Không Phải Là Cổ Tích

-Chú! Chú sang đây làm gì thế??? – tôi há hốc mồm.
-Ơ! Mày hỏi hay nhỉ??? Tao sang đây để ngủ chứ để làm gì! – chú Bảy trả lời ngon ơ.
-Ngủ??? Ở đây??? Muốn ngủ thì qua phòng chú mà ngủ! Akkkkkkkkkkk – tôi gần như hét dựng lên khiến cả ngôi nhà rung rinh theo.
-Phòng đâu mà ngủ. Mày im lặng chút coi. Bộ hồi nãy không nghe mấy anh nói là phòng tao giao cho chị Diệp vợ cũ của anh Tư ngủ rồi hả? – ổng nhăn mặt càu nhàu.
-Cháu không cần biết. Nhưng tối nay nhất quyết chú không được ngủ ở đây! Không được! Chú đi ra đi! – tôi bay thẳng xuống nền và dùng hết sức đẩy ông chú quái quỷ ra khỏi cửa và đóng chặt nó lại.
-Nguyên! Mày muốn chết hả??? Mở cửa mau!
Chú Bảy cứ đứng phía ngoài gõ cửa rầm rầm. Tôi thì giả điếc nhảy lên giường ôm gối ngủ. Người lớn trong nhà cũng chẳng ra can ngăn làm gì. Xưa nay mỗi khi tôi và chú Bảy xảy ra xung đột thì chỉ có chúng tôi tự giải quyết với nhau. Căn bản là không có ai đủ sức để nhảy vào can thiệp. Nhờ thế mà đôi khi lại hay. Như bây giờ chẳng hạn...
..................................................
Khuya...
Trời bỗng đổ mưa tầm tã khiến tôi tỉnh giấc.Tuy nhiên mắt tôi vẫn cứ nhắm tịt lại. Nhưng rồi có một cái gì đó xuất hiện và buộc tôi phải mở mắt mặc dù tôi không biết được đó là cái gì...
Theo phản xạ, tôi từ từ mở đôi mắt vẫn còn muốn nhắm chặt của mình...
Và cơn buồn ngủ hoàn toàn biến khỏi người tôi khi mà trước mặt tôi lúc này là một bóng ma!
Đúng hơn là một bóng ma đã...quen mặt!
Tôi không sợ. Kỳ lạ là như thế. Vì thật lòng mà nói thì trong người tôi lúc này phát ra một suy nghĩ: “Nguyên à! Đây không phải là ma! Nó là bạn mình đấy!”. Nghe có vẻ vô lý và khó tin kinh khủng nhưng lại là sự thật đấy các bạn ạ. Do vậy mà tôi chẳng có chút lắp bắp hay có ý định hét toáng lên. Tôi chỉ nghiêng nghiêng đầu để nhìn cho rõ hơn bóng ma mỹ nhân trước mắt mình.
-Hãy tránh xa Phước Nguyên ngay! Hãy tránh xa Phước Nguyên ngay!!! – giọng cô ta yếu thật, nói mà cứ như không nói ấy, may là tai tôi thính nên mới nghe được nội dung của câu nói.
-Vì sao? – tôi hỏi một cách chân thành ( bạn bè vẫn hay nói tôi tưng tưng, giờ thì bạn hiểu tôi “tưng tưng” như thế nào rồi đó! +_+)
Ấy thế mà cô ta chẳng thèm trả lời mà phụt biến đi. Tôi ngơ ngẩn hồi lâu. Đó có phải là bóng ma không nhỉ??? Trong suốt, lơ lửng và mờ mờ ảo ảo. Nghe vậy thì chắc là đúng. Nhưng mà linh tính mách bảo cho tôi đó không hẳn là ma. Còn là gì thì tôi chịu. Hix...Cô ta bảo tôi tránh xa Phước Nguyên thì chắc là có mối liên hệ gì đó với tên tóc vàng. Tôi với hắn cũng đã đi tới đâu đâu. Haizzz. Không nghĩ nữa. Ngủ thôi.
...............................
Tôi bị gọi dậy bằng tiếng hét động trời phát ra từ phía cửa phòng. Hất chăn sang một bên, tôi lồm cồm bò dậy và đi từng bước nặng nề ra phía cửa. Định bụng hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra thì tôi bị làm cho giật mình khi nhìn thấy ông chú thân yêu đang nằm ngủ ngon lành trước cửa phòng. Xung quanh là đầy đủ chú bác đang đưa đôi mắt hình viên bi nhìn chằm chằm vào chú ấy. Tiếng hét thất thanh vừa rồi là của cô Diệp. Hỏi ra mới biết hồi nãy khi ngủ dậy, cô ấy định xuống nhà dưới làm cơm sáng thì vấp phải chú Bảy đang nằm chềnh ềnh giữa hành lang và bị ngã chỏng gọng. Rõ khổ. Nếu là tôi thì chắc còn thê thảm hơn nhiều.
-Bảy! Mày làm gì thế??? Sao lại ngủ lăn ở đây hả??? Dậy đi! – ba tôi gọi lớn.
-Sao nó vẫn ngủ ngon lành thế được nhỉ??? – bác Hai nhăn mày.
-Chú! Dậy đi! Dậy! – tôi ngồi xuống vỗ mạnh vào tay chú Bảy.
Nhưng chú ấy vẫn không chịu mở mắt. Hay lại muốn đùa giỡn nữa đây??? Thật là hết biết với ông chú trẻ con này. Tôi cúi mặt xuống gần chú Bảy, đồng thời lấy tay banh hai con mắt của chú ấy ra. Kết quả trả về là vô hiệu.
-Thằng này hay nhỉ??? Dậy đi! Đùa quá trớn rồi đó! – chú Ba bắt đầu bực mình, tôi cũng thế.
Đang định đánh cho chú ấy một cú thật đau để chừa thói ngủ lăn ngủ lê thì cái nóng tôi cảm nhận được từ phía người chú Bảy khiến tôi khựng lại. Sau vài giây, tôi hốt hoảng lấy tay sờ lên trán chú ấy. Và sự thật thì chú Bảy đã bị ngất chứ không phải là giả vờ ngủ say như mọi người vẫn nghĩ...
....................................
Bây giờ ông chú tinh quái đang nằm trên giường tôi. Trong tình huống như thế thì tôi không thể không cho ổng nằm ở đây được. Nói ra thì thật là xấu hổ, chú Bảy tuy nghịch phá tơi bời nhưng sức khỏe chú ấy lại rất yếu. Người nằm viện nhiều nhất trong nhà chính là chú ấy. Từ cảm cúm, thương hàn, sốt xuất huyết chú tôi đều “trải” qua hết. Nghe ba bảo là lúc sinh Bảy bà nội bị bệnh nên sinh khó, có lẽ vì thế nên thể trạng của chú ấy không được khỏe như những thằng con trai bình thường.
-Nè! Cháo nè! Chú ăn đi!
-Không! Mày đút đi!
-Cái gì???
-Không đút thì tao không ăn.
Thế là việc bị bệnh trở thành cái cớ để ổng bắt nạt tôi. Được thôi. Đút thì đút! Ăn cho nhanh rồi ngủ cho tôi nhờ. Phát mệt với một người bề trên lắm chuyện như thế này. Hừ!
-Sao chú cứ nhìn cháu mãi thế??? Lo nuốt đi! Ăn cháo mà còn lâu hơn cả ăn đcơm! – tôi bức xúc khi thấy chú ấy không chịu ăn mà cứ trân mắt nhìn tôi.
-Tao thích thế! Hà hà! Nhìn mày để biết yêu hơn nhỏ người yêu của tao!
Nham nhở đến thế là cùng!
.....................................
Cuối cùng thì ông chú thân yêu cũng chịu ngủ. Cũng phải thôi! Suốt một tiếng đồng hồ chú ấy nói không ngừng nghỉ thì giờ buồn ngủ là tất yếu. Tôi thở dài kéo chăn lên đắp cho ổng rồi đứng dậy định xuống bếp kiếm cái gì đó lót dạ. Nhưng mọi thứ đột ngột dừng hẳn lại khi cái cảm giác quái ác ấy lại xuất hiện. Một thời gian tôi không còn cảm thấy sự tồn tại của nó nên cứ ngỡ rằng nó đã biến mất. Nhưng không phải thế. Bây giờ đây, hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện rõ mồn một trong đầu. Và tôi lại cảm thấy khó thở. Tại sao??? Tại sao hết Phước Nguyên rồi đến chú Bảy đều bắt tôi phải nhìn thấy cảnh này khi chạm vào người họ chứ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui