Devon Hamilton – Zemaitis đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả lúc nằm trong quan tài.
Một chiều thứ Sáu buồn thảm, trời đầy mây xám, mọi người có mặt trong Nhà thờ Grace Baptist ngay góc đường Ba Mươi Mốt và đường Elm đều phải công nhận rằng xác Devon rất ‘chuẩn’. Ngay cả khi đã sang thế giới bên kia, nàng vẫn là hiện thân của những gì mẹ nàng thường mong muốn ở con gái mình: lộng lẫy, sành điệu và khiến người khác phải ghen tị. Mặc váy satanh màu hồng nhạt, Devon ‘ngủ’ yên bình trong chiếc quan tài bằng gỗ cẩm lai. Ánh đèn sáng dịu làm mái tóc bạch kim thêm bóng mượt, đồng thời tỏa sáng làn da sau nhiều năm nghiêm túc tuân thủ chế độ chăm sóc khắt khe có Botox phụ trợ. Devon có đường xăm mắt, xăm môi tinh tế. Thêm vào đó, tài trang điểm của Oscar Seinger, người điều hành cơ sở Dịch vụ tang lễ Seinger & Sons, đã khéo léo che đi vết rách dài và sâu trên góc trán bên trái và xương chỏm đầu dập nát.
Khi đi quanh linh cữu, bạn hữu và các thành viên cùng trong Hiệp Đoàn Thanh Niên cầm khăn tay có thêu chữ lồng lau nước mắt xót thương. Tuy nhiên, trong bụng họ thầm tạ ơn Thượng đế rằng chính Devon chứ không phải họ đã vượt đèn đỏ tại giao lộ đường Vine và Đường Số Sáu và đâm ngang sườn xe chở rác Wilson Brothers.
Lúc nhìn xuống cô bạn thân từ hồi lớp một, Meme Sanders thầm nghĩ: “Rủi thay lại là xe chở rác!”. Đó chẳng phải cách kết thúc ‘oai hùng’ cuộc đời một con người, nhưng nếu không tính đến nó, Devon vẫn xinh đẹp trong bộ đồ hàng hiệu Chanel và trang sức ngọc trai của hãng kim hoàn Mikimoto.
“Xe chở rác ư?” Genevieve Brooks vừa chấm nước mắt vừa giấu nụ cười thích thú sau tấm khăn tay. Đúng ngày Devon đòi biểu quyết đuổi Lee Ann Wilson khỏi Hiệp đoàn, một chiếc xe chở rác hiệu Wilson Brothers đã lấy mạng Devon . Genevieve chưa chắc chỉ một mình cô thích chi tiết đặc biệt trớ trêu ấy. Khi nhìn xuống cô bạn gái thân từ thủa thiếu thời, Genevieve phải công nhận Devon rất đẹp. Trông Devon bây giờ, không ai nghĩ nàng đã chết. Genevieve ước giá Devon đi đôi giầy mềm nhẹ, gót thấp hiệu Chanel tiệp màu áo thì hay biết mấy. Hay bây giờ người ta mới quy định xác nằm trong quan tài chỉ đi chân không?
“Xe chở rác khốn khiếp!” Bà Cecilia Blackworth Hamilton Taylor Marks – Davis gục mặt vào ngực áo vét hàng hiệu Brooks Brothers của ông chồng mới nhất khóc nức nở. Xe chở rác giết chết con gái bà. Thật kinh hoàng! Mới ba mươi hai tuổi đã phải từ giã cõi đời. Nhưng ít nhất chàng rể phải công nhận con bà đẹp như tiên giáng thế dù bộ váy trên người nó chỉ là mốt thịnh hành của mùa trước.
Bà ngoái ra sau nhìn con rể và cháu ngoại. Tội nghiệp cháu gái bà đang bíu chặt lấy tay áo vét may đo riêng của bố mà khóc. Bà không chối cãi rằng chàng rể đẹp trai, chỉ tội nó …đàn ông quá! Bà Cecilia luôn bất an khi đứng gần nam giới có nồng độ kích thích tố sinh dục nam cao trong máu.
“Xe chở rác kinh hoàng!”. Lạy Chúa Jesus, thánh Joseph, và cả Đức Mẹ Đồng Trinh! Ngồi ngay hàng ghế trước, Zach Zemaitis quàng tay ôm cô con gái mới lên mười tuổi vào lòng. Devon không thích chết như vậy! Dù cô ấy đang ở đâu, Zach chắc chắn vợ mình đang nổi cơn tam bành…
“…Tôi làm gì nên tội mà phải chết vì xe chở rác!”
Devon Hamilton Zemaitis than thở với ông vừa lìa trần xếp hàng sau mình. Ông này mất lịch sự đến độ dám tỏ ý không thông cảm.
- Cô ơi, nhiều người còn thê thảm hơn nhiều.
Nghe vậy, cô quay lại nhìn và thấy ông ta quá thê thảm thật! Sao gia quyến lại mặc cho ông ấy bộ vét rẻ tiền thế không biết! Trông như quần áo của hãng JC Penney.
Devon thoáng rùng mình. Ít nhất trước khi chôn, Zach cũng cho vợ mặc đồ hiệu Chanel và đeo nữ trang ngọc trai đắt tiền nhất trong hộp. Tuy nhiên, kiểu áo trên người nàng chỉ là mốt thịnh hành của mùa trước. Còn nữa, nàng nhớ đôi giày đế thấp hiệu Chanel quá chừng. Devon buồn bã nhìn đôi chân trần giấu trong cụm mây trắng bồng bềnh. Cô những mong Zach yêu quý không mang quần áo vợ đến buổi bán đấu giá của Hiệp đoàn vì như thế Genevieve Brooks sẽ chộp ngay đôi giày hiệu Chanel. Từ hồi cùng vào đội kịch thiếu nhi đến giờ, Genevieve luôn ganh tị với cô. Devon khó chịu khi hình dung cô ta nhét đôi chân xương xẩu, to bè vào đôi giày xinh xắn ấy.
Không cần động đậy, Devon cũng nhích lên trước. Cảm giác đi lại trên băng tải vô hình thế này thật lạ. Lạ hơn nữa là giờ nàng đã lìa cõi dương gian. Vừa mới đầu gối tay ấp với Zach ở nhà, giờ nàng đã vẩn vơ dưới ánh sáng trắng, xung quanh không có tường hay đồ vật gì. Hình như nàng xếp hàng gần hai tiếng rồi thì phải. Nhưng thực ra không phải vậy. Tiềm thức mách bảo rằng người nhà đã tổ chức tang lễ và chôn nàng với bộ quần áo trắng. Tính từ lúc tai nạn đến giờ đã bốn năm hôm rồi. Nhưng sao ở đây, nàng không thấy lâu như thế?
Nhớ con gái bé bỏng, Devon đau nhói trong lồng ngực, tuy cảm giác không giống lúc còn sống. Nó chỉ giống cảm giác ấm áp dễ chịu tràn ngập tình yêu thương và nhớ nhung. Tiffany bé bỏng rồi sẽ ra sao? Mỗi khi Zach ở nhà, anh luôn thể hiện là một ông bố tốt. Nhưng anh đi vắng luôn. Vì thế con nàng cần có mẹ.
Tiến thêm bước nữa, Devon đã đến trước bàn trắng kê trước hai cánh cổng vàng. Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Đến nơi rồi.
Không mở miệng, người ngồi sau bàn nhìn cuộn giấy trước mặt xướng rõ to:
- Devon Zemaitis.
Nàng sửa gáy ông ta.
- Devon Hamilton – Zemaitis chứ ạ.
Ông này nhìn lên. Devon thấy mây trắng phản chiếu trong cặp mắt xanh lơ của ông. Ông ta điềm nhiên phẩy tay. Một phụ nữ đứng tuổi xuất hiện. Bà ta búi tóc và mặc bộ vét tím có hàng nút bằng vang.
- Có phải cô Highbanger không ạ?
- Highbarger chứ.
Cô giáo lớp sáu của Devon chữa lại.
- Cô chết khi nào thế?
- Theo cách tính của loài người là năm năm. Nhưng với Thượng đế, một ngày có thể dài bằng nghìn năm, và một nghìn năm có thể ngắn bằng một ngày.
Devon tưởng đâu nàng vừa trở về lớp nghe cô Highbarger lảm nhảm về môn số học.
- Cô bảo gì cơ ạ?
- Đại khái Thượng đế không tính ngày giống người hạ giới.
- Ra vậy. – Devon đoán chắc thế vì nàng cảm tưởng mới chết cách đây một giờ. – Vậy cô đến đưa em lên thiên đường phải không ạ?
Tất nhiên, Devon đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc diện kiến Chúa trời. Nàng có vài điều muốn hỏi Người, toàn chuyện quan trọng, chẳng hạn tại sao Người làm ngơ để con người phải chịu những đại thảm họa như mỡ dưới da, bệnh chin mé ở ngón chân hoặc các bệnh về tóc chẳng hạn. Còn nữa, nàng muốn Thượng đế giải đáp vài bí mật lớn nhất của lịch sử nhân loại, ví như ai đã ám sát tổng thống John Frank Kennedy đẹp trai ngời ngời, hoặc…
Cô Highbarger ‘cắt xoẹt’ bản liệt kê các câu hỏi gửi lên Đấng tối cao:
- Chuyện không như em nghĩ đâu.
Devon tưởng mình nghe không rõ:
- Cái gì? Có đúng em đang lên thiên đường không đây?
- Lúc còn ở cõi trần, em chưa tích đức để có một chỗ trên đó.
- Cô đùa chắc?
Thay cho lời đáp, thân hình bất động của cô Highbarger vút đi, kéo Devon theo.
- Công đức của em nhiều lắm đấy! Trong Hiệp đoàn, không ai quyên tiền giỏi bằng em. Em còn biết cách làm tiền ấy phải đẻ ra tiền.
- Em chỉ giúp ai giúp em, đồng thời gây chú ý ngoài xã hội và nhờ đó có quyền sai khiến bạn bè mình.
Devon nghĩ bụng: “Thì đã sao nào?”
Cô giáo cũ của nàng nói ngay:
- Thượng đế không cho phép điều đó.
- Cô có khả năng đọc suy nghĩ!
- Đúng vậy.
Devon nghĩ thầm: “Lợi hại thật!”
Cô Highbarger bụng bảo dạ: “Biết vậy là tốt!”
Họ bước xuống phía dưới như thể đi trên thanh cuốn vô hình. Đến giờ Devon mới thực sự hoảng hốt:
- Em sắp xuống địa ngục à? Em sắp phải ở cùng quỷ Sa tăng và vực sâu lửa cháy rừng rực ư?
Cô Highbarger rùng mình:
- Nơi em đến sẽ ở giữa thiên đường và địa ngục. Ở đó, người ta nghĩ về địa ngục hơi khác một chút.
Nhớ lúc Gevevieve Brooks đọc biên bản họp của Hiệp đoàn, Devon nhức cả đầu. Nghe cô ta nói tràng giang đại hải chẳng khác nào sống dưới địa ngục.
- Bởi Thượng đế luôn nhân từ nên Người cho em cơ hội tiến dần đến thiên đàng.
Mừng quá! Nghe thế, Devon lạc quan hơn một chút. Đừng quên nàng từng phấn đấu và giành được một chỗ trong đội cổ vũ của Đại học Texas . So với đó, đây chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy em phải làm gì?
- Cư xử tốt với những ai bị em xử tệ lúc trước.
Devon suy nghĩ rất lung và kết luận. Nàng là thiên nhân, thực sự hoàn hảo!
- Em chưa bao giờ xử tệ với ai hết.
Cô Highbarger nhìn qua vai Devon . Lập tức ký ức trôi qua trước mặt nàng: mái tóc vàng óng và cặp mắt màu xanh lục bảo. Devon bực bội phẩy tay:
- Ôi dào. Con nhỏ đó sao xứng với anh ấy chứ. Zach có yêu nó đâu. Ý em là không yêu thực lòng ấy. Có lẽ giờ nó đã có chồng và cắp một bầy con nheo nhóc.
- Cô ấy không thể yêu được nữa.
Devon đoán Thượng đế muốn nàng phải ăn năn hối hận vì chuyện xưa, nhưng thực lòng nàng không thấy vậy. Suýt chút nữa con bé ấy đã nẫng tay trên Zach trong lúc ai cũng phải công nhận Zach là của nàng. Giờ nó có khổ cũng đáng đời, ai bảo dám ‘đũa mốc chòi mâm son’.
Nhưng họ càng lúc càng xuống thấp. Tinh thần lạc quan của Devon tan như bong bóng xà phòng:
- Từ từ đã nào. Vậy chứ em phải làm gì?
- Cư xử cho tử tế.
- Thế nào là ‘tử tế’? Cho nó ba điều ước chắc?
Họ đã đến tận cùng quãng đường đi xuống và chôn chân giữa đám mây xám nhạt:
- Làm tốt, em sẽ nhận lộc trời cho. – Cô giơ một ngón tay – Giờ em có một cơ hội làm điều đúng đắn. Nếu không tự phá hỏng cơ hội ấy, em sẽ nhích lên một bậc gần thiên đường hơn. Ở đó, em lại được cho cơ hội và cứ thế tiếp tục.
Vậy là nàng phải đối xử tốt với con nhỏ tóc xoăn không đáng nhớ tên đó, Khổ nỗi Devon ghét nó từ hồi học phổ thong, Thế này thì có khổ không hả trời?
Cô giáo cũ gióng giả:
- Em phải gấp lên mới kịp. Nếu em chưa kịp sửa chữa sai lầm quá khứ mà cô ta đã tìm được người yêu thì cơ hội giành cho em chấm dứt.
Devon cười thầm và nghĩ ngay một trò chơi khăm mới cho con bé tóc xoăn:
- Em vừa làm rồi đó.
Cô Highbarger lắc đầu:
- Em vẫn chứng nào tật ấy.
Cô lùi một bước, đi qua hai cánh cửa lùa vừa hiện ra. Cửa đóng sập lại. Sương mù đặc lại biến thành bốn bức tường. Devon hoảng hốt vì thoáng nghĩ đến nhà tù. Nàng ngứa ngáy và nhìn xuống: bộ đồ Chanel phấp phới biến thành bộ quần áo vải len xám xịt có thêu hình chim hoàng yến Tweety trước ngực. Khi bóng cô Highbarger mờ dần sau màn sương, Devon kêu lên”
- Em đang ở đâu thế này?
Nàng quay lại nhìn dãy xe đẩy và vô số biển nhỏ ghi tên hàng bày bán. Một bà già nhỏ thó, ăn mặc lôi thôi đến trước mặt cô toét miệng cười:
- Cô đang ở siêu thị Walmart.
- ‘Mi’ anh một cái nào!
- Không! Em nói nghiêm túc đấy.
Dưới ánh đèn tròn sáu mươi oát chiếu sáng hiên nhà, Adele Harris chặn bàn tay lên ngực bạn hẹn hò mới nhất.
- Tối nay, mình vui vậy đủ rồi.
Sam Kinh, giám đốc ngân hàng đầu tư cựu mọt sách lột xác thành gã đểu thượng hạng, tưởng Adele vuốt ve mình bèn ép sát cô vào cửa nhà. Không khí mát mẻ đêm tháng Mười lướt qua má và khoảnh ngực giữa hai ve áo Adele. Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt Sam đang từ từ cúi xuống:
- Cưng ơi, chừng nào anh chưa thắp lửa tình trong tim em bằng một nụ hôn, em còn chưa biết vui là gì đâu.
- Em chịu thôi. Em không nghĩ…
Sam ép chặt môi lên miệng Adele, không cho cô phản đối. Hắn tống bừa lưỡi vào miệng cô và khua khoắng theo kiểu lạ đời. Đầu lưỡi Sam ngoáy ba vòng bên trái, sau đó tiếp ba vòng bên phải. Sau đó chu trình lặp lại. Chưa ai hôn cô kiểu lạ lùng như vậy kể từ nụ hôn đầu với Carl Wilson vào năm lớp sáu.
Len bàn tay vào giữa hai người, Adele đẩy mạnh Sam ra:
- Thôi đi!
Thở hổn hển, cô chộp vội chiếc xắc tay đeo bên mình lấy chìa khóa:
- Anh về đi. Chúc ngủ ngon Sam.
Sam há hốc, lừ mắt:
- Em không mời anh vào à?
- Không.
Cô quay lưng lại, đẩy mạnh cửa.
- Về là về thế nào? Anh chi một trăm hai mươi đô la cho bữa tối mà không được ‘xơ múi’ gì ư?
Trước khi vào nhà, cô ngoái đầu nhìn gã phàm phu đứng ngoài hiên. Lúc họ mới đi chơi đầu giờ tối, mọi chuyện đều ổn cả. Tuy nhiên, tình hình dần xấu đi đến mức thảm hại:
- Tôi không phải gái bán hoa. Nếu muốn chắc chắn ngay từ đầu, sao anh không mời gái gọi?
Sam hùng hổ:
- Này, thiếu gì con gái thích tôi. Sao tôi phải phí tiền cho gái bán hoa? Phụ nữ xếp hàng đòi lên giường tôi còn chưa được nữa là.
Adele nhớ lúc phục vụ bàn dọn tô đĩa mang đi, buổi hẹn hò tụt xuống tầng thứ ba của địa ngục và suốt một tiếng đồng hồ qua, cô phải hết sức cố gắng mềm mỏng. Lúc này, cô bước hẳn vào nhà rồi quay lại sẵn sàng chấp nhận tình huống xấu nhất. Dù cố kiềm chế, Adele vẫn không tránh được thái độ mai mỉa:
- Anh nói phải.
Sam khinh bỉ:
- Chả trách cô ‘băm năm nhát’ rồi mà vẫn một mình! Không biết chiều chuộng đàn ông thì chỉ có ế thôi em ạ.
Suốt một tiếng đồng hồ qua, Adele phải vờ thích thú nghe Sam không ngớt huênh hoang, tự cao tự đại. Hắn tự đề cao rằng mình sáng giá, cô có phước lớn mới được ở cạnh hắn tối nay. Adele cố thuyết phục mình rằng Sam không có lỗi. Thậm chí, cô còn thầm nhận mình có ‘vấn đề’ nên hễ đàn ông gặp cô đều phát điên cả. Nhưng Sam đã quá đà. Hắn dám đem nỗi khổ tâm lớn nhất của cô ra giễu cợt:
- Còn anh già đầu mà còn chưa biết hôn,
Nói xong, cô sập mạnh cửa, bỏ mặc Sam tức tối đứng ngoài.
“Sao mình toàn gặp chuyện khó chịu thế nhỉ?”. Vén búp tóc óng ả lên vành tai, Adele chán chường đứng tựa cửa. Thật nực cười! Suốt ba năm qua, mọi ngừơi ngấp nghé cô đều trở nên quá đáng, Hễ ai không quá quắt ngay từ đầu đều ‘ trở chứng’ về sau! Lúc đầu Adele tưởng mình là cục nam châm hút toàn người xấu. Cô nghĩ mình có cái gì đó chỉ chuyên hấp dẫn người chẳng ra gì nhưng sau rồi cô biết phải có lý do khác. Chắc cô làm gì đó khiến các anh chàng ‘được được’ biến thành ‘không thể chịu đựng nổi’, bởi vì chắc trên đời đàn ông ‘trái thói’ không nhiều lắm. Vậy sao trường hợp của cô bất chấp nguyên tắc xác suất này nọ, khiến cô hết lần này đến lần khác toàn gặp người tệ nhất trong số những người tệ?
“Không bình thường chút nào”. Vừa nghĩ, Adele vừa cài then cửa. Mấy tháng qua, Adele nghĩ đến chuyện mình bị nguyền rủa. Ai đó yểm bùa độc bắt cô trọn kiếp chịu duyên số hẩm hiu.
Treo áo khoác lên tủ ngoài, Adele vào phòng khách. Ném ví lên tivi từ xa trên mặt bàn kính. Hai tháng trước nghe Adele tâm sự rằng hình như cô bị người độc miệng rủa thầm, Maddie bạn thân của Adele bò lăn ra cười khiến cô không dám nhắc đến chuyện đó nữa.
Nhiều người thì nghĩ cô lạ đời, thậm chí ‘lập dị’. Suốt thời thơ ấu, Adele luôn tin trên đời có phép màu, gậy làm phép, hũ vàng hũ bạc và cả kỳ lân. Hồi bé, cô tin có khe nứt thời gian, có sự sống trên hành tinh lạ, có ma quỷ, các thế giới tồn tại song song và khả năng vô tận. Lớn lên, dù không mất hẳn niểm tin vào thứ gì, Adele cũng không còn nghĩ có thứ sẽ tồn tại mãi.
Ngồi trên chỗ để tay của tràng kỷ, Adele mở tivi. Bây giờ, dù không đặt hết niềm tin vào thứ gì nhưng cô kiếm sống bằng chính trí tưởng tượng được phát triển từ hồi nhỏ. Tính đến thời điểm này, mười tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của cô đã được xuất bản. Trong khi sáng tác, Adele nghiên cứu nhiều tư liệuvề thế giới huyền bí và tận mắt chứng kiến nhiều hiện tượng khoa học không thể giải thích nổi.
Sau một hồi dò kênh, cô dừng ở bản tin lúc mười giờ tối. Adele chưa bao giờ nghiên cứu về lĩnh vực thề nguyền nên không biết gì nhiều. Cô không biết cách làm lời nguyền linh nghiệm và đoán chỉ phù thủy dùng tà thuật mới làm thế. Không biết người thường bỏ bùa, yểm bùa hoặc nguyền rủa người khác có được không nhỉ?
“Mình điên rồi”. Adele tự nhủ và vứt chiếc điều khiển xuống mặt ghế. Chẳng phải vô cớ thi thoảng có người bảo cô mất trí. Cô đứng dậy bỏ vào nhà tắm, bụng bảo dạ:”Có người điên mới tự nhận mình bị nguyền rủa”.
Vén tay áo lên quá khuỷu, Adele mở vòi nước trên bồn rửa mặt và với cục xà bong thơm. Phụ nữ đầu óc không bình thường mới không tìm được bạn trai tốt trong suốt mấy năm trời. Hai năm qua chứng kiến hai cô bạn thân của mình lên xe hoa. Maddie, cô bạn thứ ba vừa thông báo sẽ làm lễ vu quy vào mùa xuân này. Maddie, người tin mọi đàn ông trên đời không chóng thì chày đều biến thành kẻ giết người hàng loạt. Maddie, người hoang tưởng đến nỗi luôn mang theo bình xịt cay, nắm đấm đồng và sung phóng điện cuối cùng cũng tìm được ý trung nhân. Maddie ‘dở người’ tìm được người chung sống đến đầu bạc răng long, còn Adele không có nổi một chàng trai chịu ở bên đến quá mười hai giờ đêm!
Miếng xà phòng trơn trượt đi mất. Adele xát mạnh hai tay cho đầy bọt trước khi soi gương rửa sạch mặt mũi. Cô buồn đến nẫu người, hơn hai năm trước, bốn cô gái đều ‘phòng không’ ăn trưa cùng nhau và bàn chuyện cùng đến Bahamas nghỉ phép. Bốn nữ văn sĩ ấy có rất nhiều điểm chung. Sau đó, hai người thi nhau mặc váy cưới, người thứ ba sắp đăng ký kết hôn. Chỉ còn mình Adele chưa có người yêu. Sắp tới, cô không còn được thoải mái gọi điện cho bạn, kể nhau nghe về sách sắp xuất bản, phàn nàn về tật xấu của đàn ông hoặc buôn chuyện về loạt phim điều tra mới nhất. Sau nhiều năm vui chơi thỏa thích với nhóm bạn, giờ chỉ còn Adele một mình thui thủi. Cảm giác như bị bỏ rơi, Adele ngậm ngùi thương thân. Hồi này, cơn tủi thân đến thường xuyên khiến Adele ghét nó chẳng khác lúc cô vẩn vơ ngồi thắc mắc về bản thân.
Với tay lấy khăn mặt, Adele vò sạch dưới vùi nước ấm và rửa sạch xà phòng trên mặt. Adele yêu hai lần rồi. Lần gần nhất cách nay ba năm. Dwayne Larkin, người yêu cô cao ráo, tóc vàng và vô cùng nóng bỏng. Anh ta không hoàn hảo gì nhưng Adele bỏ qua vài thói quen nhỏ nhặt như Dwayne thích ngửi nách áo sơ mi của chính mình và chơi đàn ghi ta bằng khóa quần jeans! Nếu không tính nhược điểm của Dwayne, họ có vài điểm chung. Cả hai đều thích phim khoa học viễn tưởng kinh điển, cùng lười biếng vào chiều thứ Bảy và đều hiểu nỗi đau mắt bố hoặc mẹ khi còn bé. Lúc đầy, Dwayne rất dễ chịu và vui tính. Adele đã tính đến chuyện sắm đồ sứ cho tổ uyên ương sau này. Tất cả đều tốt đẹp cho đến một ngày cách nay ba năm, anh ta đứng trong bếp gọi cô là ‘mông lồng bàn’. Đang thao thao kể chuyện ở sở làm, Dwayne im bặt quay sang cô và bảo:
- Mông em to như lồng bàn ấy.
Adele chết lặng. Định thần lại, cô hỏi anh vừa nói gì. Rủi thay, Dwayne nhắc lại:
- Anh vừa bảo vòng ba của em to kinh dị.
Đã vậy, anh ta còn đặt ly bia xuống bàn, xòe ngang hai bàn tay như đang đo thử:
- Chắc phải đến mét rưỡi, nhỉ?
Đó không phải lần đầu Dwayne thừa biết cô bị như thế là do di truyền, biết cô phải chạy gần mười cây số một ngày để giữ cho mông khỏi xệ đến khoeo chân! Trước đó, Dwayne luôn bảo anh thích cặp mông đầy đặn của Adele vì nó ‘vừa tay’ anh. Rõ ràng, anh nói dối. Tệ hơn, anh ta là kẻ nói dối vô liêm sỉ.
Adele ‘đá’ chàng Dwayne khỏi đời mình. Nhưng không hiểu sao, anh ta không chịu đi luôn. Mỗi tháng một lần, Adele lại thấy một món đồ cá nhân đặt ngay trước cửa nhà, chẳng hạn một chiếc vớ, miếng bông tắm… Sau khi chia tay, cô để quên chúng ở nhà anh.
Tắt nước xong, Adele lau mặt cho khô. Bạn bè khuyên cô báo cảnh sát hoặc thuê người ‘dần’ Dwayne một trận nhừ tử cho chừa, Phải cộng nhận anh ta hay lén lút rình mò, nhưng cô không hề sợ anh ta.
Trên bàn trang điểm của Adele có cả nắm dây cột tóc bọc vải. Cô lấy một chiếc cột gọn mái tóc uốn lọn dày dặn. Với Dwayne, Adele chỉ khó chịu, không sợ hãi và cô mong anh sẽ quên chuyện giữa họ và sống tiếp. Nói thì dễ làm mới khó. Nhưng dù sao, cô vẫn sống đấy thôi.
Thay quần áo dạ hội bằng áo sơ mi trắng giản dị, Adele quay ra phòng khách. Sang năm thứ hai xui xẻo, cô thôi không sắm đồ lót đẹp. Phụ tùng gợi cảm cũng chẳng để ai ngắm, thà mặc áo sơ mi rộng rãi cho dễ ngủ.
Sau mỗi mất mát và thất bại trong đời, Adele tự nhủ phải vũng vàng bước tiếp. Mới mười tuổi đầu, cô vượt qua nỗi đau mất mẹ. Sau đó, cô cũng tự mình ghép từng mảnh tim vỡ từ mối tình đầu. Chẳng phải cô đánh đồng cái chết của mẹ với việc bị người tình đầu phụ bỏ. Nhưng cả hai mất mát ấy đều đánh cắp một phần tâm hồn cô và thay đổi cuộc đời Adele vĩnh viễn. Cảnh sống mồ côi mẹ dạy cô tính độc lập. Mất mát sau mối tình đầu dạy cô chớ yêu dễ dãi.
Adele đổi kênh khi chương trình The Tonight Show kết thúc. Nhiều năm rồi cô không ôn lại chuyện tình thứ nhất. Nhưng sau ngần ấy năm, giờ nghĩ lại, cô không khỏi bẽ bàng vì trót yêu quá vội, quá đắm say. Dù Zach Zematis có xấu đẹp gì, cô cũng yêu tuốt tuột. Nào nụ cười dễ dãi, nào tràng cười sảng khoái, nào cánh tay chắc khỏe hay quàng vai cô, nào mùi áo sơ mi và làn da ấm. Lần đầu đón nhận cái hôn của anh, toàn thân Adele rung động.
Dù mãi đến năm cuối Đại học Texas , Adele mới gặp anh nhưng cô nghe tiếng Zach ngay từ ngày đầu mới chân ướt chân ráo vào năm nhất. Zach Zemaitis nổi tiếng toàn trường. Không ai không biết tiền vệ ngôi sao đội UT ( Texas University ) cao lớn có khuôn mặt đẹp như tượng và bề dày thành tích đáng nể. Ai cũng biết anh sẽ chơi chuyên nghiệp và là bạn trên mức tình cảm với Devon Hamilton, đội trưởng đội cổ vũ của trường.
Dù lên đại học mới biết Zach nhưng Adele biết Devon từ khi còn bé xíu. Hai cô sinh viên UT này cùng quê. Họ sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ. Suốt mười hai năm phổ thông, họ học cùng trường. Tuy nhiên, họ không bao giờ chơi với nhau. Gia đình Devon khá giả, còn cha Adele phải chật vật lắm mới nuôi dạy hai cô con gái đến khôn lớn trưởng thành. Devon chỉ kết bạn với con nhà giàu, có thế lực. Trước khi lên lớp sáu, chưa bao giờ cô ta thèm để ý đến Adele. Năm ấy, Adele đã làm một việc ‘không thể tha thứ’: cùng tranh tài với Devon trong buổi thử vai Tinkerbell cho đội kịch ở trường và Adele đã thắng. Sau sự việc đó, Devon quyết tâm phải làm cho Adele điêu đứng mới thôi. Lần quyết tâm cưới cùng Devon là năm cuối đại học, khi hai cô cùng tranh tài trong vai trò bạn gái Zach.
Chọn kênh phim khoa học viễn tưởng, Adele tạm bằng lòng với phim Hồ sơ Dresden . Thu lu trên tràng kỷ, cô moi óc cố tìm thứ gì tệ hơn tối thứ Bảy ngồi xem tài tử Paul Blackhorne mặc đồ da đi phá án, cứu Chicago khỏi lũ ma cà rồng, người sói và nhóm tội phạm có tổ chức, hoặc tệ hơn việc cố đấm ăn xôi khi phải cặp kè với một gã chẳng ra gì,
Nhưng tối nay, nam tài tử Paul không làm cô chú ý. Hình ảnh Zach mặc quần jeans áo thun đã sớm chiếm tâm trí cô.
Hồi ấy, vì thích làm nhà báo nên Adele ghi danh lớp học giao tiếp. Nhờ đó, cô gặp Zach. Vài tuần đầu, Adele ngồi bàn cuối, cố không bận tâm đến mấy sợi tóc vàng xoăn cong lên như dấu hỏi phía trên hai vành tai và cái cổ vừa dài vừa bự của Zach. Như mọi nữ sinh khác trong lớp, cô ráng sức không để đôi vai rộng và hai cánh tay lực lưỡng của anh làm phân tâm nhưng cũng như họ, Adele có cố mấy cũng vô ích.
Ông trời ưu ái, cho Zach cả tài năng lẫn ngoại hình. Dù anh được sùng bái như ngôi sao nhạc Rock, nhưng hình như trong trường không có ai thực lòng mến anh. Ngay Adele, người ngưỡng mộ thân hình cuồn cuộn cơ bắp của Zach, cũng phải công nhận đầu anh ‘có vấn đề’. Chắc anh ‘không bình thường’ do húc đầu quá mạnh khi thi đấu. Nếu không, sao người như Zach lại đi ‘cặp’ với Devon Hamilton xấu tính? Đúng là cô ta xinh thật nhưng trong trường thiếu gì con gái đẹp? Rõ ràng anh ta hoặc thiển cận hoặc mắc chứng thiểu năng trí tuệ. Có khi cả hai cũng nên.
Thế rồi một ngày nọ, Zach bất ngờ đến chỗ cô xoay ghế ra sau và bắt chuyện, Làm như một mình cặp mắt nâu sẫm ẩn sau hàng mi dày của anh hút hồn cô chưa đủ, Zach còn ngọt ngào nói:
- Sao tóc em được như thế?
- Gì cơ?
Quá sững sờ, Adele ngoái đầu nhìn vì tưởng Zach nói với ai đứng sau mình, thấy không có ai, cô quay lại hỏi:
- Anh vừa hỏi em đấy à?
Adele không ngạc nhiên mới là lạ. Ai đời dân chơi thể thao như Zach có bồ xinh đẹp trong đội cổ vũ lại đi bắt chuyện với người như Adele. Cô đang mơ được ngồi trước màn bạc xem người ngoài hành tinh di chuyển trong dải ngân hà bằng bộ siêu truyền lực.
Adele không tự ti vì mình kém cỏi hay xấu xí, chẳng qua cô không là thành viên nhóm hưởng đặc quyền, được mọi người xoắn xuýt làm thân chỉ vì biết ném bóng xa hoặc biết vẫy pom pom cho dẻo.
Tiếng cười khẽ của Zach xóa đi bầu không khí im lặng giữa họ:
- Đúng vậy. Hình như em có uốn tóc phải không?
Định đem cô ra làm trò cười chắc? Trước khi hình nữ danh ca Shakira và Carrie Brhaw tràn ngập các báo, Adele ghét cay ghét đắng mái tóc mình. Cô thường thắc mắc tại sao người tóc thẳng cứ đi uốn cho xoăn làm gì.
- Có uốn gì đâu.
Trả lời xong, Adele chuẩn bị tinh thần nghe Zach buông lời chế giễu. Hồi học phổ thông, người ta hay đem tóc cô ra đàm tiếu. Nhất là cô bạn gái của Zach.
- Thật sao? Tóc em quăn tự nhiên àh?
Anh đưa tay chạm vào tóc cô.
- Vâng.
Adele chưa thấy ai có lông mi dài như Zach. Cô cũng chưa gặp ai mạnh mẽ, đầy nam tính như anh.
- Đẹp quá trời. Anh thích lắm.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cười tươi khoe hàm răng trắng bóng:
- Anh là Zach.
Có phải anh ấy vừa khen tóc mình đẹp? Thật ngạc nhiên.
- Em tên Adele.
- Anh biết rồi.
Ngạc nhiên lần hai.
- Anh biết sao?
- Dĩ nhiên.
Zach quay lên ném cuốn tập và bút chì lên bàn, để mặc Adele ngây người ngồi đó đăm đăm sau gáy anh và quên hết mọi sự đời.
Buổi học sau đó, Zach lại đến ngồi trước mặt cô. Một lần nữa, anh quay xuống bắt chuyện. Lần này anh quan tâm đến chiếc vòng bạc ôm sát cổ tay Adele có chạm trổ ba nút thắt theo kiểu hoa văn của người Xen tơ.
- Nó tượng trung cho quan hệ tương hỗ trong tự nhiên.
Vừa giải thích, Adele vừa phân vân không hiểu sao anh còn nói chuyện với cô, người chưa một lần đến sân vận động xem bóng bầu dục.
- Hình này tượng trưng cho mối gắn kết giữa con người và Trái đất. Hình này tượng trưng tình yêu đôi lứa bền chặt.
Zach ngẩng lên, cười hết cỡ:
- Em nói thật không đấy?
Adele rụt tay về đoạn nhún vai:
- Đó là theo giới khảo cổ học. Văn bản của người Xen tơ cổ rất hiếm, không ai dám nói chắc.
Zach với tay qua bàn. Bàn tay ấm sực của anh nắm mấy ngón tay cô và kéo nhẹ về phía anh:
- Anh chưa bao giờ thấy nút thắt tình yêu nào giống vậy.
Adele rụt tay về nhưng Zach nắm chặt hơn. Cô bảo:
- Cứ xe, phim hành động thì làm gì thấy.
Zach chặc lưỡi và thả tay ra:
- Em nói đúng.
Anh nhìn sâu vào mắt cô them vài giây trước khi quay lên. Vừa lúc ấy, chuông vào học đổ hồi.
Mấy đầu ngón tay vẫn còn ấm nóng, Adele cầm bút giả vờ chăm chú nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng. Nhưng muốn nhìn thầy, cô phải nhìn qua bên vai rộng dưới lớp áo thin chật căng và bắp tay phồng lên của Zach. Adele đành chịu thua, quay lại ngắm gáy và mái tóc vàng óng của anh.
Hình như Zach thích chóng vánh. Mấy kẻ từng húc vào đầu anh cũng vậy. Anh nhã nhặn, nhưng có gì đó không ổn. Nhất định thế vì con trai nhã nhặn không tự nhiên cặp kè với Devon Hamilton.
Năm tiếng sau, khi thắc mắc ấy còn luẩn quẩn trong tâm trí Adele, Zach đã cùng ba người bạn cùng đội banh bước vào quán Pizza, nơi cô làm thêm năm tối một tuần.
Sau khi bạn về, anh còn nán lại chờ đến hết ca của cô. Khi Zach mở cửa cho cô, Adele hỏi:
- Người yêu anh đâu rồi?
- Người yêu nào?
Vừa ló đầu ra cửa, Adele lạnh run vội xỏ một tay vào áo len:
- Biết rồi còn giả vờ hỏi.
Zach vòng ra sau lưng, giơ áo cho cô xỏ nốt tay bên kia:
- Em thử nói sơ xem anh có quen không nào?
- Tóc bạch kim. Gầy gò. Mặc váy của đội cổ vũ và nhảy nhót suốt ngày.
- Hiểu rồi. Ra là cô ấy.
Lúc kéo tóc hộ Adele ra ngoài cổ áo, mấy đầu ngón tay anh vuốt nhẹ gáy cô:
- Cô ấy không phải người yêu của anh.
Adele nhìn lên khuôn mặt anh bị khuất một phần trong bóng tối:
- Từ khi nào cơ?
- Em hay hỏi quá hà.
Mà thôi, đó đâu phải chuyện của cô. Còn nữa, Zach có mời cô đi chơi đâu mà lo.
- Anh không lạnh à?
- Anh giống lò sưởi di dộng. Không lạnh được đâu.
Adele đoán chuyện ấy có liên quan đến những cơ bắp cuồn cuộn kia. Tiễn cô đến cửa ký túc xá, Zach chỉ bắt tay tạm biệt rồi bỏ đi ngay. Nhưng đêm hôm sau đưa Adele về, Zach kéo cô đến sát tường. Anh hôn mà như muốn hút hết không khí trong phổi cô. Zach thú nhận anh nhớ cô quay quắt. Sau hai tháng ngắn ngủi, Adele đã yêu anh say đắm. bên anh, cô thường có cảm giác ngợp thở. Suốt ngày nhớ anh, Adele không làm nổi việc gì. Tình yêu như cơn lốc cuốn cô lao vào tình yêu với Zach. Hết lòng yêu anh, cô đã không ngần ngại hiến dâng cả linh hồn lẫn thể xác.
Dù không định giữ mình cho đêm tân hôn, nhưng Adele muốn dành lần ái ân đầu tiên cho người mình yêu. Người đó là Zach. Nhưng ngay sau khi ‘tỏ đường đi lối về’, Zach bóp nát trái tim cô. Anh rũ bỏ cô không thương tiếc và quay về với Devon . Adele đau đớn đến nỗi đang giữa học kỳ, cô bỏ Đại học Texas đến nơi cách đó cả ngàn dặm: Adele về sống với bà ở Boise , Idaho . Adele chuyển về nhà bà được vài tháng, một thiệp mời đến qua đường bưu điện mang nội dung:
Thay mặt cho họ nhà gái, bà Cecilia Blackworth Hamilton Taylor-Marks và ông Charla May
Thay mặt cho họ nhà trai, ông James Zemaitis
Vinh dự kính mời cô Adele Harris
Đến dự đám cưới của hai con chúng tôi là:
Devon Lynn Hamilton và Zachary James Zemaitis
Phong bì không ghi địa chỉ người gửi nhưng Adele biết ai bày ra trò này.
Adele biết trước thế nào Zach cũng lấy Devon . Nhưng với Devon , lấy được Zach thôi chưa đủ. Cô ta còn dùng đám cưới ấy để sỉ nhục Adele.
Cô chưa bao giờ đem chuyện tình đầu tâm sự với ai, dù đó là bạn bè hay thậm chí chị gái. Giờ ngẫm lại, Adele tự trách mình sao quá khờ dại. Dễ dãi yêu là thảm họa. Chọn dân chơi thể thao làm ý trung nhân khiến thảm họa nhân đôi.
Lần cuối cô nghe tin về người cũ là Zach thành cầu thủ chuyên nghiệp và chơi cho đội Denver . Adele không sít sao theo dõi tin tức thể thao. Chỉ thi thoảng có nghe mẩu tin thể thao ngắn sau chương trình thời sự, hoặc thấy mặt anh quảng cáo cho các nhãn hiệu như Gatorade và Right Guard. Đôi khi giận quá, cô còn tưởng tượng Zach quảng cáo thuốc mỡ chữa nấm ngứa cho cầu thủ.
Adele không biết hiện anh còn chơi cho đội Denver hay đã bị bán sang đội khác. Bây giờ anh làm gì, cô không biết và cũng không quan tâm. Adele mong anh ta vẫn giữ nhân nghĩa tào khang với Devon để cô ta biến đời anh thành địa ngục.
Thở dài sườn sượt, cô dựa đầu lên lưng ghế êm. Adele thấy mình ngày càng cay cú, khói chịu với đàn ông và cả cuộc đời. Thực lòng, cô không muốn thế. Nếu không kể những lúc trái tính, cô vẫn yêu đời. Dù đau khổ vì mối tình đầu và vì hàng loạt cuộc hẹn không đến đầu đến đũa, người khác giới vẫn có sức hút nhất định với Adele.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn quanh căn phòng. Nhờ những lần hẹn hò không thành vừa qua khiến tiềm thức dung dưỡng sự bất mãn và cơn thịnh nộ? Adele lắc đầu: chắc không có chuyện đó đâu. Hay chí ít cô tin là thế. Nhưng nếu chỉ ở tiềm thức, làm sao cô biết mình có giận hay không?
Adele rên rỉ: “Trời ơi! Nghĩ quanh quẩn thế chắc mình phát điên mất”.
Nghe chuông điện thoại reo, Adele tạm gác những day dứt ấy. Cô sang bếp tìm điện thoại không dây. Nhìn mã vùng của người gọi tới, Adele rên rỉ. Rõ là nỗi day dứt đang kéo dài thêm. Hiện cô không có tâm trạng trò chuyện với Sherilyn, bà chị ruột đã có gia đình. Sherilyn là hiện thân của tinh thần trách nhiệm và cuộc sống hoàn hảo. Định cư ở Fort Worth , chị gái Adele hiện đang sống hạnh phúc với chồng và cô con gái mới lớn đẹp người đẹp nết. Chỉ bốn tháng nữa thôi, cô chị tuyệt vời sẽ sinh hạ một bé trai tuyệt vời. Thế cũng đủ biết Sherilyn không bị yểm bùa hoặc sắp mất trí như Adele.
Đã định để mặc hộp thư thoại xử lý cuộc gọi, cuối cùng Adele nhấc máy vì e Sherilyn có chuyện gì quan trọng cần bàn.
- Chị Sherilyn đấy àh? Chị sao rồi?
- Anh William bỏ chị rồi.
Adele trợn mắt:
- Anh ấy đi đâu?
- Chuyển đến ở chung với cô trợ lý mới hai mươi mốt tuổi.
Adele vội lôi ghế quanh bàn ăn ra ngồi:
- Không thể thế được.
Dù không ưa gì anh rể, Adele không ngờ anh ta đê tiện đến độ bỏ vợ bụng mang dạ chửa theo bồ nhí.
- Đúng đấy em ạ. Ả hồ ly ấy tên Stormy Winter.
Biết cần quan tâm đến các chi tiết khác quan trọng hơn, nhưng Adele buột miệng hỏi:
- Cô ta là vũ nữ phải không?
- William bảo không phải.
Thế có nghĩa Adele đoán đúng. Cô hỏi thăm cô cháu gái mười ba tuổi:
- Kendra thế nào?
- Đang cáu giận. Con bé vùng vằng với chị, bất mãn với bố và không còn thiết gì nữa. Nó ngượng vì chị mang thai và ngượng vì bố nó tằng tịu với người chỉ hơn nó có tám tuổi.
Không ổn rồi. Mới nghe cô đã thấy Sherilyn còn khổ sở hơn cả mình. Giọng Sherilyn vỡ ra. Chị khóc nức lên:
- Đời chị thế là hết. Chị không hiểu sao mình đến nông nỗi này. Hôm trước cả nhà vừa vui vẻ, hôm sau William đã xách vali bỏ đi rồi.
Adele tin chắc phải có dấu hiệu báo trước nhưng Sherilyn bịt mắt bưng tai, coi như không có.
- Chị cần em giúp gì không?
Hỏi thế nhưng Adele biết ngoài nỗ lực kiên nhẫn lắng nghe Sherilyn kể lể, cô cũng không giúp được gì hơn.
- Chị sắp chuyển về Cedar Creek. Em về đó với chị nhé.
Adele chẳng muốn đi đâu hết.
- Adele ơi, giúp chị với.
Sau ngày cha mất bảy năm về trước, Adele chưa về quê cũ Cedar Creek.
Sherilyn lại khóc òa. Mãi sau, Adele mới nghe tiếng chị xem lẫn tiếng nấc:
- Lúc hoảng loạn này, chị cần người thân ở bên. – Nghe giọng chị gái, Adele đoáng Shrrilyn không chỉ hoảng loạn. Chị suy sụp hoàn toàn. – Chị xin em đấy. Chị phải đưa cháu về quê. Không có William, chị không trụ được ở đây đâu. Bạn bè, người quen của hai vợ chồng đều biết chuyện. Với họ, chị thật thảm hại. Đời chị tan nát rồi em ơi.
Dù quen nhiều phụ nữ tháo vát, Adele chưa gặp ai can đảm như Sherilyn. Chính vì lý do đó và nhiều thứ khác, hai chị em ít nói chuyện quá năm phút.
- Thôi nín đi chị.
Từ bé đến giờ, giờ Adele mới nghe chị nhờ lần đầu. Vả lại, gia đình họ đâu còn ai, ngoài hai chị em. Nhưng cuộc sống của cô gắn bó với Boise . Cô vừa mua nhà và đang định sơn phòng làm việc. Adele còn định mua xe hơi mới.
- Chỉ cần em ở với chị ít lâu. Khi nào Kendra và chị quen nhà mới rồi thôi.
Nếu thế, cuộc sống của cô sẽ đảo lộn hết. Vả lại, bạn bè cô đề ở Boise . Họ đều là bạn tốt… tuy nhiên ai nấy đều thành thân cả. Cuộc sống của họ giờ khác lắm rồi, họ đâu có bị yểm bùa tình duyên dang dở hay sắp quẫn trí như cô đâu. Vả lại, Adele cần xả hơi, đến một nơi thật xa. Cô tự nhủ: “Chỉ vài tuần thôi mà”.
- Khi nào chị cần em dọn đến?