Chương 22: Máu và nước mắt
Tình yêu ắt hẳn luôn luôn có những khoảnh khắc giận hờn hay đau khổ, tuy không muốn làm người yêu mình đau một chút nào nhưng ta lại cũng không thể làm khác được. Người ấy đau, ta cũng đau. Đã đau thì lại càng nhớ. Rất nhớ nhưng lại chẳng thể gặp mặt. Tất cả những điều đó đều là hệ quả của sự nghiệt ngã trong tình yêu. Ai sinh ra cũng đã có một số phận và yêu nhau cũng bởi cái duyên rồi chia tay vì điều gì thì chả ai biết trước được. Có những chuyện ta không muốn làm, không muốn người mình yêu phải hứng chịu nhưng ta vẫn phải làm dù biết người ấy sẽ lại đau.
Dù vẫn chưa thật sẵn sàng sau cú sốc lớn vừa rồi nhưng hôm nay Việt vẫn đến trường học trở lại sau thời gian nghỉ Tết tưởng chừng dài vô tận vừa rồi. Anh không còn là anh của ngày xưa chỉ biết nẩn trốn, trốn tránh sự thật nữa. Anh đã thật sự trưởng thành, dám đối mặt với mọi chuyện.
Anh không ngồi chỗ thường ngày vẫn hay ngồi mà lẳng lặng cầm cặp xuống bàn dưới cùng ngồi một mình. Xung quanh, ai cũng cười cười vui mừng vì gặp lại nhau sau thời gian dài, còn anh thì chỉ gục mặt xuống bàn, cố gắng đẩy những suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu mình. Những tiết học trôi qua, anh chẳng buồn nói chuyện với ai, cứ ngẩng đầu nhìn lên bảng rồi lại cúi gằm mặt xuống chép bài, đều đặn và nhịp nhàng không hề tồn tại cảm xúc.
Mọi người trong lớp bỗng xôn xao, ồn ào lạ thường trong giờ nghỉ giải lao, anh vẫn gục mặt vào lòng bàn tay, chẳng muốn bận tâm tới những thứ xung quanh. Chợt bàn tay ai ôm lấy đầu anh nhẹ nhàng, khuôn mặt ai áp lên lưng anh. Anh chẳng cần nhìn cũng biết đó là Mai, mùi hương trên cơ thể cô đã nói cho anh điều đó. Anh đưa tay nắm chặt lấy tay cô không nói gì. Hai người cứ im lặng như vậy mặc kệ những tiếng xì xầm của những người bạn trong lớp. Một lúc lâu sau, tiếng chuông báo hiệu vào lớp reo lên, Việt bất ngờ đứng dậy nắm tay cô ra ngoài trước nhiều con mắt ngỡ ngàng.
“ Em về lớp đi, hết giờ nghỉ rồi”- Ánh mắt anh vô hồn nhìn thẳng về phía cô.
Mai sững sờ, cô không hiểu anh đang cố giấu cô điều gì trong ánh mắt ấy
“ Không, chúng mình cần nói chuyện, anh nhất định phải nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh”
“ Anh sẽ nói tất cả cho em biết, nhưng chưa phải lúc này. Em về đi”- Anh dịu giọng, buông tay cô ra trở vào lớp.
Mai chạy lại, ôm chặt lấy anh, cô nức nở: “ Không, anh không nói thì em sẽ không đi đâu cả. Anh đừng làm vậy, em sợ lắm”
Việt nắm chặt lấy tay cô, hất mạnh ra một cách dứt khoát khiến cô khá đau. Anh hét lớn:
“ Anh đã bảo em là về đi mà, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“ Anh…anh…”- Mai ngập ngừng, môi cô run run, mắt đầy ẫng nước rồi cô ôm mặt khóc chạy đi.
Việt nhìn theo, tim anh quặn thắt. Anh lại làm cô đau rồi, mà cô đau bao nhiêu thì anh cũng thấy đau bấy nhiêu. Anh buộc phải làm thế bởi anh đã không còn sự lựa chọn nào khác khi biết Hương với cô là chị em ruột. Cuộc đời thật trớ trêu khi tách Hương với Mai ra làm hai ngả, rồi anh lại lần lượt đi vào từng ngã rẽ ấy. Sự ra đi của Hương một nỗi đau quá lớn mà chính anh đã vô tình đẩy bản thân vào, anh lại trách mình, lại hận mình vì đã tạo ra nguyên nhân gián tiếp dẫn tới sự ra đi đau đớn của Hương. Vì thế bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Mai, anh lại mặc cảm, lại sợ sệt rằng tình yêu dành cho Mai chỉ khiến cô thêm đau khổ mà thôi. Anh đã yêu Mai hết mình nhưng lúc này, anh chỉ muốn tránh xa cô, muốn quên tất cả. Thà rằng anh đừng quen cô thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
Anh nhếch miệng cười, đau xót nhìn ra bên ngoài. Ra là vậy, cái ánh mắt thân thuộc của Mai mà anh ngỡ ngàng từ những ngày đầu quen biết, cái cảm giác bình yên, thoải mái mỗi khi ở bên cô… Thì ra cô chính là chị gái của Hương- người mà suốt đời này anh khó lòng quên được. Thật đáng cười mà.
Mai đau khổ vô cùng khi mà cô còn không biết nguyên nhân làm mọi chuyện xảy ra thế này. Cô nhốt mình trong phòng, mặc kệ bên ngoài mẹ cô đập cửa liên tục. Từ ngày mẹ cô về đến giờ, cô vẫn chưa có thời gian ngồi nói chuyện thẳng thắn với bà và Nam về chuyện ghép đôi cho hai người bởi cô đang bấn loạn vì chuyện với Việt, mọi thứ như xối xả ập lên đầu cô, muốn hạ gục cô, bắt cô phải chấp nhận.
“ Mai, mấy hôm nay em sao vậy? Ra ngoài gặp mọi người đi em. Chúng ta cần nói chuyện”- Tiếng Nam từ bên ngoài nói vào, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả, cô trùm chăn kín lên qua đầu, ngăn cản mọi thứ xung quanh.
Bố cô thấy cô ngày này qua ngày khác như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, im lặng. Với con mắt của một người đàn ông, đã từng trải qua một thời trai trẻ, ông đoán chắc rằng giữa cô với Việt nhất định đã xảy ra chuyện gì. Hai tuần nay anh chưa hề sang thăm ông dù chỉ một lần kể từ hôm Tết. Còn mẹ cô, bà chẳng muốn quan tâm tới chuyện con gái bà tại sao lại suốt ngày buồn rầu nhốt mình trong phòng. Cái mà bà quan tâm là làm sao nhanh nhanh xúc tiến việc tác hợp cho cô với Nam để rồi nhanh chóng cùng cô sang Mĩ sinh sống.
Việt ngậm điếu thuốc vào miệng, anh đưa chiếc bật lửa lên châm, đầu thuốc lóe sáng trong đêm. Anh rít nhẹ, làn khói từ từ đi xuống họng, khẽ nhếch miệng cười. Mùi thuốc là như vậy sao, thì ra lần đầu tiên hút thuốc đối với anh chả có gì đặc biệt. Anh lấy hơi rít mạnh thêm lần nữa. Nhưng lần này khỏi thuốc nồng nặc tràn vào phổi làm anh ho sặc sụa, anh vẫn cố cười, cười ra cả nước mắt… Anh vứt vội điếu thuốc xuống sàn, lấy chân dẫm cho đến khi nó nát bét, cảm giác bứt rứt, khó chịu xâm chiếm lấy cơ thể anh khiến anh cần phải được giải tỏa.
Ánh đèn vàng lờ mờ từ trên trụ cổng hắt xuống nơi anh đang đứng. Hai tay anh cho vào túi quần rồi đột nhiên anh móc ra những phần rời rạc của chiếc điện thoại chưa kịp lắp lại. Tiếng nhạc khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch khi anh bật nguồn chiếc điện thoại. Anh bẫm số và áp nó lên tai, những tiếng tút kéo dài đến nao lòng…
Phía bên kia nghe máy, nhưng chỉ là một khoảng lặng kéo dài. Việt ngập ngừng lên tiếng trước:
“ Em có thể xuống dưới cổng không?”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, anh không biết nói gì nữa, tắt máy, lại xỏ tay vào túi, dựa lưng vào hàng rào sắt bên cạnh. Việt biết sau những chuyện xảy ra có lẽ Mai sẽ mất niềm tin ở anh, hẳn là cô sẽ buồn và thất vọng về anh lắm.
Mưa xuân lất phất làm trời càng thêm lạnh, Mai bước chậm rãi về phía anh rồi dừng lại trước mặt anh, hai người cách nhau đúng một bước chân. Ánh mắt vô hồn của cô nói cho anh tất cả rằng cô đang rất đau.
Không ai chịu mở lời
Em mệt mỏi lắm phải ko?
…
Em hận anh lắm phải ko?
…
Anh xin lỗi nhưng anh ko muốn em phải biết những chuyện này, anh ko muốn em cũng phải chịu đau khổ như anh.
Ba câu nói hiện lên trong đầu anh, anh nghĩ vậy chứ không nói ra, chỉ nhìn cô rồi lại cúi đầu. Đôi tay anh cũng như run lên từng đợt.
Đôi mắt Mai chợt thay đổi, cô như hiểu được những gì mà anh đang suy nghĩ.
Anh nói gì đi.
…
Chuyện gì đã xảy ra, em thấy mệt mỏi lắm rồi.
…
Em không trách, không hận anh đâu.
…
Nhìn anh em cũng đau lắm.
Cô tự độc thoại với chính mình, mắt cô đã bắt đầu rưng rưng, nhìn thẳng vào anh nhưng cô lại không thể nói lên lời
Hãy nói cho em biết đi
Anh ngẩng đầu nhìn cô, tuy cô không nói nhưng anh biết cô đang rất muốn biết những chuyện đã xảy ra, đã làm anh như vậy. Cách nhau có một bước chân nhưng anh và cô như đang ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể nào chạm tới. Anh trầm ngâm suy nghĩ, những ý nghĩ đó giằng xé tâm can anh, nhưng anh lại không thể nói ra, anh không muốn cô phải đối mặt với sự thật phũ phàng này
Anh… Anh không thể nói ra Mai ạ. Rồi sẽ có ngày em hiểu cho anh. Anh không còn đủ tự tin để bên em nữa. Giờ đây, cứ nhìn thấy em là anh lại liên tưởng đến Hương- cô em gái bất hạnh của em. Mẹ em đã rất hận anh, ngay bản thân anh cũng rất hận anh, và giờ nếu biết anh chính là người đã gián tiếp gây ra tai nạn cho em gái em thì chắc chắn em cũng sẽ hận anh thôi Mai ạ. Anh không thể, anh cũng không còn cơ hội để làm lại, để bên em nữa rồi. Anh xin lỗi…
Anh đừng như vậy nữa- Lời độc thoại nội tâm cuối cùng của Mai trước khi cô không còn đủ kiên nhẫn, đủ bản lĩnh để ngăn mình ôm lấy anh.
Cô vòng tay ngang bụng ôm chặt anh, ánh mắt cô không còn vô hồn nữa mà nó đã chứa đầy nước, những tiếng nấc, những tiếng thút thít nghẹn ngào trên vai anh như xua tan mọi khoảng cách giữa hai người nãy giờ. Nỗi nhớ da diết bấy lâu cũng làm anh không giữ được tỉnh táo và ý chí sắt đá nữa. Anh ghì chặt cô vào lòng mình để giải tỏa sự bứt rứt khó chịu vì nỗi nhớ nhung trong những ngày qua.
Một lúc lâu sau, tới khi Mai không còn thút thít nữa, anh mới buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của cô, giọng anh lạnh lùng vang lên làm cô ngỡ ngàng:
“ Em hãy quên anh đi, anh không xứng với em, không đáng để em dành nhiều tình cảm như vậy đâu, Bên em còn rất nhiều chàng trai tốt hơn anh, rồi em sẽ lại tìm được người yêu em như anh thôi”- Anh buông tay khỏi vai cô, cúi mặt.
Mai loạng choạng, cô lắc đầu liên tục, ngỡ ngàng về ngững điều vừa nghe thấy
“ Việt… Việt, anh nói gì lạ vậy, hãy nói cho em biết mọi chuyện đi, anh đừng chịu đựng một mình mãi thế.”
Việt hẩy tay cô, lắc đầu đáp:
“ Không, chẳng có chuyện gì cả, anh với em không thể tiếp tục được nữa. Anh… anh nhận ra mình vẫn còn yêu người yêu cũ rất nhiều”- Anh cố gắng lấy lí do này để giải thích ọi chuyện.
Mai vung tay vào không trung, cô không nghe những điều anh vừa nói:
“ Không, không… Em không tin, anh chỉ nói dối thôi. Cô ấy đã mất rồi, anh không thể như thế được. Nhất định anh đang nói dối em”
Việt lùi lại, anh nói: “ Mai, em đừng như vậy nữa, anh không đáng đâu, chúng ta quen nhau cũng chưa lâu, kỉ niệm cũng không nhiều nên em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Anh xin lỗi.”
Mai không nói, cô ôm mặt òa khóc. Việt nghẹn ngào nhìn người anh yêu mà không thể làm gì. Anh đã hạ quyết tâm sẽ dứt khoát mọi chuyện, anh không muốn Mai sẽ lại đau khổ vì anh nữa. Làm thế này cô sẽ chỉ đau chốc lát còn nếu anh cứ cố giữ cô ở bên mình, cô sẽ đau một nỗi đau kéo dài và anh cũng không đủ tự tin để làm thế.
“ Mai”- Anh lên tiếng.
Cô hất tay, nói lớn : “ Không, anh đừng nói gì cả, em không tin anh nữa đâu. Anh đã hứa sẽ không rời xa em trừ khi em rời bỏ anh đúng không, tại sao bây giờ anh lại làm như thế này? Không, em không tin anh nữa.”
Một vài giọt nước nóng hổi cũng bắt đầu lăn trên mặt anh. Việt đưa tay giữ chặt hai mi mắt để ngăn cho chúng chảy xuống. Môi anh run run, giọng anh khe khẽ vang lên:
“ Mai, anh xin lỗi. Em rất đẹp, rất đáng yêu nhưng anh cũng sớm nhận ra rằng có lẽ chúng ta sinh ra là không phải để dành cho nhau. Hãy quên anh đi”.
Nói rồi anh quay lưng bước vội đi, bỏ mặc Mai khóc nức nở phía sau. Nước mắt cũng rơi lã chã trên khuôn mặt anh, những giọt nước mắt của sự đau khổ, những giọt nước mắt của sự tiếc nuối và những giọt nước mắt thương thay cho chính số phận của anh.
Mọi người trong nhà không ai hiểu anh gặp phải chuyện gì nhưng cũng lờ mờ đoán được giữa anh và Mai đang trục trặc gì đó. Bố mẹ anh cứ thấy anh lủi thủi vậy cũng thương nhưng không dám hỏi bởi ông bà biết có hỏi thì anh cũng chỉ im lặng, tính của anh là thế, chẳng hề thay đổi. Nhưng có một điều anh đã thay đổi mà mọi người không biết, đấy là anh đã trưởng thành, can đảm, dũng cảm đối mặt với mọi chuyện mà không còn chỉ biết trốn tránh như ngày xưa nữa. Anh đã hạ quyết tâm rằng Mai sẽ là điều tiếc nuối cuối cùng trong đời anh. Anh sẽ quên và anh sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới, cuộc sống mà ở đó sẽ không còn những hình ảnh của Hương khiến anh day dứt, cũng sẽ không còn tồn tại một người con gái tên Mai khiến anh phải nhớ nhung nữa.
Việt cố gắng tỏ vẻ bình thường sau chuyện vừa xảy ra, lại sinh hoạt cười nói với cả nhà, lại giành phần kèm Linh học. Cả nhà ai cũng bất ngờ về sự thay đổi kì lạ của anh, nhưng tất cả chỉ lặng lẽ quan sát anh, không ai còn nhắc tới Mai hay hỏi gì anh về Mai nữa. Mọi người đều hiểu anh rất cần một khoảng tĩnh lặng vào lúc này.
Thời gian luôn là giải pháp hiệu quả để chữa lành những vết thương lòng, Việt luôn tin tưởng như vậy bởi anh cũng đã phần nào nguôi ngoai chuyện của Hương sau một khoảng thời gian sang Nhật, và lần này anh tin thời gian cũng sẽ làm mọi chuyện giữa anh và Mai dịu xuống mà không để lại thêm bất kì vết thương nào khác.
Anh đến trường bình thường, mặc kệ những ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh, mọi người đều đã biết mối quan hệ của anh và cô hoa khôi của khoa nên hay bàn tán lung tung. Anh nghe thấy, anh im lặng và anh bỏ ngoài tai tất cả. Sơn và Dũng biết ý cũng không hỏi anh điều gì, thỉnh thoảng vẫn rủ anh trà đá ngoài cổng trường nhưng anh từ chối bởi anh sợ biết đâu đấy lại chạm mặt Mai thì sao. Anh cố gắng tránh tất cả các khả năng có thể gặp cô, anh đã hạ quyết tâm và sẽ thực hiện được sự quyết tâm ấy bằng mọi cách.
Thời gian cứ thế trôi, có những lúc anh nhớ cô da diết, chân tay đầu óc trở nên bấn loạn, chỉ muốn nghe thấy cô nói nhìn thấy cô cười nhưng anh lại không thể. Lí trí không cho phép anh làm như thế. Nếu để cô biết chuyện, có lẽ người đau khổ hơn cả sẽ là cô, và anh không hề muốn điều đó. Mai cũng không liên lạc gì cho anh nữa, có khi nào cô đã biết sự thật từ mẹ của cô chăng?- Việt đoán vậy nhưng anh vẫn hi vọng cô chưa biết gì cả. Anh luôn mong mối tình của hai người kết thúc như vậy, tuy hơi đau nhưng sẽ chóng quên…
Trong căn phòng tối om không một ánh điện của mình, Việt khẽ rít điếu thuốc, tàn thuốc lóe sáng trong đêm rơi xuống sàn rồi vụt tắt. Anh bắt đầu tập hút thuốc. Ở cái tuổi này anh biết hút thuốc chả có lợi gì cho sức khỏe cả nhưng anh vẫn hút bởi nó làm mắt anh mờ đi, tâm trí anh trở nên mộng mị, không còn biết người con gái tên Mai là ai nữa.
Quên một người không chỉ là quên đi hình ảnh, giọng nói, cử chỉ của người ấy mà ta còn phải quên đi những thói quen mà người ấy đã tập cho ta khi còn ở bên, nhưng đã là thói quen thì khó bỏ lắm. Và mỗi khi ta thực hiện những thói quen hàng ngày đó thì kỉ niệm lại ùa về, giằng xé tâm can.
Chiếc điện thoại của Việt rung lên trong đêm. Đã hơn mười hai giờ đêm nhưng anh vẫn ngồi bên bàn làm việc, cố tít trọn điếu thuốc còn dang dở. Tiếng chuông réo inh ỏi phá tan bầu không gian yên tĩnh làm anh phải dập tắt điếu thuốc, vứt qua ô cửa sổ. Nhìn vào màn hình, anh chợt sững sờ khi thấy Mai gọi đến. Anh ngỡ rằng cô cũng đang cố quên anh, không liên lạc với anh, vậy mà tại sao bỗng dưng hôm nay cô lại gọi. Anh cười đau khổ, đồng hồ đã chỉ hơn mười hai giờ đêm. Sự lo lắng hiện về trong anh làm anh không thể không nghe máy.
“ Chào cậu nhóc”- Đó là câu đầu tiên mà anh nghe được từ đầu dây bên kia, anh thất thần tại sao lại là giọng một người đàn ông lạ.
Anh đáp lại gấp gáp: “ Anh là ai? Mai đâu, sao muộn thế này rồi Mai lại không cầm máy?”
“ Chú em cứ bình tĩnh, muốn gặp lại con nhỏ này thì cứ đến địa chỉ mà tao gửi sau đây. Sẽ có điều bất ngờ dành cho chú em đấy”
Gã đó cúp máy nhanh chóng, và chỉ khoảng ba mươi giây sau tin nhắn được gửi đến. Mẩu tin nhắn vỏn vẹn số phòng, địa chỉ của một nhà nghỉ ở trên đường Xã Đàn và kèm theo một tấm ảnh Mai đang nằm bất tỉnh trên giường. Anh hoảng hốt, tay anh run run ném chiếc điện thoại vào thẳng tường, nó vụt tắt, vỡ thành mấy mảnh. Trong đầu anh không còn biết gì ngoài sự an nguy của Mai nữa. Anh không chờ đợi thêm giây phút nào, lấy xe phóng như điên như dại lao đi trong đêm.
Việt kiềm chế, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể khi nói chuyện với nhân viên lễ tân, xong xuôi đâu đấy, anh lao hộc tốc lên phòng 202 mà tên đó nói, vừa chạy anh vừa cầu cho cô vẫn bình an, không gặp chuyện gì bất trắc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược như thế. Cánh cửa phòng 202 không đóng mà chỉ khép hờ, tay anh run run đẩy cửa đi vào. Lúc cánh cửa mở ra cũng là lúc anh ngã khuỵu xuống đất, tay anh ôm chặt lấy miệng. Những hình ảnh trước mắt anh như một con dao đâm thẳng vào tim, không cho anh một con đường sống sót. Mai- người con gái anh yêu rất nhiều đang nằm ngay kia, trước mặt anh nhưng trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Anh không còn ngăn nước mắt chảy ra từ khóe mắt được nữa, chúng cứ ồ ạt tuôn ra dù anh không hề muốn thế. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, anh hận kẻ nào đã làm hại người con gái anh yêu, anh muốn giết chết kẻ vô nhân tính ấy.
Việt đứng dậy, chạy lại bên giường nhưng anh nhanh chóng lại gục xuống, đôi chân anh như kiệt sức, không thể nhấc lên được nữa. Anh bò lại, đến bên cô. Mai vẫn bất tỉnh, cô không hề biết chuyện khủng khiếp gì đã diễn ra. Dưới chân cô là tấm đệm dính đầy máu, chân tay anh như rụng rời khi thấy điều đó. Vậy là đời con gái của cô đã bị một kẻ đê hèn bỉ ổi, máu lạnh cướp đi. Việt cho tay vào miệng, ngăn những tiếng nấc trào ra. Anh cắn chặt bàn tay mình đến độ máu bật ra, nhưng nỗi đau da thị ấy không đáng gì so với nỗi đau mà Mai đã phải gánh chịu.
Anh cứ ngồi bất động đến khi nước mắt như cạn khô, máu từ bàn tay cũng không còn đủ để chảy ra nữa, anh lại gục đầu xuống sàn, những tiếng “cốp”, “chát” vang lên khi anh liên tục đập đầu xuống. Anh đau khổ, anh tuyệt vọng, bất lực và hận chính bản thân anh. Đã muộn rồi, anh không thể làm gì khác ngoài việc hận chính anh.
Việt cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, trùm lên người Mai. Chiếc áo quá nhỏ không đủ che hết phần cơ thể cô, nước mắt anh lại rơi. Bất lực, anh lại ngồi thụp xuống ôm mặt. Không gian yên lặng bao trùm lên căn phòng, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng, hận bản thân xâm chiếm trong cơ thể anh quật anh ngã gục.
Việt dựa đầu vào thành giường, tay chân xõng xoài, nước mắt lại rơi không ngừng. Anh ngồi đấy và lặng thinh…