi không thể nào dừng lại được.=================================Ngày hôm sau trong phòng làm việc, Thẩm Ngạn Triết thấy một số điện thoại lạ, hắn bắt máy thì bên kia đã nghe giọng đầy đau đớn."Ngạn...!Triết giúp em!"Thẩm Ngạn Triết đã nhận ra giọng của ai, giọng hắn lạnh lẽo "Bệnh thì tìm bác sĩ."Hắn định cúp máy thì Đường Linh Nhi đã khổ sở nghẹn lời, cô ta đã khóc "Sao...!anh tàn nhẫn vậy...!được...!vậy để em chết đi..."Thẩm Ngạn Triết bóp mạnh cây bút trên tay đã nghe tiếng rắc "Cô đang ở đâu?"Thẩm Ngạn Triết tắt máy, đứng dậy rời khỏi bàn, thấy hắn đang định ra ngoài, thư ký Tiết vội nhắc lại hắn."Thẩm tổng bốn giờ ngài còn có buổi gặp đối tác"."Hủy đi!" Hắn đáp nhanh gọn rồi rời đi vội vã.Trong khi đó tại biệt thự, Tịch Lạc Khuê không thể tin vào mắt mình được, tiểu Lăng đã đứng ngoài cửa mà khóc thúc thít, bên cạnh cậu bé còn có một bà dì đang hướng vào trong nhìn Tịch Lạc Khuê như cầu xin.Cô bấm mở cửa, khi cửa tự động được mở ra thì tiểu Lăng cũng nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy chân cô."Chị...!chị ơi!"Tịch Lạc Khuê ngồi xuống ôm lấy bé, cô nhìn bà dì kia mà đặc câu hỏi: "Chuyện này là sao? Dì là ai sao biết mà đưa bé đến đây?"Bà dì kia mặt đầy ái ngại đáp: "Tôi chỉ là bảo mẫu của tiểu thiếu gia thôi, tiểu thư xin cô...!tiểu thiếu gia đã mấy ngày không chịu ăn uống gì, bé cứ đòi cô mãi...!nên khi biết nơi tiểu thư ở, tôi giấu cậu chủ đưa tiểu thiếu gia đến đây!"Tịch Lạc Khuê ảo não, cô không biết lý do tại sao đứa bé này lại quấn cô đến vậy, người cũng đã đến vậy cô đành tiếp nhận thôi!."Vào trong đi."Khi cô nói lời đó, bà dì ấy đã mừng như sắp khóc đến nên, Tạ Ngải Tư đi ra cũng vừa kịp chứng kiến mọi chuyện, thấy hắn Tịch Lạc Khuê liền mở miệng nhờ vã."Tạ quản gia, anh giúp tôi chuẩn bị chút thức ăn cho trẻ con nhé!"Tạ Ngải Tư không hỏi gì chỉ Vâng một tiếng rồi quay vào, Tịch Lạc Khuê bế bé lên cùng bà dì ấy đi vào trong.Nữa tiếng sau trên bàn đã có vài món, Tịch Lạc Khuê ngồi bên cạnh, gấp thịt trộn vào cơm, sau đó hướng đến miệng tiểu Lăng mà a~ một tiếng.Kỳ diệu thay đứa bé đã há miệng ăn, làm bà dì ngồi bên cạnh bụm miệng, không cầm được nước mắt mà khóc."Tốt...!quá! Tốt quá rồi!"Tịch Lạc Khuê cũng cảm nhận được sự yêu thương của dì ấy dành cho tiểu Lăng, mặc dù bản thân dì ấy chỉ là một bảo mẫu."Dì đối với bé tốt thật."Bà dì lau lau lấy nước mắt, đưa cái nhìn cảm kích sang cô."Tôi chăm sóc tiểu thiếu gia từ khi mới lọt lòng, đã xem tiểu thiếu gia như cháu mình, thật cảm ơn tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thiếu gia chỉ ăn được một, hai muỗng cơm là không ăn nữa rồi, thật làm tôi lo chết đi được!"Giờ Tịch Lạc Khuê lại nhớ đến lời Cổ Tư Nghiêm lúc đó, hắn thật là không lừa cô, bà dì chỉ là bảo mẫu còn lo đến vậy thì làm ba như hắn còn xót ruột đến cỡ nào."Chị...!ơi! Ăn!"Cái miệng nhỏ của tiểu Lăng đã chồm đến chiếc thìa chưa kịp đưa đến, làm Tịch Lạc Khuê cũng cảm thấy đáng yêu hết sức, nếu đứa nhỏ này mà là con cô, chắc cô sẽ yêu thương nó chết mất..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận