Không Phải Là Em Thầm Mến Anh Sao?

“ Dư Chúc…Dư Chúc?” Ngô Lương Phàm lúng túng kêu một tiếng.

“ ….”

“ Dư Chúc, tôi, để tôi lấy quần áo cho cậu được rồi.”

“…”

“ Này, cầm đi, này….cậu bị làm sao vậy?” Ngô Lương Phàm lấy quần áo đưa cho cậu, mà Dư Chúc vẫn ngây ngốc đứng đó.

“….”

“Dư Chúc…”

“ Anh mua cho bạn gái anh sao?” Sau khi bất động nửa ngày Dư CChúc đột nhiên nói một câu như này.

“ Tôi không có bạn gái…Tôi chỉ thích cậu thôi.”

“….”

“ Dư Chúc? Cái này, là hàng tồn trong cửa hàng!” Sau nửa ngày Ngô Lương Phàm mới đưa ra được một cái đáp án, làm cho cả khuôn mặt của cậu cũng ngượng ngùng đỏ hết cả lên.


Dư Chúc nhìn thấy khuôn mặt như đang chịu ủy khuất của anh, liền phì cười một tiếng, nhìn chủ cửa hàng đang đứng thẳng tắp ở trước mặt, giống như là một đứa trẻ bị hiểu lầm vậy, nghiêm túc vô cùng.

“ A, biết rồi, Thanks.” Dư Chúc cầm quần áo liền mặc lên người luôn, vừa nói, “Hôm nay em với anh ngủ chung một chỗ sao?”

“….”

“ Ai, có được hay không……?” Dư Chúc nhíu mày, lão bản thật sự là anh nên đi soi gương đi, mặt mũi giống như là vừa ăn phải mướp đắng vậy.

“ Được a được a được a được a!”

“…” Được, lúc này lại giống như là vừa ăn được mật dưa vậy.

Ngô Lương Phàm rất vui vẻ mà đưa gối cho Dư Chúc, Dư Chúc cùng không khách khí, nằm xuống liền ngủ mất. Ngô Lương Phàm lại xấu hổ, vẫn mở ti vi lên, qua rất lâu, mới mở miệng:

“ Dư Chúc?”

“….”

“ Dư Chúc?”

“….”

“ Cậu đã ngủ chưa?”

“….”

“….” Ngô Lương Phàm không thấy cậu trả lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tắt tivi, chui vào trong chăn.

Cũng không biết là do Ngô lão bản quá gò bó hay là do tướng ngủ của Dư Chúc quá tốt, mà khi hai người đàn ông ngủ trên cùng một cái giường, hoàn toàn không có chút cảm giác gì gọi là chật chội cả, mà ngược lại chỗ trống ở giữa lại rộng vô cùng. Mặc dù Dư Chúc mơ mơ màng màng ngủ, nhưng vẫn cảm giác được người bên cạnh vẫn luôn ở trong trạng thái cứng nhắc, đến việc trở mình cũng không dám làm.

Sau này Dư Chúc nói, đây chính là một đêm trong sáng và thuần khiết nhất mà Ngô Lương Phàm ở cùng với cậu, Ngô lão bản tội nghiệp nói, anh vô cùng thành thật như vậy mà, rõ ràng đều là do em….

Dư Chúc dậy rất sớm, lúc Ngô lão bản thức dậy thì nhìn thấy Dư Chúc đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên bàn ăn cơm. Dư Chúc khẽ mỉm cười nhìn anh, nói, “ Lão bản, hình như là đèn trong phòng khách không có bị hư a.”

…..


Ngô lão bản nhìn xung quanh một chút, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, mình có nên đâm đầu vào tường để thể hiện sự trong sáng của mình không đây? Bên trong phòng khách treo đầy áp phích hình Lolita, anh nên giải thích thế nào đây? Đồ ở trong tiệm quá nhiều không có chỗ dán nên mới đem đồ về nhà ông chủ để treo? Không đến mức phải để ông chủ tỉ mỉ cất giữ chứ? Cần gì ông chủ phải dán lên tường chứ?

“ Ha ha ha ha …. Phải không, hôm qua bị hư…..” Ngô lão bản cười gượng vài tiếng, bất đắc dĩ giải thích.

“ Ha hư đúng lúc thật” Dư Chúc yên lặng ở trong lòng tăng thêm mấy chữ nữa: Đầu óc của anh.

Sau này, Ngô Lương Phàm lại tiếp tục tặng quà tặng quà để lấy lòng cậu, ngay cả tiền cũng tăng lên cho Dư Chúc, tiểu Vương ở một bên không tiếng động mà rơi lệ: Lão bản tại sao người lại đối tốt với người mới như vậy a…

Cái gì nên lấy thì lấy cái gì nên cầm Dư Chúc cũng nhận, nhưng nhìn các giỏ quà trong nhà chứa đầy dưa leo, Dư Chúc không thể không nhìn Ngô lão bản mà đưa ra một yêu cầu: Lão bản, lần sau anh có thể tặng rau quả khác được không? Dưa leo này em ăn không hết.

Dư Chúc cảm thấy mình chắc chắn đã tiếp nhận đối phương rồi, còn về phần lý do, cũng có thể coi như là một thói quen không? Dù sao cái lý do thói quen cũng không phải là một cái lý do tốt, bất quá, có lẽ là do đối phương đã rất nỗ lực, có thể làm cho chính mình cũng thấy cảm động. Dư Chúc cũng không nghĩ tới có một ngày mình thích người khác theo kiểu lâu ngày sinh tình, càng không nghĩ tới, đối tượng lại là một người đàn ông, lâu ngày sinh tình. Thích cái loại cảm giác muốn sờ, tên, kia, thật tuyệt.

Gần đây Dư Chúc cảm thấy không kiên nhẫn, rất không kiên nhẫn, vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Nguyên nhân chỉ có một, là gần đây trong tiệm có rất nhiều rất nhiều giống cái, chính xác mà nói, là bên cạnh Ngô Lương Phàm có rất nhiều rất nhiều sinh vật giống cái.

“ Ca ca, cái này dùng như thế nào a? Chỉ cho người ta một chút được không a ~”

“ A, cái này a, em chỉ cần…Blalablalala….Hiểu không?”

“ Ca ca người ta nghe không hiểu a, anh có thể nói lại một lần nữa không?”

……Em gái nhà ngươi hỏi thôi có cần phải ngọt đến vậy không hả? Có phải là ra đường cô luôn đem theo dao gọt trái cây không hả có cần tôi gọt giúp cô luôn không a? Còn cái người kia nữa chứ, có cần phải cười vui vẻ đến toét cả miệng như thế kia không hả!!!!!

“ Ca ca, anh trẻ như vậy mà đã có việc làm rồi nha?”


“ A, anh cũng không còn nhỏ nữa a.”

“ Vậy anh cũng nên tìm bạn gái rồi a         ~”

…… Đây là anh có suy nghĩ muốn vượt tường a? Người ta chỉ vừa bệnh nằm trên giường, mà người liền bừng bừng sức sống mà đi làm rồi?

“ Ca ca câu lạc bộ kia đang mở cửa, hay là chúng ta đi chơi đi!”

“ Trong cửa hàng cũng tương đối là bận a.”

“ Không phải là cửa hàng còn có hai nhân viên sao? ~”

……. Ngô Lương Phàm nếu anh mà dám đi, thì tôi liền gọi mấy cái xe tải lớn tới đem cửa hàng nhà anh dọn sạch sẽ, sau đó đem bán giảm giá ở trước cửa nhà anh.

Gần đây Ngô lão bản cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ.

Đầu tiên là đến kì nghỉ, học sinh ở trường học bên cạnh cũng đông lên hẳn, mặc dù như vậy đúng là đem lại cho cửa hàng không ít lợi nhuận, nhưng Ngô lão bản lại cảm thấy ở phía sau lưng luôn có một luồng sát khí vô cùng nặng nề, ngay cả khi lúc trước anh tham gia vào cuộc khảo thí các tín chỉ cũng không cảm thấy hàn khí tiến vào tận xương như bây giờ.

Sau khi Ngô lão bản đóng cửa hàng, liền nhận được tin nhắn của Dư Chúc, chỉ có duy nhất một dòng chữ: Em đợi ở trước cửa nhà anh.

Ngô Lương Phàm hít sâu một hơi, trả lời: Em có cầm hung khí không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận