Hàn An Nam thật sự thả cô đi.
Hắn làm được, bốn năm đại học hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Chu Vũ.
Cô đã lâu chưa trải nghiệm sinh hoạt bình thường, tất cả đều rất bình yên, thuận lợi, tốt nghiệp, đi làm.
Cô hạ quyết tâm ở lại nơi khác, không trở về nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, đời này cô sẽ không gặp lại Hàn An Nam nữa.
Cho đến khi cô nhận được một cuộc gọi từ nhà.
Em gái cô bị bỏ thuốc mê cưỡng hiếp, dùng thuốc quá liều mà chết, kẻ hiếp dâm có thế lực, sau khi giải quyết xong thì hiện tại đã được thả ra ngoài.
Vụ án không xuất hiện trong bất kỳ trang truyền thông nào, giống như nhiều trường hợp khác, bị nhấn chìm trong im lặng.
Vì thế Chu Vũ gọi điện thoại cho Hàn An Nam.
Cô vẫn còn nhớ dãy số đó, mặc dù đó không phải ý định của cô.
Cô nghe thấy người bên kia nói: "Alo."
"Tôi là Chu Vũ."
"Tôi biết."
"Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện."
"Giúp thì có thể." Giọng nói của Hàn An Nam ở đầu bên kia như mỉm cười, như thể hắn đã đợi chờ câu nói này nhiều năm rồi, "Nhưng phải trả giá."
Con người phải trả một mức giá nhất định để làm bất cứ điều gì.
Chu Vũ cảm thấy cái giá này vẫn nằm trong tầm chấp nhận được.
Mấy ngày sau, Chu Vũ nhận được chuyển phát nhanh, trong hộp là một cuộn băng ghi lại cảnh tên tội phạm cưỡng hiếp em gái cô bị xử tử.
Chu Vũ cảm thấy buồn nôn sau khi xem nó, cô đã tháo cuộn băng ra và tiêu hủy nó.
Cô đã cân nhắc khả năng Hàn An Nam tự đạo diễn nhưng cô không ngờ hắn sẽ làm như vậy.
Đây không phải phong cách của hắn, nếu hắn bị ép buộc thì có hàng trăm cách thông minh và hiệu quả hơn.
Chu Vũ trở lại thành phố cũ, lại gặp Hàn An Nam.
Địa điểm là một nhà hàng, Hàn An Nam mặc tây trang đi giày da đã ngồi ở nhà hàng chờ cô.
Bọn họ ngồi hàn huyên, phát hiện còn rất nhiều chủ để đề trò chuyện, chẳng hạn như thời tiết, chính trị, nhà hàng, ẩm thực, họ còn nói về tình hình gần đây.
Mặc dù tuổi còn trẻ, được gia thế tốt hỗ trợ, Hàn an Nam đã gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp của mình.
Chu Vũ vừa nhìn hắn đã biết, cuộc sống thành công không làm cho bệnh của hắn tốt hơn.
Chi bằng nói, càng nặng hơn.
Hàn An Nam kiên nhẫn mà ăn đến miếng cơm cuối cùng mới đưa ra chủ đề chân chính của cuộc nói chuyện: "Phải đi đăng ký."
Bọn họ đăng ký kết hôn ở tòa thị chính, để hai nhân viên làm chứng, trao đổi nhẫn, sau đó toa thị chính đã cho họ hai giấy chứng nhận kết hôn.
Bọn họ cứ như thế trở thành vợ chồng hợp pháp.
Đây là cái giá phải trả.
Sau đó Hà n An Nam lái xe đến biệt thự trên núi.
Lò sưởi âm tường được bật, Hàn An Nam ngồi trước đống lửa nướng hạt dẻ.
Thi thể không biết đã được xử lý bằng cách nào.
"Hay là chuyển đến sống với anh?" Hàn An Nam đề nghị.
"Xa quá." Chu Vũ nhắm mắt lại nói.
"Anh có căn hộ ở trung tâm thành phố." Hàn An Nam nói: "Nơi này có thể đến vào ngày nghỉ."
"Vẫn là không cần đâu." Chu Vũ nói.
Hàn an Nam không cưỡng cầu, hắn đùa nghịch mái tóc Chu Vũ, mỉm cười nói: "Anh thật sự muốn nhốt em lại."
Chu Vũ không phản ứng lại.
Những gì hắn nói là thật hay đùa không quan trọng.
"Có từng quen người đàn ông khác không?" Hàn An Nam hỏi, tay hắn dừng lại bên tai Chu Vũ: "Có từng lên giường với người đàn ông khác không?"
"Có."
Là một người phụ nữ trưởng thành, cô cũng đã trải qua tình yêu bình thường.
"Thật khiến anh đau lòng." Tay Hàn An Nam trượt xuống gần yết hầu cô, đôi bàn tay này đã giết chết người, xử lý thi thể.
"Anh có yêu tôi không?"
"Yêu."
"Vậy tha thứ cho tôi." Chu Vũ mở to mắt nhìn hắn.
Hàn An Nam thở dài: "Anh luôn không có cách gì bắt em...!nhưng dù sao cũng phải có chút bồi thường chứ?"
Vì thế Chu Vũ đứng dậy, ngồi lên đùi Hàn An Nam, mặt đối mặt, cô cởi từng cúc áo sơ mi của mình.
Bên trong cô mặc áo ngực màu đen, Hàn An Nam duỗi tay cởi áo lót của cô, để hai bầu ngực mềm mại lộ ra.
Nụ hoa đỏ thắm nở rộ.
Cô trưởng thành, về tất cả phương diện.
Hàn An Nam hôn ngực cô, nhấm nháp như một miếng bánh ngon miệng.
Trên đời này không có ai quen thuộc thân thể này hơn hắn, hắn từng có thời gian cả ngày lẫn đều đều làm cô, một giây cũng không rời khỏi thân thể cô.
Hắn đưa tay vào trong váy, kéo quần lót bên trong sang một bên, ngón tay đè lại hoa huy*t hồng hồng, trêu chọc ra một mảnh ướt át.
Chu Vũ kéo khóa quần tây của hắn, thứ bên trong nhảy ra, vận sức chờ phát động.
Chu Vũ rướn người sờ vào bao cao su trong túi lại bị xoay người lại, ấn lên ghế sofa, bị tiến vào từ phía sau.
Tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra từ cổ họng cô, những âm thanh đó bị đâm đến thành những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Khuôn mặt cô dán vào ghế sofa da, không thể thấy rõ vẻ mặt của Hàn An Nam, chỉ nghe thấy hắn nói: "Sinh cho anh một đứa con, Chu Vũ."
"Giống như tất cả mọi người, kết hôn, sinh con, sau đó tra tấn lẫn nhau cho đến khi một trong hai chúng ta chết." Hàn An Nam nói, hắn vịn eo Chu Vũ, đâm từng cú mạnh mẽ.
Chu Vũ nức nở không nói nên lời, chỉ có thể buộc phải chấp nhận hắn rót chất lỏng trắng đục đặc sệt kia vào sâu bên trong.
.