Không Phải Ta Cố Ý Xuất Qũy


Cố Cửu Lân nói:“Nhã Nhi đã nói với nhi thần rằng nàng rất nhớ mẫu thân, nàng ở lại trong cung bồi mẫu phi cũng tốt.”n Đan trầm ngâm nói:“Đêm nay ngươi cũng không cần ra khỏi cung, chỉ cần nghỉ ngơi ở Tụy Phong Hiên là được.

Lúc trước khi ca ca ngươi tiến cung dạy Thái Tử tập võ cũng thường nghỉ ngơi ở đó.”Ý cười trên mặt Cố Cửu Lân dần dần nhạt đi.n Đan vỗ vỗ tay Cố Cửu Lân:“Ngươi yên tâm, Cố gia tam đại trung lương, hiện giờ chỉ còn lại một huyết mạch cuối cùng là ngươi, trẫm chắc chắn sẽ yêu thương ngươi, che chở ngươi.”Cố Cửu Lân vén vạt áo rồi quỳ xuống:“Tạ ơn bệ hạ, nhi thần sẽ vì giang sơn Đại n đầu rơi máu, đến chết mới thôi.”“Ha ha ha.”n Đan cười ha ha rồi nâng Cố Cửu Lân dậy.“Ngươi nghỉ ngơi đi, hoàng cung này ngươi cũng chỉ đến vài lần, gọi vài cung nữ thái giám bồi ngươi đi dạo một chút, trẫm về Ngự Thư Phòng xử lý chính sự.”“Cung tiễn Hoàng Thượng.”Khi còn nhỏ, Cố Cửu Lân đã đến hoàng cung một lần, lần đó là theo ca ca tới.Lúc ấy, ca ca Cố Hoài mười bảy tuổi lần đầu tiên xuất chinh biên cương đã đánh thắng, đáng đến mức Man tộc lui về phía sau ba trăm dặm, ngừng chiến nửa năm.


Đại quân chiến thắng hồi triều, Cố Hoài tiến cung, Hoàng Đế rất vui vẻ nên cũng thưởng cho Cố Cửu Lân không ít thứ tốt.Năm đó, Cố Cửu Lân mười bốn tuổi, từ nhỏ hắn đã được gọi là thần đồng.

Sau khi thi đậu tiến sĩ, hắn cũng có thiếu niên đắc chí, lại chịu nhiều thế hệ Cố gia ảnh hưởng đến tư tưởng, chỉ nghĩ đến việc đền đáp triều đình, cùng với ca ca một văn một võ đứng trên triều khiến người trong thiên hạ nhìn thấy huyết mạch ưu tú Cố gia Đạ n.Hai mươi tuổi, Cố Hoài chết trận sa trường, phụ thân Cố Thanh Hoài chết trên đường tuần tra Nam hạ, mẫu thân sầu lo quá mức dẫn đến tái phát bệnh cũ, không thể cố qua mùa đông năm ấy.Chỉ trong chớp mắt, Cố gia to như vậy chỉ còn một già một trẻ, không thể khôi phục phồn vinh như cũ.Cố Cửu Lân chưa gượng dậy nổi, hắn không thể đến ham gia khoa cử, chỉ nhờ vào sự yêu thích của Hoàng Đế đối với Cố gia nên ba năm trước hắn đã chiếm được một chức vụ nhàn tản trong Nội Các.Cho đến nửa tháng trước, Cố Cửu Lân còn không biết chuyện mình phải thành thân với công chúa.Đến tột cùng vì chuyên gì mà Hoàng Đế lại gả công chúa cho hắn, gả cho một tên chẳng làm nên trò trống gì, một bao cỏ bệnh tật ốm yếu.“Đánh cho ta, mạnh vào!”Bỗng nhiên một âm thanh bén nhọn truyền vào Cố Cửu Lân kéo hắn bừng tỉnh từ hồi ức,Cố Cửu Lân nhìn quanh bốn phía mới phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi đến một nơi rất lớn và yên lặng, những cung nhân phái sau không ngăn cản nói vậy nơi này không phải cấm địa.“Đây là nơi nào?”“Bẩm phò mã, nơi này là phủ giam, là nơi mà thái giám chúng ta ở.”Cố Cửu Lân đang định nói chuyện thì lại nghe một tiếng nói khiến hắn nghẹn lại.“Tiểu tạp chủng này dám mạnh miệng, dùng sức đánh cho ta.”Thái giám Chử Y vội vàng đi lên phía trước cao giọng quát:“Phò mã ở đây, người nào đang ồn ào!”m thanh quất mạnh bên trong dừng lại một chút, tiếng bước chân vang lên, một thái giám ôm phất trần chạy ra, nhìn thấy Cố Cửu Lân thì ngay lập tức quỳ xuống hô:“Nô tài tham kiến phò mã, nô tài không biết phò mã đến đây nên đã làm kinh động ngài, thỉnh ngài chớ trách phạt.”Cố Cửu Lân xua tay, đi về phía trước vài bước, xoay người thì thấy một cái cửa hông, bên trong đã quỳ mấy tên thái giám, mỗi người đều nhỏ nhỏ gầy gầy, giữa sân được đặt một cái ghế dài, có một tên thái giám mặc y phục màu lam đang nằm trên đó, trên mông chảy ra máu tươi.“Chuyện này là như thế nào.”Cố Cửu Lân quét mắt, ánh mắt đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào búi tóc của thái giám mặc y phục màu lam.Trên đầu dùng một sợi dây cột tóc màu lam cũ nạt cột lại, tóc như sắp rơi xuống dưới.Thái giám kia cong eo cười đáp:“Hồi phò mã, nô tài quản giáo tiểu tạp chủng này.

Đếm hôm qua, trong phòng nô tài mất một ít đồ vật, có người nói cho nô tài là tiểu tạp chủng này lấy, nô tài đang thẩm vấn thứ dơ bẩn này sợ làm ô uế mắt của phò mã.”“Ta không trộm.”Tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu không hé răng bỗng nhiên ngẩng đầu lớn tiếng phản bác.“Không phải ta ăn trộm!”Thái giám ôm phát trần cười lạnh một tiếng.“Tiểu Hòa Tử, đừng nói ta không thương tiếc ngươi, nếu không phải ngươi lấy vậy tối qua ngươi ở nơi nào? Có nhân chứng không?!”Tiểu Hòa Tử cắn răng nhìn thoáng qua Cố Cửu Lân rồi lại cúi đầu xuống.“Đêm qua ta vẫn luôn ngủ trên giường.”“Còn dám nói dối với ta! Sáng sớm nay chẳng biết ngươi đi đâu, đêm qua ngươi căn bản không ở trong phòng, ngươi thật sự cho rằng cái gì ta cũng không biết sao?”Thái giám chấp sự ôm phất trần tức giận đến mức lông mày dựng ngược lên.“Tiếp tục đán cho ta! Đánh mạnh vào, đánh cho đến khi hắn nhận thì thôi!”Cố Cửu Lân lẳng lặng đứng ở cửa, không ngăn cản hành động của thái giám chấp sự.Khi bản tử to rộng hung hăng đánh lên mông Tiểu Hòa Tử hắn cắn răng không rên một tiếng.Nhưng không biết sao khi Cố Cửu Lân im lặng mà nhìn thân thể hắn dần dần lạnh đi, đôi tay hắn gắt gao ôm lấy thân ghế lạnh băng với vẻ mặt chết lặng, Cố Cửu Lân lại có một ít suy nghĩ.Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ:“Ta còn cho rằng có chuyện gì, chẳng qua chỉ là một tên tiện nô trốn việc lười biếng, tùy tiện giáo huấn thôi, để hắn nhớ là được.


Nếu đánh chết chẳng phải là lấy không của bệ hạ rất nhiều bổng lộc sao.”Thái giám chấp sự là người thông minh, vừa nghĩ đã hiểu ý tứ của Cố Cửu Lân.

Hắn dơ tay giả vờ đánh vào tay của mình.“Ai da, cái đầu ngu ngốc của nô tài thế nhưng không nghĩ đến điểm này.’Cho dù hắn đang bất mãn thì cũng phải nghẹn lại và nói:“Đánh tiếp mười bản nữa rồi đưa về phòng.”Cố Cửu Lân lẳng lặng nhìn thái giám chấp sự đánh xong mười bản còn lại rồi mới xoay người rời đi.Từ lúc Cố Cửu Lân mở miệng thì Tiểu Hòa Tử không phát ra bất cứ âm thanh nào.


Trải qua mười bản, hơi thở của hắn đã thoi thóp được người nâng vào trong phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận