Không Phải Oan Gia, Không Chung Nhà

Rón ra rón rén, rón ra rón rén.

Hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, sau đó lại nhìn xung quanh.

Cuối cùng cũng an toàn đi đến trước hộc tủ của Vệ Ý Túc. Đường Tâm Mãn lại
cẩn thận nhìn bốn phía lần nữa. Ồ, không tệ, không hề có người theo dõi, bắt đầu hành động!

Cô lấy chìa khóa dự bị của Vệ Ý Túc gửi cho cô ra, tiếp theo nhanh chóng lấy chiếc quần thể thao trong túi nhét vào hộc tủ. Sau đó đóng cạch lại, thành công rồi! Lúc tâm tình thả lỏng vui vẻ chuẩn bị đi về thì...

"Tâm Mãn!"

"Ơi!" Tiếng kêu chợt vang lên khiến cả người cô hoảng hốt. Tiếng đáp trả cũng không kịp khống chế bật ra khỏi miệng.

"Cậu khẩn trương thế làm gì?" A Giang rất kỳ quái nhìn phản ứng của Tâm Mãn. Ban ngày ban mặt gọi có một tiếng cần thiết kích động như vậy không? "Có phải cậu đang làm việc gì trái với lương tâm không?"

"Nào có chứ!" Đường Tâm Mãn vội vàng phủ nhận.

Nhưng phản ứng của cô càng khiến A Giang nghi ngờ là cô đang chột dạ. A Giang đi đến bắt đầu xem kỹ hiện trường. Ơ, hình như Tâm Mãn đang đứng trước hộc tủ không phải của cậu ấy "Tâm Mãn, cậu đừng trước hộc tủ của anh Vệ siêu đẹp trai làm gì?"

"Hả? Cái gì mà anh Vệ siêu đẹp trai?" Đường Tâm Mãn làm ra vẻ mặt ngu ngơ. Cô không biết, cô thật chẳng biết gì cả.

"Hừm... Mình bắt đầu hoài nghi người buổi sáng mình nhìn thấy có phải là cậu hay không?" A Giang sờ sờ cằm, chắc chắn có vấn đề rồi.

Xong đời, một lần lỡ bước ôm hận ngàn năm! Đường Tâm Mãn âm thầm kêu khổ,
sớm biết thế thì để cho cái tên kia mặc quần jeans tập cho rồi, tại sao
phải tốt bụng đưa trả cho anh ta chứ.

"Bạn học Đường Tâm Mãn" Một giọng nói lành lạnh hơi dễ nghe vang lên rõ ràng trong phòng chứa đồ.

Theo tiếng nói, cô nhìn thấy một tên đầu heo khiến cô khó chịu đang ra vẻ
đoan chính đứng trước cửa phòng. Đồng phục trường đại học được chê là
xấu xí nhất từ trước đến nay được mặc trên người anh rất xinh đẹp, lại
còn toát lên vẻ trí thức vô cùng. Tay trái của anh bỏ vào túi quần, tay
phải đang cầm hai cuốn sách. Dưới chiếc kính gọng đen là đôi mắt sáng
như sao, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía bên này mang lại cảm giác rất
xa cách.

Nhưng điều này chỉ có thể gạt được người khác, riêng
mình cô biết được giờ khắc này trong đôi mắt sao sáng của tên đầu heo ác ma kia đang có chủ ý quái quỷ gì.

"Bạn học Đường Tâm Mãn" Anh mở miệng vô cùng nghiêm túc đứng đắn "Tôi cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với em đừng viết thư cho tôi nữa rồi mà."

"Tâm Mãn, cậu viết thư cho anh ấy?" A Giang hít vào khí lạnh. Hóa ra Tâm Mãn lại là một cô gái chủ động đến vậy.

"Tôi..." Tên đầu heo này, coi như anh lợi hại. Trong lòng Đường Tâm Mãn muốn róc xương lóc thịt rồi lại lóc thịt róc xương anh. Nhưng mà cô không thể
không thừa nhận chỉ có việc này mới có thể làm tan biến sự hoài nghi của A Giang. Cô khẽ cắn môi dưới, chết thì chết, coi như bị quỷ khiến đi
"Tôi xin lỗi."

"Em thế này...." Anh thản nhiên cười khổ. Nụ cười mà gần như khiến tất cả nữ sinh đều đau lòng. "Sẽ làm tôi rất bối rối"

Tôi chém anh một đao xem anh còn bối với rối nữa không! Đường Tâm Mãn oán
hận nói thầm trong lòng. Nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi đáp lại
"Tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa."

"Hi vọng nhân cách của em có thể tin được." Anh gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

Đi ra khỏi dãy nhà, tay anh tháo mắt kiếng, khóe miệng cười tươi rói,
ngước đôi mắt như trong veo như pha lê nhìn bầu trời bao la. Hôm nay là một ngày thật đẹp.

Tâm tình của anh thì tốt không thể chê, còn bên này thì có người mắng thầm không ngừng.


Qua thật lâu sau, cuối cùng Đường Tâm Mãn cũng mắng xong. Lúc định đi ăn
cơm lại phát hiện A Giang bên cạnh vẫn còn duy trì trạng thái si mê ảo
tưởng. Cô vội vươn tay đẩy A Giang "A Giang, A Giang, cậu đang ngây ngốc gì thế?"

Cuối cùng A Giang mới thoát khỏi cơn mê, lau đi nước miếng rồi lại mơ mộng "Anh ấy rất đẹp trai..."

"Đẹp trai con khỉ." Rốt cuộc Đường Tâm Mãn không nhịn được phải nói lời thô tục.

"Tâm Mãn..." A Giang trợn to đôi mắt nhìn cô hoài nghi "Cậu thế này... có phải là vì yêu quá thành hận ...."

Xía xía xía! Hận cái đầu cậu đó! Cũng biết là gặp tên này trong trường học
cũng chẳng có việc gì tốt. Đường Tâm Mãn suy nghĩ vô cùng khó chịu.

"Tiết này mời mọi người chạy đà ba bước rồi ném bóng, cuối tuần này chúng ta
sẽ tiến hành cuộc thi." Trên tiết thể dục, giáo sư sắp xếp nội dung khóa học xong lại biến mất không thấy bóng dáng. Quả nhiên tiết thể dục là
nhẹ nhàng nhất.

"Tâm Mãn, tại sao cậu không luyện tập?" A Giang
đã luyện tập đầm đìa mồ hôi chạy đến uống nước, thuận tiện hỏi thăm
Đường Tâm Mãn đã ôm thùng nước nghỉ ngơi cả buổi trời.

Đường Tâm Mãn gục trên thùng nước nhướng mí mắt "Không thích chơi." Vẫn ôm thùng nước lạnh ra vẻ thỏa nguyện.

"Cậu thế này thì coi chừng tuần sau thi không đậu đó." A Giang cảnh cáo cô.
Chỉ có điều nói ra trường học cũng biến thái. Nào có môn thể dục của
trường đại học nào lại nghiêm khắc vậy chứ, thi trượt thì không cho tốt
nghiệp.

"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Tâm Mãn bị hấp dẫn bởi tiếng cải vã, hất cằm lên chỉ phương hướng cho A Giang.

"Không biết ...." A Giang lắc đầu, lúc cô chạy đến đây thì không nhìn thất mấy nam sinh này.

"Đi xem sao." Rốt cuộc Đường Tâm Mãn bỏ thùng nước ra, đi đến hỏi mấy nữ sinh đang tranh chấp với bọn nam sinh kia "Sao vậy?"

"Tâm Mãn, bọn họ cướp sân của chúng ta." Các nữ sinh vây lại đứng bên cạnh
Tâm Mãn. Mấy nữ sinh rất thích thân thiết với cô. Dường như bên cạnh cô
rất có cảm giác an toàn vậy. Nhiều lần tranh chấp với nam sinh đều là
Tâm Mãn ra mặt giúp các cô ấy.

"Có xấu xa quá không? Sân của bạn
nữ mà cũng cướp?" Đường Tâm Mãn tỏ thái độ không đồng ý nhìn đám nam
sinh vạm vỡ kia. Sân nào cũng có đầy người, không cướp sân của nam mà
lại cướp của nữ, như thế là đàn ông con trai sao?

"Nữ chơi bóng
rỗ làm gì, ngoan ngoãn đi thêu thùa đi." Một chàng trai tóc vàng vừa
biểu diễn kỹ thuật chơi bóng trước mặt các cô vừa nói. Tay của cậu ta
cũng rất khéo léo, luồng bóng qua háng, dẫn bóng phía sau, tay trái và
tay phải phối hợp rất nhịp nhàng. Cậu ta càng ngày càng hăng say, đương
lúc dẫn bóng ba hoa thì đột nhiên cảm giác trước mắt mình có gì lóe lên. Thế rồi trong tay đã mất bóng.

Chẳng biết từ lúc nào Đường Tâm Mãn đã cướp bóng của cậu ta. Trái bóng đang xoay tròn trên đầu ngón tay của cô.

"Tâm Mãn đẹp quá đi..." Mấy bạn nữ kích động reo hò.

Đường Tâm Mãn nghiêng đầu khẽ cười "Bóng rỗ giành cho nữ sinh hay nam sinh,
dựa vào lời nói thì chẳng chính xác, có gan đấu với tôi một ván không?"


"Việc này..." Cậu tóc vàng thầm nghĩ, mới vừa rồi cậu sơ suất để cô cướp được bóng, nói rõ lên được cô cũng có chút bản lĩnh. Nếu như thua một bạn
gái thì thật sự rất mất mặt. Nhưng bây giờ có rất nhiều người đang vây
xem, nếu không đồng ý thì cũng rất khó nhìn -- Chỉ là một bạn nữ hẳn là
không có kỹ thuật chơi bóng tốt đâu nhỉ? Mới vừa rồi chắc cũng do vận
may thôi đúng không? Suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cậu kiên trì gật đầu "Đấu một ván thì đấu một ván."

Đường Tâm Mãn mỉm cười ném trái bóng cho cậu ta "Một trận quyết định thắng thua. Cậu phát bóng trước."

Chủ nghĩa đàn ông khiến cậu trai tóc vàng ném lại cho cô. Đấu với bạn nữ mà mình còn ném bóng trước thì cũng là một sự nhục nhã "Cô trước."

Cô cười cười, biết chắc là cậu ta sẽ ném trở lại cho mình. Cô cầm bóng đứng ở trung tuyến "Bắt đầu nhé."

Tất cả mọi người đều tán ra bên ngoài sân để xem.

Cậu tóc vàng hạ trọng tâm xuống cảnh giác nhìn hành động của cô nghĩ thầm,
chỉ cần mình ép cô ở tuyến ngoài vạch ba điểm thì cậu sẽ có hội không để cô phá vòng vây.

Khóe miệng Đường Tâm Mãn chứa nụ cười ung dung, bỗng thân hình vừa chớp đã nhanh như cắt lao vào bên trong.

Cậu tóc vàng nhanh chóng di chuyển chặn cô lại.

Chỉ thấy trong tâm của cô dời đi như chuyển qua bên phải để cắt bóng vào
trong. Cậu tóc vàng nhanh chóng chuyển qua phòng thủ bên phải cô, nhưng
không ngờ đây chỉ là một động tác giả.

Nói thì chậm nhưng hoàn
cảnh khi đó thay đổi rất nhanh. Cô nhanh chóng chuyển trọng tâm nhẹ
nhàng nhảy lên và hất cổ tay một cú thật đẹp. Bóng bay ra khỏi tay cô,
gọn gàng vọt thẳng vào rổ và lọt lưới.

Bóng ngoài vạch ba điểm... Căn bản là cô không hề nghĩ đến phải gần đến rổ... Cậu tóc vàng chết lặng người.

"Sao đây?" Đường Tâm Mãn cười khẽ chớp chớp mắt với cậu ta "Ông anh có phải chuẩn bị về nhà thêu hoa không?"

Mặc dù vẫn không cam lòng nhưng phong độ vẫn phải giữ, nhóm cậu trai tóc vàng chán nản rời khỏi sân bóng.

"Tâm Mãn thật lợi hại."

"Tâm Mãn giỏi quá đi."

"Khó trách sao Tâm Mãn lại không cần luyện bóng."

"Tâm Mãn dạy cho chúng mình chạy ba bước ném bóng đi Tâm Mãn."

"Được rồi, được rồi." Đường Tâm Mãn bị quấn lấy đến hết cách, chỉ có thể lập
tức giơ hai tay đầu hàng "Dạy các cậu, dạy các cậu. Thật ra chạy ba bước ném bóng rất đơn giản, khẩu quyết chính là 'một lớn hai nhỏ ba nhảy
cao'. Ngàn lần đừng nên nhớ thành 'một khóc hai náo ba thắt cổ' nhé."

"Ha ha ha ha, mẹ không thấy vẻ mặt của cậu ta lúc đó thôi. Thật là vui mà." Sau buổi cơm tối, Đường Tâm Mãn cười đắc ý ở nhà.

"Ôi, hóa ra Tâm Mãn nhà chúng ta lợi hại như thế đó ông xã." Đường Uyển Như vui mừng ngây ngất trong lòng Vệ Tề Lãng.

"Việc đó ít nhiều nhờ vào con dạy." Trên đầu gối của Đường Tâm Mãn có một cái đầu đang gối lên rất đắc ý giành hết cả công lao.

"Cái gì mà anh dạy chứ!" Tâm Mãn cũng không thừa nhận. Mặc dù nói không có
liên quan gì đến anh... Nhưng mà! Không phải vì từ bé đến lớn anh đều
lấy bóng rổ đập cô thì cô cũng không thể chơi tốt như bây giờ. Hơn nữa,

còn hở chút là lấy việc đấu một ván ra để chia việc nhà... Nói là chia
chứ thật ra là thủ đoạn anh ném hết việc nhà cho cô thì đúng hơn. "Là
tôi tự học thành tài mà."

"Này, nhóc con. Đừng tưởng rằng ra
đường thắng người khác là hay. Ở nhà vẫn bại dưới tay anh như thường
nhé. Đừng nên bất kính với sư phụ thế chứ." Vệ Ý Túc giơ một ngón tay
chỉ chỉ vào mũi cô.

"Đi chết đi sư phụ." Đường Tâm Mãn đẩy đầu
anh ra khỏi gối rồi đứng dậy. Cô lột chiếc tất trắng ném vào anh "Vệ Ý
Heo! Tôi muốn quyết đấu với anh."

"Gan dạ lắm." Anh rảnh rỗi vứt
chiếc tất của cô sang một bên rồi đứng dậy nhàn nhã phủi quần áo, giơ
ngón tay cái chỉ lên lầu "Đi"

Kích động! Tuyệt đối chỉ là sự kích động nhất thời! Dáng vẻ nhàn nhã của Vệ Ý Túc khiến Đường Tâm Mãn bắt
đầu hối hận. Da đầu cô hơi sởn lên, từ nhỏ đến lớn cô có thắng anh bao
giờ? Sao lại kích động yêu cầu quyết đấu chứ?

"À... Bởi vì hôm
nay thời tiết nóng bức, đại hội quyết đấu sẽ dời lại." Cô vội vã sửa
lời, sau đó còn cố tình trấn tĩnh ngồi xuống "Thời tiết hôm nay chỉ
thích hợp xem tivi."

"Đừng nói nhảm, theo tôi lên đây." Anh kéo cô ra khỏi ghế salon, khiêng cô lên lầu.

"Tôi không đi, tôi không đi. Cứu mạng đi mẹ ơi."

Đường Uyển Như nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ đi lên lầu cảm khái tự đáy lòng "Ơ, tình cảm của bọn nhóc thật tốt..."

"Đúng đó, đúng đó..." Vệ Tề Lãng phụ họa. Mặc dù ông chẳng nhìn thấy tốt chỗ
nào. Nhưng bà xã luôn luôn đúng mà... Nhưng cứ để bọn chúng đi quyết đấu như thế thật không có vấn đề sao? Thật mâu thuẫn...

“Mở cửa" Vệ Ý Túc khiêng Đường Tâm Mãn đến cửa phòng của cô mới buông tay xuống.

"Tại, tại sao?" Cô cố giả bộ quát lớn thật khí thế.

"Không có sân làm sao quyết đấu?" Anh khoanh tay trước ngực hỏi lại.

Tại sao phải quyết đấu trong phòng cô "Phòng của anh cũng giống vậy mà?" Không phải rất trống trải sao?

Anh giơ tay lên phủi bụi trên quần áo mình làm ra vẻ đương nhiên "Không
được, sẽ làm loạn đồ đạc trong phòng của tôi." Nói xong còn dùng ánh mắt sáng ngời liếc Tâm Mãn chế giễu. Như ra vẻ cười nhạo cô chuyện vậy mà
cũng hỏi.

Cô cảm giác mình muốn phun lửa. Ánh mắt của anh vĩnh
viễn luôn có sức sát thương lớn hơn ngôn ngữ. Chỉ cần anh hời hợt giễu
cợt liếc nhìn cô thôi thì cô đã kích động muốn giết người. Cái tên này
cũng cả gan thật! Đường Tâm Mãn cắn răng, biết hôm nay có chết sống gì
cũng không thoát khỏi quyết đâu, thôi thì chết sớm đầu thai sớm "Vào
phòng của tôi." Tối nay bà đây sẽ vì dân trừ hại.

Cửa vừa mở ra,
Vệ Ý Túc đã bước vào trước cô. Đôi mắt xinh đẹp liếc qua một vòng trong
phòng "Chậc chậc, Đường Hình Mãn, em cũng quá đói khát rồi." Sau khi lớn lên, đã lâu rồi anh cũng không có đến phòng của cô. Thật không nghĩ đến con nhóc này lại dán hình đàn ông đầy cả phòng.

"Liên, liên quan gì đến anh?" Đường Tâm Mãn đỏ mặt nói cố chấp. Đáng chết thật. Sao mình lại quên phòng mình dán đầy hình chứ? Nếu như mình nhớ thì đã chẳng để
anh ta đi vào. Bởi vì thế nào anh ta cũng sẽ cười nhạo mình chết mất
thôi. Thôi đi, cùng lắm thì ở tuổi như cô có được mấy người chẳng dán
mấy hình ảnh dễ nhìn này trong phòng chứ. Tính cách của cô mặc dù hơi
giống con trai nhưng trái tim vẫn là của thiếu nữ mà.

Vệ Ý Túc
híp đôi mắt nhìn những hình ảnh Ngôn Thừa Húc đang cười tươi vui vẻ trên tường "Cái tên này có được đai đen taekwondo và piano cấp tám sao?"

Xía, anh ta cho rằng mình có đai đen Taekwondo và cấp tám piano thì có gì
đặc biệt hơn người sao? Đường Tâm Mãn khinh bỉ "Anh ta không hề có đai

đen Taekwondo và bằng piano cấp tám. Nhưng chỉ cần anh ta cười thì có
rất nhiều người có đai đen Taekwondo và bằng cấp tám piano cam lòng chết đấy."

"Ồ" Anh gật đầu "Tên này cũng có một chút phong độ của tôi."

Tự đại điên cuồng! Đường Tâm Mãn tự dựng ngón giữa trong lòng mình một trăm lần.

Anh xoay người lại đưa lưng về phía vách tường hờ hững liếc nhìn cô "Quyết
đấu gì đó cũng chẳng có ý nghĩa. Chúng ta cùng bày trò chơi với mấy thứ
hình dáng trên tường này của em được không?"

"Chơi cái gì chứ?" Tại sao cô lại cảm giác được có nguy hiểm đến gần...

"Taekwondo thì em không phải là đối thủ của anh. Xem dáng vẻ của em chỉ có thể thi trò gì dã man chút. Chúng ta chơi đấu vật đi. Nếu anh thắng em một lần
thì có quyền xử lý một tấm hình của em. Em thắng một lần thì em có thể
giữ được một tấm hình của mình. Sao hả?" Anh hất cằm lên.

Đường
Tâm Mãn bắt đầu tính nhẩm trong lòng. Nếu như đánh loạn xạ cả lên thì cô cũng không chạm được đến anh bao nhiêu. Khả năng bị anh đánh trúng
tương đối lớn. Hơn nữa anh cũng chẳng phải kẻ nói đạo lý gì cũng có thể
lấy hết hình của mình... Đánh cuộc một lần xem sao. Mặc dù phần thắng
không lớn... Nhưng ít ra cuối cùng cũng giữ được một tấm hình của Ngôn
Thừa Húc.

"Được, anh không được nuốt lời." Không được sự đồng ý
của cô thì anh không được làm bậy. Cô cũng không muốn đến lúc thua anh
vài ván thì bị anh xé sạch mấy tấm hình này của mình.

Vệ Ý Túc nhíu mày cười nhẹ "Nếu như em có thể thắng tôi một lần..."

Lời còn chưa dứt trước mắt anh chợt lóe lên. Sau đó cô đã đến gần anh, đưa
tay bắt lấy bả vai vật anh xuống, chân vẫn còn ngáng lấy chân anh.

Ông trời ơi hãy tha cho con, không đánh lén không được mà. Cô nghĩ thầm trong lòng, tay cố hết sức không hề buông lỏng.

Anh nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của cô từ trên cao, cười cợt ra vẻ chẳng hề gì. Sau đó giơ hai tay bắt lấy cổ tay cô rồi xoay người, thế là cô đã ngã
trên đất "Tấm hình thứ nhất, tôi muốn lấy cái tấm Bao Công dán ở trên
cửa.”

"Đấu tiếp." Cô không chịu thua nhảy dựng lên. Ôi, Cổ Thiên
Lạc đáng yêu, chị thật xin lỗi em. Có điều chị sẽ giúp em giữ lại mấy
tấm khác.

Không bao lâu cô lại bị anh quật ngã trên đất.

"Tấm thứ hai, là thằng nhóc đang cười ở vách tường bên trái, cười sáng chói quá tôi không thích."

Lại đấu tiếp không được bao lâu "Bây giờ thì tấm này đi, đàn ông mà để tóc dài chậc chậc.."

Lại đấu tiếp cũng không được bao lâu...

Cuối cùng cô mệt mỏi rã rời nằm trên mặt đất, anh đè lên người cô, chóp mũi
xinh đẹp gần như đụng vào mặc cô. Hơi thở ấm áp của anh khiến toàn thân
cô khó chịu không thể tả.

"Được rồi, đã dẹp xong mấy thứ vứt đi." Anh nói lười nhác, trong đôi mắt hiện lên sự vui vẻ. Sau đó chậm rãi
đứng dậy "Thật là một buổi tối cực nhọc."

Cô trố mắt nhìn anh,
sau đó cũng ngồi thẳng lên. Nhưng không ngờ rằng anh bỗng nằm xuống, môi của anh thiếu chút nữa chạm vào môi cô. Lúc cô bị anh đè trên sàn nhà
chỉ biết hét lên kinh hãi. Nhưng lại không thốt được câu nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đang trêu ghẹo mình.

"Đúng rồi" Anh cất lời rất "nhã nhặn". "Vì sợ em gái thân yêu của tôi nửa đêm cô đơn tịch mịch.
Thân làm anh đây quyết định tặng cho em một số hình để dán lên vách
tường cho đẹp rực rỡ."

Dán hình anh để vách tường đẹp rực rỡ,
mang vào toalet thì còn được. Đường Tâm Mãn khóc không ra nước mắt thật. Tạm biệt Ngôn Thừa Húc của tôi, tạm biệt Cổ Thiên Lạc của tôi, tạm biệt SAI của tôi. sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận