"Ê, nhìn đi nhìn đi, dưới lầu vừa có ai đi qua, đẹp trai quá... Hứ, cậu trợn mắt làm gì, vừa rồi anh ấy quay lưng làm sao tớ thấy mặt được... A a, bên trái, bên trái kìa... Xía, bên cạnh có con gái... Ồ, MM kia không xinh đâu, ừ, anh chàng này cũng không tệ lắm..." A Giang không ngừng bình luận.
Ông trời ơi, sao không để cô chết đi chứ. Tại sao bên cạnh cô toàn là người như vậy... người phụ nữ làm mọi người phải chú ý. Đường Tâm Mãn kêu gào, xã hội đang rỉ máu, nhân dân đang khiếu nại. Bây giờ các cô đang ở trong khán phòng của trường học, người ngồi đầy bên cạnh mà cô gái này không có chút ý tứ cứ chỉ chỏ như vậy. Cô cũng sắp bị ánh mắt của người bên cạnh khiến cho muốn lập tức nhào qua cầm lấy tay người ta, thành khẩn nói: "Mọi người không nên hiểu lầm, tôi và cô ấy không phải là người giống nhau." Nhưng mà nếu làm như vậy lại càng mất mặt hơn...
Thực ra cô cũng có kinh nghiệm, không nên cùng cô gái này xuất hiện ở những nơi đông người, đặc biệt như cuộc thi ca nhạc "Ngôi sao tỏa sáng" ở trường ngày hôm nay, căn bản là hầu như toàn bộ mọi người trong trường đều chạy tới đây xem. Trước kia cô chắc chắn sẽ không đến nhưng hôm nay đến là bởi vì cô nhìn thấy tên "Vệ Ý Túc" ở trong
danh sách thi! Trời đổ mưa đỏ à? Người này từ trước đến giờ không thích
làm người khác chú ý - mặc dù anh ta đã đủ làm người khác chú ý rồi -
cho nên chủ động tham gia thi chắc chắn là có vấn đề. Chuyện lạ thế giới như vậy đương nhiên cô không thể bỏ qua.
Nhưng mà có thể lọt vào vòng chung kết đương nhiên không phải là hạng người thường, chưa nói
đến giọng hát, sân khấu cùng với dàn nhạc đệm phối hợp có thể nói là rất hoàn hảo. Thậm chí có một MM lại có thể có giọng hát chuẩn đến thế,
giám khảo dưới khán đài cũng ngân ngẩn người rung động chốc lát. Cô bắt
đầu có chút quan tâm rồi nhưng vẫn chưa nghe thấy tên kia vang lên, rốt
cuộc anh ta có lọt qua không...
"Wow, người tiếp theo đúng là anh Vệ đẹp trai! Anh Vệ đẹp trai! Anh Vệ đẹp trai!" A Giang lại bắt đầu vẫy vẫy cờ thần tượng của mình.
Đến lúc chùm đèn tà tà chiếu vào bên trái của sân khấu, cô liền nhìn thấy Ý Túc.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tùy ý ngồi trên một cái ghế tròn, ôm đàn ghi ta
trong tay, cúi thấp nửa đầu xuống, ánh đèn chiếu trên áo sơ mi trắng và
chiếu trên mái tóc mềm mại của anh. Vào giờ khắc này, sự cao quý lộ rõ
khiến người ta không thể hoài nghi.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Đó là nụ cười như thế nào chứ, không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả, chỉ thấy làm cho lòng người trở nên rung động.
Anh đưa một tay ra, dùng ngón tay thon dài nới lỏng chiếc micro rồi cầm
lên, hơi điều chỉnh góc độ, khẽ nghiêng người về phía trước: "Hôm nay
tôi ở đây chỉ muốn nói câu sinh nhật vui vẻ với một người."
Giọng nói của anh rất rõ ràng và sâu sắc như pháo hoa nở rộ khắp toàn trường.
Tuyết tĩnh.
Anh sửa các hợp âm sau đó các ngón tay ngừng lại rồi hát câu đầu tiên.
Nhớ nhung là một cảm giác rất kì diệu...
Rất nhiều nữ sinh hít vào một hơi lạnh, trời ơi, sao giọng hát của nam sinh này lại có sức hấp dẫn như vậy .
Như hình với bóng
Dàn hợp âm bắt đầu tấu lên.
Âm thầm lặng lẽ len lỏi vào trong sâu thẳm con tim.
Nhưng chỉ vừa chớp mắt...
Nó liền chìm ngập anh
Trong bóng tối cô đơn
Anh chẳng thể kháng cự
Đặc biệt là trong đêm tối...
Nhớ em đến không thể thở nổi
Hận mình đã không thể lập tức
Chạy ngay đến bên em
Để hét to cho em biết rằng
Anh sẽ nguyện vì em
Anh đồng ý vì em
Anh đồng ý vì em
Mà quên đi chính mình
Cho dù thêm một giây phút nữa
Được ở lại bên em
Cho dù mất đi cả thế giới này anh cũng không tiếc
Anh đồng ý vì em
Anh đồng ý vì em
Anh đồng ý vì em
Bị lưu đày đến tận chân trời
Chỉ cần em thật lòng
Dùng tình yêu chân thành đáp lại anh
Anh sẽ nguyện tất cả vì em
Tất cả đều nguyện vì em
Vì em....
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng gảy đoạn nhạc kết thúc, cúi đầu nở một nụ cười.
Ánh đèn cũng tan dần.
Cho đến giờ phút này rất nhiều người vẫn còn đắm chìm trong tiếng ca của anh không thể tự thoát ra được, như si như say.
Tâm Mãn nghe xong cũng ngây người, há to miệng không nói được câu gì, cô
chỉ cảm thấy sự hoảng sợ trong lòng đang tăng dần lên. Sinh nhật vui
vẻ... Anh vì sinh nhật của cô mà tham gia thi...
"Tâm Mãn, con đã về rồi à!" Đường Uyển Như cười híp mắt đứng bên cạnh cửa nhìn Tâm Mãn cởi giày.
"Vâng ạ." Đường Tâm Mãn vừa đem chiếc giày chưa cởi dây xong đá bay sang bên cạnh, vừa sắn ống quần jeans lên.
"Tiểu Vệ đâu rồi, sao không thấy về?" Đường Uyển Như tiếp tục cười tủm tỉm.
"Mẹ già, mẹ lại bị ốm nữa hả?" Tâm Mãn ngồi trên sàn nhà, giơ tay sờ trán
Đường Uyển Như đang cúi xuống: "Tan học anh ấy có buổi tập nên không về
nhà cùng con được."
"Không phải đâu, tiểu Vệ nói hôm nay nó không tập, sau khi học xong tiết học buổi chiều thì về cùng con mà." Đường
Uyển Như lắc đầu nghi hoặc.
"Không phải à, ủa anh ấy có nói cho
con biết đâu." Đường Tâm Mãn rất lưu loát phủ định. Nhưng mà... Ờ nhỉ... Lúc trao giải cuộc thi vừa mới kết thúc... Anh vội vàng giơ một tay ra
dấu với cô... Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là... Xong rồi! Cô chết chắc rồi!
"Mẹ già, con đau đầu quá, con về phòng trước đây, không ra ăn tối đâu!"
Lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào.
"Đau đầu?" Có một cánh tay thon dài vỗ lên đầu cô, giọng nói chầm chậm vang lên sau lưng cô: "Em có cần anh xem giúp không?"
"A ~ thật kì diệu mà, đại ca à, bàn tay anh đúng là tiên dược, bị anh vỗ
một cái, đau đầu không thuốc mà khỏi rồi!" Bị anh ấy thấy rồi? Còn chết
thảm hơn! Hay là lịnh hót xem có tha cho hay không. Cô vội vàng đứng từ
dưới nền dậy, kéo bàn tay phải của Đường Uyển Như nhân tiện đi vào
trong: "Mẹ, tối ăn gì nhỉ?" Có lẽ nên tách khỏi nhân vật nguy hiểm này
càng sớm càng tốt.
Không nghĩ tới Đường Uyển Như chưa hề phát
hiện ra trong lòng của cô đang cầu cứu, nhẹ nhàng gạt tay cô ra: "Hôm
nay là sinh nhật con đấy, nhỏ ngốc nghếch. Mẹ còn phải chuẩn bị rất
nhiều món ăn phải làm đây, giờ con ở đây tán gẫu với tiểu Vệ là được
rồi."
Không -- phải -- chứ -- Ông trời sao lại bỏ mặc cô sớm như
vậy, cứ vứt cô sang bên cạnh một con sư tử như thế sao -- Mẹ -- Quay
lại đi --
"Sao lại về trước?" Giọng nói của anh đầy mệt mỏi.
Nhưng trong giọng nói mệt mỏi kia không lộ ra vẻ uy hiếp nào cả, nhưng
nếu cô trả lời không cẩn thận một chút, chẳng biết được ông anh kia lại
nghĩ ra trò gì để chỉnh cô.
"Đại ca... Đầu óc em không tốt mà..." Cô xoay người chuẩn bị ôm ống quần của anh khóc lóc kể lể, nước mắt và
giọng nói như vừa trốn khỏi vụ cướp vậy, nhưng anh lại cầm trên tay một
cái gì đó hấp dẫn đưa đến trước mặt cô.
"Đây là... Cái gì?"
Trên tay anh đang cầm một cái hộp trang sức nho nhỏ, đưa đến trước mặt cô,
con mắt đen láy như cười như không nhìn cô: "Tự xem đi."
"Oa.
Thật là đẹp!" Mở hộp ra, cô nhìn thấy một chiếc trâm hình trái tim be bé sáng lấp lánh, trông rất đáng yêu. Bởi vì trên đó có một chữ "Tâm" là
tên của mình, cô luôn thích những đồ trang sức thế này.
"Đẹp
không? He he, lúc anh nhìn thấy nó lần đầu ở trong hội sinh viên đã nghĩ nó rất hợp với em." Anh nhẹ nhàng cười cười, ngồi xuống cởi giày.
"Hội sinh viên?" Cô không hiểu mà hỏi. Chẳng lẽ anh dám trộm đồ của công?
"Đúng vậy, phần thưởng của ‘Ngôi sao tỏa sáng’. Nếu không anh đi tham gia ‘Ngôi sao tỏa sáng’ làm gì?"
"Hả ~ anh vì tặng quà cho em mà tham gia thi sao?" Cô cắn môi dưới vui vẻ,
hóa ra anh thật sự vì cô, lúc thi nghe thấy anh nói như vậy cô còn không tin chứ. Thật ra thì anh đối với cô cũng không tệ... Mặc dù thường
xuyên làm khổ cô, cười nhạo cô... Nhưng cô đại nhân đại lượng, nhìn lúc
anh đối xử không tệ với cô, cô đã hoàn toàn tha thứ cho anh rồi!
Giờ phút này trong lòng Đường Tâm Mãn đang tràn đầy cảm động nhưng một giây sau...
"Có chuyện gì sao? Cha nói nhất định anh phải có quà tặng cho em, anh thấy
dùng tiền mua quà cho em thật là lãng phí. Có đồ miễn phí tại sao lại
không dùng, hơn nữa cái này kém phong cách nên hoàn toàn tương xứng với
em." Anh cởi giày xong, quay đầu nhe hàm răng trắng ra để cô nhìn, sau
đó đứng dậy vỗ vỗ đầu cô như một con thú cưng rồi rời đi.
Cái... Cái gì mà tương xứng với cô...
Cái... Cái gì gọi là lãng phí...
Cái... Cái gì gọi là kém phong cách...
"Vệ Ý Túc! Em muốn quyết đấu với anh!"
"Em gái thân mến, ngày nào cũng cùng em chơi cái trò trẻ con đó thật không
có ý nghĩa. Em đến Thiếu Lâm tự ở hai, ba năm rồi hãy về nói tiếp." Vệ Ý Túc dựa người trên cầu thang, nở một nụ cười mê hoặc với cô.
Tức chết cô rồi! Tức chết cô rồi! "Mẹ già! Đã được ăn cơm chưa!" Cô muốn hóa đau thương thành sức ăn.
Đêm đến. Trăng lưỡi liềm lẩn vào trong tầng mây mỏng.
Trước ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy tính, bàn tay Đường Tâm Mãn hăng hái mạnh mẽ gõ gõ.
Ngày 25 tháng 4, trời ban ngày nắng nóng, tâm tình: Vẫn tiếp tục tồi tệ.
Hôm nay là sinh nhật mình. Mình biết mỗi người có một ngày sinh nhật, thế
nhưng tại sao sinh nhật mình lại nhất định phải như vậy chứ? Thực ra
sinh nhật mình cũng chẳng sao cả chỉ là sao mình cứ nhất định phải cùng
anh ấy ăn sinh nhật chứ?
Vệ Ý Túc là đầu heo! Là đầu heo tồi tệ nhất trên thế giới này!
Nhưng hình như năm nay so với hai năm trước còn tốt hơn... Mặc dù là miễn phí ... Mặc dù trong mắt anh có vẻ như vô vị và kém phong cách... Ít nhất
cũng không phải món đồ kì quái... Dù sao cũng còn tốt hơn so với lũ gián năm ngoái và hộp quà tặng cà rốt năm kia chẳng phải sao? Thật ra thì
quà tặng lần này của anh mình rất thích...
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Trời ạ! Mình đang làm cái gì thế này, mình vừa bào chữa thay tên đầu heo kia hay sao? Chúa ơi hãy tha lỗi cho con đi, nhất định hôm nay con bị bệnh
rồi! Amen!
Bây giờ hãy để con giơ tay hô to một trăm chữ: "Vệ Ý Túc là heo!" Sau này con sẽ không tái phạm sai lầm này nữa Chúa à.
"Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc
là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo
Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo Vệ Ý Túc là heo..." Cô rời khỏi
cái máy tính, vòng qua phòng ngủ vừa đi vừa hô câu đó.
"Reng ——" Chuông điện thoại reng reng truyền đến làm cô sợ giật mình.
Cô vỗ vỗ ngực: "Mình lo lắng hồi hộp như vậy làm cái gì, chỉ là điện thoại thôi mà, có mẹ nghe rồi, không phải sợ."
Nhưng qua một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại vẫn không có người nghe mà đổ chuông.
Cô khó hiểu nên đến gần nhìn. A a a a a, là điện thoại nội bộ! Từ phòng Vệ Ý Túc gọi đến! Không phải chứ! Mới vừa nãy cô hô quá lớn nên quên mất
tai vách mạch rừng rồi à?
Cô bắt đầu cảm thấy da đầu hơi tê tê rồi, hay là không nhận, coi như đang ngủ đi.
"Bụp bụp bụp." Có người bắt đầu không kiên nhẫn đá tường...
Khóc, nên nhận à... Cô chậm chạp cầm ống nghe lên: "Này..."
"Cuối cùng cũng chịu nghe?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi có ý giễu cợt.
"Em ngủ rồi..."
"Không muốn nói với anh là em nằm mơ thấy cái gì đến nỗi phải gọi tên anh chứ."
"..." Anh nghe thấy, quả nhiên là anh nghe thấy! Đường Tâm Mãn có chút buồn bực vò đầu.
"Sao vậy, sao không nói gì?" Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói rõ ràng truyền đến: "Không cần lo lắng, anh nhớ là anh chưa nói lời chúc mừng
sinh nhật đến em gái thân yêu mà thôi."
Tiếng nói giống như đang
vang lên cạnh tai cô, nếu không tại sao cô cảm thấy tai hơi hơi ngứa. Cô hơi run một chút, cố gắng kiềm chế cảm giác khó hiểu trong lòng đang
trỗi dậy, đưa tai nghe ra xa một chút, nói lớn: "Em không tài nào tin
anh lại có lòng tốt như vậy!"
"Hả, em luôn dè chừng không tin anh à, thật là đau lòng quá." Giọng điệu anh giả bộ bi thương.
"Thôi đi." Cô bị anh chọc cười, quay đầu liền nhìn thấy trên khung ảnh bên
cạnh máy vi tính là vẻ mặt anh đang nở nụ cười mị hoặc. Đây là "Ảnh dán
tường sáng chói" lần trước anh lấy đưa cho cô dùng, anh cầm đến mấy tờ
liền, dán ở khắp phòng cô, không muốn nghĩ tới cũng không được. Cô không thể kìm lòng nổi mà nở một nụ cười với "anh".
"Có thích phần quà sinh nhật kia không?"
Không nhắc tới thì không sao, nhắc tới cô lập tức nổi giận trong lòng: "Không thích!" Lại có thể nói sinh nhật cô tặng cho cô món đồ kém phong cách!
Từ trước đến giờ cô rất dễ bị người khác làm kích động, ‘phựt’ một cái
liền dứt cái hình của anh trên tường xuống. Cười cười cười, cười cái đầu anh đấy, răng trắng lắm à.
"Ơ, xem kĩ có xem có hài lòng với món quà của anh không đi." Anh trêu chọc, một giây sau: "Cho em thêm một
ước nguyện vào ngày sinh nhật, em nghĩ xem muốn cái gì nào?"
"Hứ, em muốn sao trên trời, anh có đi hái không?" Giả bộ thần tiên hả~
"Chỉ cần em muốn thì anh có thể hái được, em chắc chắn là thực sự muốn có
ngôi sao chứ?" Giọng nói của anh nghe cực kì nghiêm túc.
"Không muốn." Cô vội vàng nói. Cô muốn làm cái gì? Chẳng lẽ lấy ra để đánh người?
"Vậy em nghĩ xem muốn cái gì?"
"Em muốn..." Nghĩ gì thì tốt đây? Thậm chí ước muốn bình thường như mọi
người nhưng cô cũng không biết nên ước như thế nào, "Muốn nhìn anh và
những người khác tranh bóng rổ." Dáng vẻ anh chơi bóng rổ thật sự rất
đẹp trai, tư thế chuẩn đẹp mắt, mỗi lần cô xem đều quên luôn mình đang
cùng anh tranh bóng, hết lần này đến lần khác nhìn không đủ, thật là
buồn bực.
Trong tai nghe truyền đến tiếng anh cười mãi không dứt.
"Cười cái gì mà cười." Mặt của cô hơi nóng lên, cô vừa nói đùa với anh có phải không?
"Không có gì, không phải em muốn xin anh đem em từ ACUP biến thành DCUP thì
anh đây thật sự không thể làm gì khác hơn là nhảy lầu quy tiên để thỏa
mãn nguyện vọng của em."
"Anh thật là hài hước!" ACUP có gì không tốt, quần áo nào cũng có thể mặc vừa, bước đi cũng không sợ trọng tâm không ổn định.
Anh ngừng cười, thản nhiên nói: "Anh còn tưởng em sẽ mong không phải nhìn thấy anh."
Đúng vậy, sao không yêu cầu anh cái nguyện vọng này... Nhưng mà cô cũng
không phải không muốn nhìn thấy anh mà. Mặc dù trong trường học cô cũng
không muốn dính dáng nhiều đến anh để bị nhìn chăm chăm nhưng không phải là không nhìn thấy anh... Cô thật không biết mình lúc ấy sẽ như thế
nào... Thừa nhận đi, Đường Tâm Mãn, kỳ thực mày cũng không ghét anh ấy.
Tuy rằng anh có xấu miệng một chút, bụng dạ đen tối một chút, không có
tự trọng một chút, vô sỉ một chút...... Thế nhưng ngay cả việc chán ghét anh cũng không làm được. Toi rồi, sinh nhật hai mươi hai tuổi năm nay
mới chợt phát hiện ra mình có khuynh hướng chịu ngược điên cuồng có phải là đã muộn hay không?
"Phòng của em có thể nhìn thấy trăng à?" Trong phút chốc im lặng, anh đột nhiên hỏi.
Trăng? Cô ngồi lên bệ cửa sổ, dựa vào khung cửa nhìn ra bên ngoài. Có thể nhìn thấy chứ, rất rõ ràng nữa, trăng lưỡi liềm nho nhỏ tản ra ánh sáng màu
vàng cam rất đẹp. Nhưng sao cô lại phải nói cho anh biết chứ. "Không
nhìn thấy."
"Không nhìn thấy?" Anh cười ra tiếng: "Không nên xê
cái mông nhỏ của em ra ngoài nhiều quá, cẩn thận ngã. Em ngồi ở trên bệ
cửa mà vẫn không nhìn thấy được?"
Đáng ghét, tại sao lúc nào anh
cũng biết mình đang làm gì! "Hướng chỗ này có lẽ là không chính xác, dù
sao cũng không thấy được." Cô nói dối.
"Tiếc quá, có lẽ chúng ta
không ở cùng trên trái đất rồi, hình như là hướng cửa sổ của anh giống
của em thì phải, hôm nay ánh trăng rất dịu nhẹ."
Không được, sao
cô có thể nghĩ đến cái đoạn trong "Tình yêu thời loạn", cô thích nhất
cái đoạn Phạm Liễu Nguyên gọi điện thoại cho Bạch Lưu Tô đúng là lúc
ban đêm, anh rất thân mật với Lưu Tô vào đêm đó.
"Không nên hướng về phía trăng mà thề..." Anh lẩm bẩm, sau đó lại cười, hình như tâm
tình của anh đêm nay rất tốt, "Thực ra trăng cũng không hề thay đổi. Một trăm năm ở thế gian đổi thay nhiều như vậy, còn nó đối với trái đất vẫn không thay lòng đổi dạ.”
Giọng nam trầm thấp của anh lẩm bẩm
giống như một dòng chảy trong suốt chậm rãi lướt qua trái tim đang mất
bình tĩnh của cô, từng điểm từng điểm làm cho cô khó chịu. Cô say sưa
lắng nghe.
"Tâm Mãn, nếu như có thể ở cũng một chỗ với em ngắm trăng thì anh mới không lạ gì Phạm Liễu Nguyên."
Hả? Cô giật mình: "Cái gì cơ? Này! Này này!" Bên kia tai nghe chỉ còn lại âm thanh ngắt kết nối.
Mới vừa rồi anh nói cái gì? Ông trời ơi, không biết là ngoài chứng chịu
ngược đãi ra thì cô có mắc phải chứng hoang tưởng không nữa?
Ban đêm. Đêm lạnh như nước. Tâm loạn như ma.sssssssssssssss